Rất nhanh, Tần Thiên liền bị đuổi về tiểu khu của mình, Tần Thiên sợ xe quân sự quá nổi bật khiến mọi người để ý nên để cho lái xe dừng ở cửa tiểu khu, cảm ơn bác tài xong liền đi vào bên trong.
Rời khỏi quân khu, Tần Thiên cảm giác lòng mình như buông được một gánh nặng lớn, tư lệnh quân khu thiếu hắn một cái nhân tình làm cho hắn cảm thấy chuyện báo thù cho cha mẹ có thêm phần hy vọng, không bao lâu nữa là có thể tự tay đâm kẻ thù, hiện tại cái Tần Thiên thiếu chỉ là thế lực, đêm nay hắn định đi tìm Phong Tử thương lượng cẩn thận một phen rồi chuẩn bị hành động.
Nghĩ đến đây thì Tần Thiên đã về tới nhà mình, đột nhiên, hai mắt hắn tỏa sáng, một thân hình mềm mại xuất hiện trước mặt, nhìn kĩ thì nhận ra dì Triệu đang xách một rương đồ bộ dáng mệt mỏi đi lên tầng.
Dì Triệu là hàng xóm của Tần Thiên, tên là Triệu Nhã Chi, là một quả phụ, có một con gái đang học cấp ba, ở tiểu khu mở một cửa hàng bách hóa.
Triệu Nhã Chi mặc dù hơn ba mươi nhưng diện mạo không hề có dấu hiệu tuổi tác, vẫn cực kì xinh đẹp, một ánh mắt cũng đủ khiến người người rung động, hơn nữa vóc dáng giữ gìn cực kì tốt, lồi lõm đủ cả, làn da trắng ngần, tướng mạo xinh đẹp, bộ ngực cao vút như thiếu nữ, nhất là đồn bộ căng tròn, so với thiếu nữ càng thêm hấp dẫn, kết hợp với hương vị nữ nhân thành thục đặc biệt toát trên người dì Triệu càng làm cho nhiều người đam mê, muốn đem dì thành nữ nhân của mình, nhưng Triệu Nhã Chi cho đến giờ vẫn chưa vừa ý ai.
Tần Thiên nhìn bộ dạng cực khổ của Triệu Nhã Chi lien bước nhanh tới.
- Triệu di, để ta giúp người.
Triệu Nhã Chi nghe có người gọi liền ngoảnh lại, thấy là Tần Thiên liền nở nụ cười mê người.
- Ồ là tiểu Thiên à, vậy làm phiền cậu!
Triệu Nhã Chi mỉm cười nói, rồi đưa cái thùng cho Tần Thiên. Tần Thiên lập tức giang hai tay ôm tới, một tay bên trên, một tay bên dưới từ phía eo thon của Triệu Nhã Chi ôm qua.
Nhưng không ngờ tốc độ Tần Thiên quá nhanh, mu bàn tay phải của hắn liền áp lên một chỗ mềm mại, cực kì thoải mái, căng tròn, nóng bỏng. Không cần nhìn Tần Thiên cũng biết một tay của mình vừa đặt ở ngực Triệu Nhã Chi rồi.
Triệu Nhã Chi không ngờ tay Tần Thiên sẽ đụng nơi đó của mình, kể từ mười năm trước khi chồng mất, chỗ đó còn chưa có nam nhân chạm vào, vừa rồi bị Tần Thiên động tới, theo bản năng thân thể Triệu Nhã Chi rung lên, trong miệng phát ra tiếng rên khẽ, một mùi hương mê người phả vào mặt Tần Thiên khiến hắn tim đập mạnh chân không vững, nhất thời quên không rụt tay ở ngực nàng lại, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cái khe mê hồn kia.
Hôm nay Triệu Nhã Chi mặc quần áo công sở, áo sơ mi màu lam, không biết vì cái áo quá nhỏ hay bộ ngực Triệu Nhã Chi quá lớn, cái áo công sở nhìn cực kì chật, nút áo đã được cài hết mức rồi, không nghĩ tới vừa chạm vào liền có sự cố, tạch một tiếng nút áo bay toán loạn, vạt áo tung ra, ngực Triệu Nhã Chi nhảy ra, hai khối cầu trắng như tuyết lộ ra phân nửa, còn có viền ren đen, bị Tần Thiên nhìn thấy hết, mơ hồ có thể thấy hạt đậu đỏ nổi lên, tiểu đệ Tần Thiên liền trở nên hưng phấn, cờ trắng đã phất.
- A!
Triệu Nhã Chi nhất thời kinh hãi, khuôn mặt đỏ lên, muốn đem tay che xuân quang lại nhưng hai tay đang ôm cái thùng, đặc biệt là Tần Thiên vẫn đang chằm chằm nhìn vào hai khối cầu to lớn, trắng muốt, bàn tay trái lại áp chặt vào ngực nàng khiến nàng xấu hổ chỉ muốn chui xuống đất.
- Tiểu vô lại, mau nhắm mắt... Còn không ôm lấy giúp dì!
Triệu Nhã Chi xấu hổ mắng.
- Nha!
Tần Thiên vội lấy lại tinh thần, nhanh tay ôm lấy cái thùng nhưng bàn tay vô tình mà như cố ý đụng vào bộ ngực đã lộ ra phân nửa khiến Triệu Nhã Chi càng thêm rung động, trong lòng ngứa ngáy, thầm mằng Tần Thiên là tiểu sắc lang rồi vội vàng đưa hai tay khép áo lại.
Bất quá vì nút áo bay đi mất, nên y phục căn bản kéo cũng bằng thừa, Triệu Nhã Chi càng dùng sức kéo càng đem hai khối cầu đè ép biến hình, nhất là áo nàng vải vốn mỏng manh, vừa dùng lực quang cảnh bên trong lại lộ ra, thấy rõ đường viền của áo ngực, cộng thêm khe sâu lộ ra, trắng nõn nà, làm cho thanh niên chưa biết mùi đời như Tần Thiên chỉ muốn nhào tới đè Triệu Nhã Chi ra.
- Lại nhìn, còn không đủ à, tiểu sắc lang!
Triệu Nhã Chi xấu hổ mắng, Tần Thiên vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Triệu Nhã Chi. Triệu Nhã Chi nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Tần Thiên thì không khỏi buồn cười, nhưng trong lúc vô tình nhìn thấy tiều huynh đệ đang ưỡn ngực ngẩng cao đầu thì trong nháy mắt tâm hồn đại loạn.
Nói về phụ nữ, ba mươi như lang bốn mươi như hổ, Triệu Nhã Chi đang ở giữa cái tuổi như lang như hổ, nhưng lại không có nam nhân bên cạnh, làm cho nàng tịch mịch khó chịu, không nhịn được chỉ có thể dùng ngón tay giải quyết, hôm nay thấy tiểu đệ Tần Thiên hào khí bừng bừng thì không khỏi nghĩ ngợi, nhưng nghĩ lại thấy Tần Thiên nhỏ hơn mình mười mấy tuổi thì ý nghĩ vừa hiện ra liền biến mất.
- Đi thôi, ngây người đó làm gì, mau giúp dì Triệu mang lên đi
Triệu Nhã Chi hai tay che ngực, liếc mắt nhìn Tần Thiên một cái rồi lập tức xoay người bước lên lầu, Tần Thiên vội vàng đuổi theo, không nhanh không chậm đi sau Triệu Nhã Chi, nhìn hương đồn phong mãn rung động theo mỗi bước chân làm Tân Thiên không khỏi nuốt nước bọt, không cản được suy nghĩ đen tối làm sao để có thể đè Triệu Nhã Chi ra.
Rất nhanh, hai người lên đến nơi, Triệu Nhã Chi lấy chìa khóa ra mở cửa đi vào, Tần Thiên vội di theo, thuận chân đóng cửa lại.
- Tiểu Thiên, cậu đặt nó vào trong góc phòng khách được rồi, dì đi trước thay y phục, khát nước thì vào tủ lạnh lấy nước nha.
Triệu Nhã Chi chỉ hướng cho Tần Thiên xong liền xoay người vào phòng, Tần Thiên đêm đồ đặt trên mặt đất, cảm giác miệng khô lưỡi đắng, liền chuẩn bị vào tủ lạnh kiếm chai nước giải khát, không nghĩ tới vô tình phát hiện cửa phòng Triệu Nhã Chi không khóa, bèn khẽ mở ra một khe hở nhỏ.
- Chà, đây chẳng phải là cố ý dụ dỗ ta sao?!
Tần Thiên nhìn vào khe hở thầm nghĩ, trong lòng do dự có nên nhìn tiếp hay không. Chợt nghe bên trong truyền đến tiếng cởi y phục sột soạt của Triệu Nhã Chi, thôi thì kệ mẹ nó, Tần Thiên nhẹ nhàng ngồi xuống, híp mắt nhìn vào trong.
Bên trong, Triệu Nhã Chi quay lưng về phía Tần Thiên, nửa người bên trên chỉ mặc mỗi áo ngực lộ ra lưng trắng non mịn, trong lúc Triệu Nhã Chi luồn tay sau chuẩn bị cởi áo ngực thì bên ngoài Tần Thiên không nhịn được muốn mở khe cửa rộng ra một tí, song không nghĩ tới vừa động đến cửa lại phát ra âm thanh, Triệu Nhã Chi ngừng động tác, lập tức nhìn ra ngoài, đúng lúc thấy Tần Thiên đang rình oi thì ngẩn người, đầu óc trở nên trống rỗng.
Triệu Nhã Chi nhìn ra cửa, nhanh chóng cầm ga giường che người, sau đó đi ra cửa, mở cửa ra nhìn Tần Thiên đang đỏ mặt đứng đó.
Giờ phút này Tần Thiên không biết nói gì cho phải, rình coi bị bắt được thì giải thích cũng vô dụng, chỉ có thể cúi đầu chờ bị mắng, hi vọng Triệu Nhã Chi không nói với Tiêu Du là tốt rồi. Nếu như Tiêu Du biết mình rình coi Triệu Nhã Chi thay y phục thì thảm rồi.
Bất quá ngoài ý muốn là Tần Thiên chờ mãi cũng không nghe thấy Triệu Nhã Chi mắng hắn.
- Tiểu Thiên, thân thể dì có đẹp không? Triệu Nhã Chi nhìn Tần Thiên nhẹ giọng nói, nhìn khuôn mặt trẻ hơn mình mười mấy tuổi, trong lòng Triệu Nhã Chi một chút lửa giận cũng không có, ngay chính nàng cũng cảm thấy kì quái.
- A... Đẹp... Đẹp lắm!
Tần Thiên có chút khẩn trương, cũng không biết Triệu Nhã Chi có ý gì.
- Đẹp thật không? Nhưng dì Triệu cũng đã hơn ba mươi rồi, nơi đó còn đẹp sao?
Triệu nhã Chi nhìn Tần Thiên, giọng nói lại có chút giống như tiểu nữ sinh làm nũng vậy, bất quá trong lúc sợ hãi Tần Thiên không phát hiện ra chút nào.
- Không già, dì Triệu không già chút nào, chỉ như thiếu nữ thôi!
Tần Thiên theo bản năng mà nói.
- Ha ha, tiểu tử, cậu chưa có ngắm nữ nhân khác, tự nhiên thì cho là như vậy rồi, chờ cậu ngắm những nữ nhân khác, cậu cũng không sẽ nói như vậy rồi.
Triệu nhã chi nhìn Tần Thiên cười nói.
Tần Thiên vừa nghe liền muốn phản bác, cái gì mà chưa từng ngắm gái chứ, mình có thâm niên nghiên cứu JAV đó... Cái này Tần Thiên không dám nói ra.
- Không đâu, dì trong lòng ta vĩnh viễn là xinh đẹp nhất.
Tần Thiên cúi đầu nói.
- Ha ha, tốt lắm, lần này dì cũng không trách cậu, lần sau thì không dễ thế đâu, tiểu sắc lang mau về đi.
Triệu Nhã Chi nhìn Tần Thiên nói. Tần Thiên vừa nghe nhất thời như được đại xá, liên tục nói cám ơn, ngay sau đó nhanh chóng chạy mất.
Triệu Nhã Chi nhìn Tần Thiên rời đi, trong miệng thẹn thùng mắng một câu tiểu sắc lang, sau đó xoay người trở lại phòng, ngồi trên giường đem tấm ga bỏ xuống, lầu bầu nói:
- Chết người, làm hại ta nơi đó cũng... Rồi.
Sau đó Triệu Nhã Chi liền cởi quần ra, một tay đưa xuống khu cấm địa, một tay đưa lên bộ ngực ngạo nghễ, phủ lên khối cầu lớn, bắt đầu tự an ủi, trong miệng khẽ phát ra tiếng rên tiêu hồn.
Rời khỏi quân khu, Tần Thiên cảm giác lòng mình như buông được một gánh nặng lớn, tư lệnh quân khu thiếu hắn một cái nhân tình làm cho hắn cảm thấy chuyện báo thù cho cha mẹ có thêm phần hy vọng, không bao lâu nữa là có thể tự tay đâm kẻ thù, hiện tại cái Tần Thiên thiếu chỉ là thế lực, đêm nay hắn định đi tìm Phong Tử thương lượng cẩn thận một phen rồi chuẩn bị hành động.
Nghĩ đến đây thì Tần Thiên đã về tới nhà mình, đột nhiên, hai mắt hắn tỏa sáng, một thân hình mềm mại xuất hiện trước mặt, nhìn kĩ thì nhận ra dì Triệu đang xách một rương đồ bộ dáng mệt mỏi đi lên tầng.
Dì Triệu là hàng xóm của Tần Thiên, tên là Triệu Nhã Chi, là một quả phụ, có một con gái đang học cấp ba, ở tiểu khu mở một cửa hàng bách hóa.
Triệu Nhã Chi mặc dù hơn ba mươi nhưng diện mạo không hề có dấu hiệu tuổi tác, vẫn cực kì xinh đẹp, một ánh mắt cũng đủ khiến người người rung động, hơn nữa vóc dáng giữ gìn cực kì tốt, lồi lõm đủ cả, làn da trắng ngần, tướng mạo xinh đẹp, bộ ngực cao vút như thiếu nữ, nhất là đồn bộ căng tròn, so với thiếu nữ càng thêm hấp dẫn, kết hợp với hương vị nữ nhân thành thục đặc biệt toát trên người dì Triệu càng làm cho nhiều người đam mê, muốn đem dì thành nữ nhân của mình, nhưng Triệu Nhã Chi cho đến giờ vẫn chưa vừa ý ai.
Tần Thiên nhìn bộ dạng cực khổ của Triệu Nhã Chi lien bước nhanh tới.
- Triệu di, để ta giúp người.
Triệu Nhã Chi nghe có người gọi liền ngoảnh lại, thấy là Tần Thiên liền nở nụ cười mê người.
- Ồ là tiểu Thiên à, vậy làm phiền cậu!
Triệu Nhã Chi mỉm cười nói, rồi đưa cái thùng cho Tần Thiên. Tần Thiên lập tức giang hai tay ôm tới, một tay bên trên, một tay bên dưới từ phía eo thon của Triệu Nhã Chi ôm qua.
Nhưng không ngờ tốc độ Tần Thiên quá nhanh, mu bàn tay phải của hắn liền áp lên một chỗ mềm mại, cực kì thoải mái, căng tròn, nóng bỏng. Không cần nhìn Tần Thiên cũng biết một tay của mình vừa đặt ở ngực Triệu Nhã Chi rồi.
Triệu Nhã Chi không ngờ tay Tần Thiên sẽ đụng nơi đó của mình, kể từ mười năm trước khi chồng mất, chỗ đó còn chưa có nam nhân chạm vào, vừa rồi bị Tần Thiên động tới, theo bản năng thân thể Triệu Nhã Chi rung lên, trong miệng phát ra tiếng rên khẽ, một mùi hương mê người phả vào mặt Tần Thiên khiến hắn tim đập mạnh chân không vững, nhất thời quên không rụt tay ở ngực nàng lại, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cái khe mê hồn kia.
Hôm nay Triệu Nhã Chi mặc quần áo công sở, áo sơ mi màu lam, không biết vì cái áo quá nhỏ hay bộ ngực Triệu Nhã Chi quá lớn, cái áo công sở nhìn cực kì chật, nút áo đã được cài hết mức rồi, không nghĩ tới vừa chạm vào liền có sự cố, tạch một tiếng nút áo bay toán loạn, vạt áo tung ra, ngực Triệu Nhã Chi nhảy ra, hai khối cầu trắng như tuyết lộ ra phân nửa, còn có viền ren đen, bị Tần Thiên nhìn thấy hết, mơ hồ có thể thấy hạt đậu đỏ nổi lên, tiểu đệ Tần Thiên liền trở nên hưng phấn, cờ trắng đã phất.
- A!
Triệu Nhã Chi nhất thời kinh hãi, khuôn mặt đỏ lên, muốn đem tay che xuân quang lại nhưng hai tay đang ôm cái thùng, đặc biệt là Tần Thiên vẫn đang chằm chằm nhìn vào hai khối cầu to lớn, trắng muốt, bàn tay trái lại áp chặt vào ngực nàng khiến nàng xấu hổ chỉ muốn chui xuống đất.
- Tiểu vô lại, mau nhắm mắt... Còn không ôm lấy giúp dì!
Triệu Nhã Chi xấu hổ mắng.
- Nha!
Tần Thiên vội lấy lại tinh thần, nhanh tay ôm lấy cái thùng nhưng bàn tay vô tình mà như cố ý đụng vào bộ ngực đã lộ ra phân nửa khiến Triệu Nhã Chi càng thêm rung động, trong lòng ngứa ngáy, thầm mằng Tần Thiên là tiểu sắc lang rồi vội vàng đưa hai tay khép áo lại.
Bất quá vì nút áo bay đi mất, nên y phục căn bản kéo cũng bằng thừa, Triệu Nhã Chi càng dùng sức kéo càng đem hai khối cầu đè ép biến hình, nhất là áo nàng vải vốn mỏng manh, vừa dùng lực quang cảnh bên trong lại lộ ra, thấy rõ đường viền của áo ngực, cộng thêm khe sâu lộ ra, trắng nõn nà, làm cho thanh niên chưa biết mùi đời như Tần Thiên chỉ muốn nhào tới đè Triệu Nhã Chi ra.
- Lại nhìn, còn không đủ à, tiểu sắc lang!
Triệu Nhã Chi xấu hổ mắng, Tần Thiên vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Triệu Nhã Chi. Triệu Nhã Chi nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Tần Thiên thì không khỏi buồn cười, nhưng trong lúc vô tình nhìn thấy tiều huynh đệ đang ưỡn ngực ngẩng cao đầu thì trong nháy mắt tâm hồn đại loạn.
Nói về phụ nữ, ba mươi như lang bốn mươi như hổ, Triệu Nhã Chi đang ở giữa cái tuổi như lang như hổ, nhưng lại không có nam nhân bên cạnh, làm cho nàng tịch mịch khó chịu, không nhịn được chỉ có thể dùng ngón tay giải quyết, hôm nay thấy tiểu đệ Tần Thiên hào khí bừng bừng thì không khỏi nghĩ ngợi, nhưng nghĩ lại thấy Tần Thiên nhỏ hơn mình mười mấy tuổi thì ý nghĩ vừa hiện ra liền biến mất.
- Đi thôi, ngây người đó làm gì, mau giúp dì Triệu mang lên đi
Triệu Nhã Chi hai tay che ngực, liếc mắt nhìn Tần Thiên một cái rồi lập tức xoay người bước lên lầu, Tần Thiên vội vàng đuổi theo, không nhanh không chậm đi sau Triệu Nhã Chi, nhìn hương đồn phong mãn rung động theo mỗi bước chân làm Tân Thiên không khỏi nuốt nước bọt, không cản được suy nghĩ đen tối làm sao để có thể đè Triệu Nhã Chi ra.
Rất nhanh, hai người lên đến nơi, Triệu Nhã Chi lấy chìa khóa ra mở cửa đi vào, Tần Thiên vội di theo, thuận chân đóng cửa lại.
- Tiểu Thiên, cậu đặt nó vào trong góc phòng khách được rồi, dì đi trước thay y phục, khát nước thì vào tủ lạnh lấy nước nha.
Triệu Nhã Chi chỉ hướng cho Tần Thiên xong liền xoay người vào phòng, Tần Thiên đêm đồ đặt trên mặt đất, cảm giác miệng khô lưỡi đắng, liền chuẩn bị vào tủ lạnh kiếm chai nước giải khát, không nghĩ tới vô tình phát hiện cửa phòng Triệu Nhã Chi không khóa, bèn khẽ mở ra một khe hở nhỏ.
- Chà, đây chẳng phải là cố ý dụ dỗ ta sao?!
Tần Thiên nhìn vào khe hở thầm nghĩ, trong lòng do dự có nên nhìn tiếp hay không. Chợt nghe bên trong truyền đến tiếng cởi y phục sột soạt của Triệu Nhã Chi, thôi thì kệ mẹ nó, Tần Thiên nhẹ nhàng ngồi xuống, híp mắt nhìn vào trong.
Bên trong, Triệu Nhã Chi quay lưng về phía Tần Thiên, nửa người bên trên chỉ mặc mỗi áo ngực lộ ra lưng trắng non mịn, trong lúc Triệu Nhã Chi luồn tay sau chuẩn bị cởi áo ngực thì bên ngoài Tần Thiên không nhịn được muốn mở khe cửa rộng ra một tí, song không nghĩ tới vừa động đến cửa lại phát ra âm thanh, Triệu Nhã Chi ngừng động tác, lập tức nhìn ra ngoài, đúng lúc thấy Tần Thiên đang rình oi thì ngẩn người, đầu óc trở nên trống rỗng.
Triệu Nhã Chi nhìn ra cửa, nhanh chóng cầm ga giường che người, sau đó đi ra cửa, mở cửa ra nhìn Tần Thiên đang đỏ mặt đứng đó.
Giờ phút này Tần Thiên không biết nói gì cho phải, rình coi bị bắt được thì giải thích cũng vô dụng, chỉ có thể cúi đầu chờ bị mắng, hi vọng Triệu Nhã Chi không nói với Tiêu Du là tốt rồi. Nếu như Tiêu Du biết mình rình coi Triệu Nhã Chi thay y phục thì thảm rồi.
Bất quá ngoài ý muốn là Tần Thiên chờ mãi cũng không nghe thấy Triệu Nhã Chi mắng hắn.
- Tiểu Thiên, thân thể dì có đẹp không? Triệu Nhã Chi nhìn Tần Thiên nhẹ giọng nói, nhìn khuôn mặt trẻ hơn mình mười mấy tuổi, trong lòng Triệu Nhã Chi một chút lửa giận cũng không có, ngay chính nàng cũng cảm thấy kì quái.
- A... Đẹp... Đẹp lắm!
Tần Thiên có chút khẩn trương, cũng không biết Triệu Nhã Chi có ý gì.
- Đẹp thật không? Nhưng dì Triệu cũng đã hơn ba mươi rồi, nơi đó còn đẹp sao?
Triệu nhã Chi nhìn Tần Thiên, giọng nói lại có chút giống như tiểu nữ sinh làm nũng vậy, bất quá trong lúc sợ hãi Tần Thiên không phát hiện ra chút nào.
- Không già, dì Triệu không già chút nào, chỉ như thiếu nữ thôi!
Tần Thiên theo bản năng mà nói.
- Ha ha, tiểu tử, cậu chưa có ngắm nữ nhân khác, tự nhiên thì cho là như vậy rồi, chờ cậu ngắm những nữ nhân khác, cậu cũng không sẽ nói như vậy rồi.
Triệu nhã chi nhìn Tần Thiên cười nói.
Tần Thiên vừa nghe liền muốn phản bác, cái gì mà chưa từng ngắm gái chứ, mình có thâm niên nghiên cứu JAV đó... Cái này Tần Thiên không dám nói ra.
- Không đâu, dì trong lòng ta vĩnh viễn là xinh đẹp nhất.
Tần Thiên cúi đầu nói.
- Ha ha, tốt lắm, lần này dì cũng không trách cậu, lần sau thì không dễ thế đâu, tiểu sắc lang mau về đi.
Triệu Nhã Chi nhìn Tần Thiên nói. Tần Thiên vừa nghe nhất thời như được đại xá, liên tục nói cám ơn, ngay sau đó nhanh chóng chạy mất.
Triệu Nhã Chi nhìn Tần Thiên rời đi, trong miệng thẹn thùng mắng một câu tiểu sắc lang, sau đó xoay người trở lại phòng, ngồi trên giường đem tấm ga bỏ xuống, lầu bầu nói:
- Chết người, làm hại ta nơi đó cũng... Rồi.
Sau đó Triệu Nhã Chi liền cởi quần ra, một tay đưa xuống khu cấm địa, một tay đưa lên bộ ngực ngạo nghễ, phủ lên khối cầu lớn, bắt đầu tự an ủi, trong miệng khẽ phát ra tiếng rên tiêu hồn.
Danh sách chương