Tần Thiên ở trong bệnh viện tròn một tuần Tiêu Du mới cho hắn xuất viện, tuy nhiên trong khoảng thời gian này hắn cũng không cảm thấy nhàm chán, bởi ngoài cùng Đồng Văn Văn nói chuyện phiếm ra, Hàn Thi Vũ cũng thường xuyên đến thăm hắn, thì ra là nhà nàng cũng cách bệnh viện này vài trăm mét mà thôi nên hàng ngày nào cũng tới thăm hắn, Triệu Tiểu Nhã cũng vậy, nàng hầu như ngày nào cũng tới, còn mang theo món súp do nàng tự tay làm.

Kết quả là sau một tuần lễ, Tần Thiên lại mập thêm mấy cân.

- Anh Tần Thiên, anh ở đó lại có thêm một chị vô cùng xinh đẹp nữa nha, anh sướng thật đấy!

Trên đường về nhà, Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên nói.

- Khụ.. Khụ... Tiểu Nhã, em dám nói anh như vậy hả, làm sao anh lại giống loại người hèn mọn như vậy, anh là người rất thuần khiết nha!

Tần Thiên nghiêm túc nhìn Triệu Tiểu Nhã nói.

- Thật sao, anh Tần Thiên, tại sao anh lại nắm nơi đó của em?!

Triệu Tiểu Nhã nhìn bàn tay Tần Thiên đang nắm lấy bộ ngực mình nói.

- A.. Cái này à, thật ra thì anh đang kiểm tra xem em chưa ăn cơm thì liệu nơi này có nhỏ đi hay không a!

Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã nghiêm túc nói.

- Hừ! Anh rõ ràng là đang giở trò lưu manh lại còn kiếm cớ!

Triệu Tiểu Nhã vẻ mặt khinh bỉ nhìn Tần Thiên nói.

- Được rồi, Tiểu Nhã, không phải là em phải đi học sao, sao lại rảnh rỗi mà tới đây, cẩn thận bị phạt đấy.

Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã nói.

- Em không muốn đi, anh vữa mới ra viện, em muốn về nhà cùng anh.

Triêu Tiểu Nhã ôm cánh tay Tần Thiên ngúng nguẩy nói.

- Như thế không được, em mau đi học đi không anh giận đấy, một mình anh về nhà cũng được.

Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã nói, thật ra trong lòng hắn đang nghĩ, ở nhà có mỹ nữ thuê trọ mới tới, nếu Triệu Tiểu Nhã cùng về nhà thì không tiện rồi, làm sao trêu ghẹo được đây, nên tất nhiên là muốn để Tiểu Nhã rời đi.

- Anh Tần Thiên, không phải là anh muốn đuổi em đi để thuận tiện trêu ghẹo mỹ nữ mới tới trọ đấy chứ? Triệu Tiểu Nhã giống như xem thấu ý nghĩ của Tần Thiên, dọa hắn nhảy dựng lên.

- Làm sao có thể, anh đâu phải là loại người đó, anh làm thế là vì tốt cho em, Tiểu Nhã, em nếu không chịu khó đi học, sau này làm sao lấy được chồng?!

Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã nghiêm túc nói.

- Không ai thèm lấy thì em không lấy chồng là được rồi, dù sao em cũng là người của anh, hi hi.

Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên nói, ôm lấy cánh tay hắn cọ xát mấy cái ở bộ ngực nàng làm Tần Thiên rạo rực cả người.

- Được rồi, em nhanh đi học đi.

Tần Thiên vội vàng nói, tiện tay vẫy một chiếc taxi, mở cửa xe cho Triệu Tiểu Nhã đi lên, Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên miễn cưỡng gật đầu, hôn nhẹ Tần Thiên một cái rồi mới lên xe rời đi.

Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã rời đi, sau đó liền ngồi xe trở về nhà.

Vừa xuống xe Tần Thiên Tần Thiên nhanh chóng chạy vào nhà xem khách trọ mới tới xinh đẹp như thế nào, kết quả Tần Thiên vừa mở cửa trong nháy mắt lập tức ngây dại.

- Sặc, cái gì thế này, sao cô lại ở chỗ này.

Tần Thiên nhìn mỹ nữ trước mặt cả kinh kêu lên.

- Hì hì, lão công, anh không hoan nghênh em sao?

Mỹ nữ thấy Tần Thiên, lập tức chớp chớp mắt hướng Tần Thiên đi tới, ôm lấy cánh tay Tần Thiên dính bộ ngực cao vút, trắng nõn của nàng vào, ngay lập tức một cảm giác mềm mại, cực ký co dãn từ cánh tay truyền đến làm Tần Thiên cực kỳ thoải mái.

- Lão công, anh thích ngực em không?

Mỹ nữ nhìn Tần Thiên nói, một hơi thở thơm phức phả vào mặt Tần Thiên làm phía dưới hắn lập tức trở nên kích động.

- Khụ khụ... Nam nữ thụ thụ bất thân, cô không nên làm như vậy, chúng ta không thân lắm đâu.

Tần Thiên nhìn mỹ nữ trước mặt vội vàng rút tay ra, tránh sang một bên, mồ hôi lạnh trên trán túa ra như tắm, mỹ nữ này chính là Triệu Chỉ Nhược, vị hôn thê của hắn, từ lần trước Ba ba ca nói Triệu Chỉ Nhược có sát ý với hắn, Tần Thiên vừa nhìn thấy nàng liền cảm thấy bất an, cả người cũng không được tự nhiên.

- Hì hì, anh sợ cái gì, em cũng có ăn thịt anh đâu.

Triệu Chỉ Nhược mắc cỡ nhìn Tần Thiên nói, thuận tay khóa cửa, lại đi về phía Tần Thiên, Tần Thiên lập tức hướng phòng mình chạy đi, chuẩn bị trốn vào trong phòng, không nghĩ tới Triệu Chỉ Nhược cũng tiến vào rất nhanh, hơn nữa còn giúp hắn khóa cửa lại.

“Kháo, nữ nhân này muốn làm gì vậy, chẳng lẽ định cưỡng gian ta sao?!”

Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược thầm nghĩ, lập tức hỏi Ba ba ca nàng có sát ý với mình không, Ba ba ca nói cho hắn biết nàng không hề có sát ý.

- Lão công, người ta nghe nói anh bị thương, mau cho em xem anh bị thương chỗ nào vậy?

Triệu Chỉ Nhược đi tới trước mặt Tần Thiên làm nũng nói, thanh âm kia cơ hồ đến sắt thép cũng phải hòa tan, làm Tần Thiên mềm cả người.

- Cô mau ra ngoài, nếu không đừng trách tôi không khách khí!

Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược tức giận nói, không cưỡng lại được sắc dụ nên đành phải cố tỏ ra cứng rắn, nhưng Triệu Chỉ Nhược đã đẩy ngã hắn xuống giường, sau đó cả người nàng nhanh chóng nhào tới, hai tay chia ra đặt lên vai Tần Thiên, đồng thời hai chân cũng đè lên hai chân Tần Thiên, đem cả người Tần Thiên khóa lại dưới thân thể nàng.

Một cỗ mùi thơm xông thẳng vào mũi Tần Thiên làm trống ngực hắn thình thịch.

- Để em xem nào, lão công, vết thương của anh ở đâu, đã khỏi chưa?

Triệu Chỉ Nhược nhìn Tần Thiên mị hoặc nói, một tay đặt trên lồng ngực Tần Thiên bắt đầu vuốt ve, làm cho Tần Thiên phát run, Triệu Chỉ Nhược nhìn thấy bộ dáng của Tần Thiên lập tức trên mặt lộ ra vẻ đắc ý.

- Cô mau đứng lên, nếu không tôi giận thật đấy!

Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược cả giận nói, nhưng Triệu Chỉ Nhược căn bản là không hề để ý vẫn đưa tay trên lồng ngực Tần Thiên vuốt ve, hơn nữa, cái mông vểnh cao của nàng không ngừng uốn éo, bởi vì Triệu Chỉ Nhược mặc quần rất mỏng nên chỗ riêng tư của hai người đã tiếp xúc với nhau, lập tức làm cả hai người đồng thời chấn động, Triệu Chỉ Nhược trong nháy mắt sắc mặt đỏ bừng, một hồi lo sợ, bởi tiểu đệ của Tần Thiên đang chĩa thẳng vào vùng hắc động của nàng.

Tần Thiên vừa nhìn lập tức cười thầm, hắn còn tưởng rằng Triệu Chỉ Nhược là một tay lão luyện, hóa ra là giả vờ, liền cười gian, ngay sau đó mạnh mẽ xoay người đem Triệu Chỉ Nhược đè ở phía dưới, Triệu Chỉ Nhược lập tức kinh hãi.

- Hừ! Nói đi, cô có mục đích gì.

Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược lạnh lùng nói.

- Em... Em không có mục đích gì...

Triệu Chỉ Nhược có chút sợ hãi nói.

- Thật sao, cô không phải là muốn đẩy ngã tôi sao, không bằng để tôi đẩy ngã cô.

Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược cười gian nói, một tay liền mạnh mẽ hướng tòa ngọc phong cao vút của nàng bắt lấy.

- A!

Triệu Chỉ Nhược lập tức kinh hãi, mãnh liệt giãy dụa, đem Tần Thiên đẩy ra, cuống quýt bò xuống giường, chạy nhanh ra ngoài, Tần Thiên ở phái sau nhìn, vẻ mặt đắc ý, nở nụ cười.

- Hừ! Nhóc con, muốn chơi đùa với ta, ngươi còn kém lắm.

Tần Thiên ở trong lòng thầm nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện