Thành phố Quảng Châu, Bệnh viện đệ nhất.

Trong một gian phòng bệnh

- Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại để hắn lại chạy mất rồi. Tại sao? Tại sao? Nam tử trung niên tỉnh lại, giận dữ nhìn tên mặt bánh mật giận dữ nói.

- Anh rể! Là có người ra mặt, rồi cục trưởng tự mình hạ lệnh, nên phải để hắn đi.

Tên mặt bánh mật nói.

- A... Chẳng lẽ đánh con gái của ta thành như vậy lại có thể thoát sao! Ta nhất định phải cho hắn chết không được tử tế!

Nam tử trung niên giận dữ nói, tung một quyền hung hăng vào ván giường.

- Đúng rồi, anh rể! Bác sĩ nói tình huống của Tiểu Nghệ không được lạc quan cho lắm...

Nam tử mặt bánh mật nhìn nam tử trung niên mà nói.

- Làm sao, Tiểu Nghệ bị làm sao?

Nam tử trung niên lập tức gấp gáp hỏi. Một bên lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, một bên dùng sức bắt lấy vai của tên mặt bánh mật.

- Bác sĩ nói, toàn bộ xương tay chân của Tiểu Nghệ... Toàn bộ... Toàn bộ đã vỡ, tứ chi gãy lìa bởi vì máu không lưu thông được. Thêm nữa là đưa tới quá muộn, tứ chi phải cắt bỏ, nếu không khó bảo toàn tính mạng.

Tên mặt bánh mật khẩn trương nhìn nam tử trung niên mà nói.

- Cái gì!

Nam tử trung niên vừa nghe nhất thời sắc mặt một mảng trắng bệch. Cả người cũng nhất thời đứng không vững, trực tiếp đặt mông ngồi lên giường.

- Anh.. Anh rể, anh không sao chứ?

Tên mặt bánh mật lo lắng hỏi.

- Giết! Toàn bộ đều phải giết, toàn bộ đều phải giết hết cho ta!

Nam tử trung niên gắt gao nắm quả đấm, cắn răng. Giọng nói lạnh như băng, trong mắt tràn đầy sát khí.

Cùng một bệnh viện, trên lầu hai, trong một gian phòng bệnh.

Triệu Tiểu Nhã nằm ở trên giường bệnh, ngủ mê man. Thương thế trên mặt đã trải qua trị liệu, đã không còn như phù thũng, sưng vù nữa. Bất quá vết thương vẫn còn tồn tại, không thể biết được là có nghiêm trọng hay không.

Bên cạnh là Triệu Nhã Chi cùng Tần Thiên ngồi đó nhìn Triệu Tiểu Nhã. Triệu Nhã Chi cực kỳ khẩn trương, thân thể không ngừng phát run. Sau khi nghe Tần Thiên nói Triệu Nhã Chi đã xảy ra chuyện, lập tức buông bỏ công việc, chạy tới thật nhanh. Sau khi thấy Triệu Tiểu Nhã bị đánh thành như vậy, nước mắt không nhịn được mà chảy xuống.

- Dì Triệu, đừng thương tâm quá, hãy buông lỏng đi. Bác sĩ nói, Tiểu Nhã chẳng qua bị doạ quá mực, tạm thời đã hôn mê. Nàng sẽ tỉnh lại rất nhanh thôi. Đám người đánh Tiểu Nhã đã bị ta trừng phạt rồi.

Tần Thiên nhìn vẻ mặt khẩn trương của Triệu Nhã Chi mà nói. Sau đó nhẹ nhàng kéo nàng vào lồng ngực của mình.

Triệu Nhã Chi cũng không kháng cự, hai tay ôm eo của Tần Thiên, ô ô khóc lên. Qua một hồi lâu, mới dần dần hồi phục lại, sau đó ngưng khóc.

- Tiểu thiên, cậu đi về trước đi, ta ở chỗ này chăm sóc là được rồi. Ngày mai cậu còn phải đi học đấy.

Triệu Nhã Chi nhìn Tần Thiên nói.

- Không sao! Tiểu Nhã là trọng yếu nhất, nàng chưa tỉnh thì ta cũng không trở về.

Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi mà nói.

- Cộc cộc!

- A Thiên, ta đã trở về!

Lúc này, một tiếng gõ cửa vang lên. Hai người vội vàng tách ra, ngay sau đó cửa liền mở ra, Phong Tử cầm trong tay một đống đồ lớn đi tới.

- Ăn cơm trước đi. Dì Triệu, A Thiên.

Phong Tử nhìn hai người nói, đưa đồ trong tay thả trên bàn.

- Phong thiếu gia, cực khổ cho cậu rồi. Cậu có ăn luôn hay không, cùng nhau ăn luôn đi.

Triệu Nhã Chi nhìn Phong Tử cười nói. Lúc trước Phong Tử cùng Tần Thiên thường xuyên lăn lộn cùng nhau ở giang hồ. Mà hắn cũng hay kể với Triệu Nhã Chi, nên nàng với Phong Tử rất quen thuộc.

- Không cần, ta ăn rồi. A Thiên, Dì Triệu, ta còn có việc. Ta đi trước nha. Tiểu Nhã tỉnh lại thì dì gọi điện thoại cho ta là được.

Phong Tử nhìn hai người rồi nói.

- Được. Trên đường lái xe cẩn thận một chút. Hôm nào tới nhà dì ăn cơm.

Triệu Nhã Chi nói, Phong Tử đáp một tiếng rồi lập tức rời đi.

- Tần Thiên, cậu đói bụng rồi, ăn trước đi. Dì chưa đói.

- Như vậy sao được, dì phải ăn. Nếu bị đói bụng thì làm sao bây giờ, ta lại đau lòng a.

Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi nói khiến nàng hơi đỏ mặt.

Sau đó hai người bắt đầu ăn cơm. Cơm nước xong mà Triệu Tiểu Nhã vẫn chưa có tỉnh lại. Triệu Nhã Chi rất là lo lắng, hai người chờ đến mười một giờ. Triệu Tiểu Nhã còn chưa tỉnh lại. Triệu Nhã Chi có chút không kiên trì được nữa, mệt rã rời. Vừa đúng lúc này thì Tiêu Du tới, Tần Thiên liền để Tiêu Du đưa Triệu Nhã Chi trở về, mình thì ở lại chỗ này.

- Đúng rồi, hôm này là ai cứu ta nhỉ?

Tần Thiên đột nhiên nhớ tới lúc xế chiều, tên mặt bánh mật nhận được điện thoại, sau đó liền đem mình thả đi. Điều này làm cho Tần Thiên rất là nghi ngờ. Người duy nhất có thể cứu mình chỉ có Sở Văn Long. Nhưng mình cũng không gọi cho hắn tới cứu mình a. Vậy rốt cuộc là ai chứ?

Tần Thiên chau mày suy nghĩ hồi lâu, vẫn không có kết quả. Cuối cùng lại nghĩ tới mẹ của Lâm Hiểu Di cũng ở tại bên trong bệnh viện này. Không biết nàng có ở đó không nhỉ.

Nghĩ vậy, Tần thiên liền gọi điện thoại cho Lâm Hiểu Di. Rất nhanh, điện thoại được bắt máy.

- Lâm lão sư, là anh.

Tần Thiên nói.

- Tần Thiên! Thân thể của anh sao rồi?

Lâm Hiểu Di ở bên đầu dây kia khẩn trương hỏi.

- Yên tâm, không có chuyện gì rồi. Đúng rồi, lão sư, em bây giờ đang ở đâu?

Tần Thiên hỏi.

- Em đang ở bệnh viện chăm sóc cho mẹ. Có chuyện gì không?

- Hắc hắc, không có gì.

Tần Thiên nói xong trực tiếp cúp điện thoại, sau đó bỏ vào túi. Hắn nhìn Triệu Tiểu Nhã còn chưa tỉnh lại, bèn đi ra cửa, hướng phòng của mẹ Lâm Hiểu Di đi tới. Hắn vẫn nhớ rõ vị trí.

Rất nhanh, Tần Thiên liền tới trước cửa phòng cao cấp của mẹ Lâm Hiểu Di. Hắn đưa tay lặng lẽ mở khoá cửa, rồi lén lút nhìn vào. Lâm Hiểu Di đang ngồi ở trước giường bệnh. Mẹ của nàng vẫn đang ngủ say. Tần Thiên cười hăc hắc, sau đó lấy điện thoại ra nhắn một tin cho Lâm Hiểu Di:

- Lâm lão sư, em quay đầu lại nhìn một chút.

Sau khi nhắn xong, Tần Thiên lập tức bày ra một tư thế phong tao, đứng ở cửa, chờ Lâm Hiểu Di quay đầu lại.

Lâm Hiểu Di đang gấp y phục, nghe được tiếng báo tin nhắn. Nàng lập tức lấy di động ra mà xem, sau đó lập tức quay đầu lại. Sau khi thấy Tần Thiên đứng ở cửa, nàng bị hù suýt nữa la to lên.

- Tần Thiên, sao anh lại tới đây?

Lâm Hiểu Di hưng phấn nói, thả y phục trong tay xuống, bay thẳng tới Tần Thiên. Tần Thiên lập tức dang đôi cánh tay to ra đem Lâm Hiểu Di ôm vào lòng, hướng về phía môi nàng hung hăng hôn một ngụm. Khiến đỏ bừng. Lâm Hiểu Di nhất thời đỏ bừng cả mặt.

- Hắc hắc, Lâm lão sư, có nhớ anh hay không?

Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di mê đắm nói, một tay đã sờ lên cái mông mềm mại của nàng. Lâm Hiểu Di nhất thời sắc mặt đỏ ửng, vội vàng kéo tay Tần Thiên ra.

- Sắc lang đáng chết, không nên lộn xộn. Mẹ của em vẫn ở bên trong...

Lâm Hiểu Di vội vàng đẩy tay hắn, rồi lại nói tiếp:

- Mà sao anh lại tới đây? Tới thăm em sao?

Tần Thiên nhìn bộ dáng cao hứng của Lâm Hiểu Di, lập tức nói:

- Đúng vậy, anh nhớ em quá nên phải tới ngay. Thế nào, Lâm lão sư, chúng ta đã nhiều ngày như vậy không ở cùng một chỗ. Em đang nghĩ giống anh phải không?!

Tần Thiên vừa nói vừa nhìn bộ ngực mềm mại của Lâm Hiểu Di, rồi bày ra một bộ dáng sắc lang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện