I - Rơi vào Điểm tối Mắt (Ochikake Seikoku)
_Mối tình đầu của tôi là một cô gái.
Tên cô ấy là Ririka. Cô ấy là... một con búp bê mà mẹ tôi đã mua cho tôi.
"Ririka, hôm nay cậu nhìn rất đáng yêu."
"Cậu đang quá tử tế rồi."
Ririka rất khiêm tốn và duyên dáng.
"Ririka, tại sao bầu trời lại có màu xanh?"
"Bởi vì nó trông đẹp theo cách đó."
Ririka rất rất thông minh.
"Vậy tại sao ban đêm lại tối tăm?"
"Bởi vì chỉ sau đó cậu mới có thể thấy những ngôi sao, phải không?"
Và cũng là, một người lãng mạn.
Cô ấy xinh đẹp, dễ thương, đáng tin cậy...
Đối với tôi, bản thân Ririka là mẫu người lý tưởng.
Tôi mặc quần áo đáng yêu giống như quần áo của búp bê.
Tôi làm kiểu tóc của tôi đáng yêu hơn, giống như búp bê.
_Nhưng chẳng bao lâu, tôi nhận ra một cái gì đó.
Tôi không đẹp, hay dễ thương, như Ririka.
Tôi không thể trở thành Ririka.
Ngày tôi hiểu điều đó, tôi khóc nức nở và than vãn cả ngày trời, đặt câu hỏi với Ririka.
Nhưng cô ấy không trả lời với giọng nói dịu dàng của mình như thường lệ.
Và sau đó, từ ngày đó, tôi không bao giờ nói chuyện với Ririka lần nữa.
_Đây là câu chuyện về mối tình đầu của tôi, cũng như kỷ niệm của sự đau lòng.
Thời gian trôi qua, và tôi bước vào trung học.
Tôi khá rụt rè so với những người bình thường, và trở thành loại học sinh không nổi bật chút nào trong lớp học.
Tôi không có bất kỳ người bạn thân đặc biệt nào , và cũng không tham gia câu lạc bộ.
Tôi dự định sẽ sống cuộc sống của tôi một cách bình yên y như thế này, như tôi đã làm cho đến bây giờ, và bắt đầu sống khác chỉ khi đến tuổi hai mươi.
Tôi đọc ở đâu đó trong một cuốn tạp chí
rằng "Khi một cô gái yêu, cô ấy sẽ thay đổi", nhưng đối với tôi, con trai chỉ chứa đầy những tư tưởng ngu ngốc, và tôi thấy không có cơ hội nào phải lòng bất kỳ ai trong số họ.
_Và sau đó vào một ngày nọ, một cái gì đó đã xảy ra với tôi.
Đó là sau buổi học của một ngày, một số rác vương vãi xung quanh cổng sau thu hút chú ý của tôi, và tôi đến lấy dụng cụ quét dọn từ nhà kho nhỏ để dọn dẹp lại.
"_Tớ cũng sẽ giúp."
Một giọng nói rõ ràng, dễ thương vang lên. Khi tôi quay lại, đứng ở đó là một cô gái đáng yêu, nổi bật, với một khuôn mặt dễ thương, sinh động, tóc cắt ngắn, đôi môi hồng và một cái nhìn trực tiếp.
"Ah..... um, umm....."
"Xung quanh cổng, đúng không? Tớ cũng chú ý đến nó nữa."
"..... Ah."
".... Có chuyện gì làm phiền cậu à?"
"Eh.... Um..... Uhh"
"Theo tớ nhớ thì.... Chúng ta cùng khối, phải không?"
"V-vâng..."
"Vậy nên, dù sao! Hãy cùng dọn dẹp nào!"
Cô nở nụ cười vô tư.
Và sau đó, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi và kéo tôi về phía cổng sau.
..... Chỉ với một cái gì đó nhỏ bé như thế, một tình yêu đã bừng sáng.
Tôi hoàn toàn phải lòng cô ấy.
Tôi đã nghe về cô ấy trước đây từ những lời đồn.
Trên thực tế, có lẽ không có người nào trong trường không biết về cô ấy.
Xinh đẹp và thông minh. Rực rỡ.
Cô ấy là một cô gái xinh đẹp, mà tất cả mọi người gọi là hoàn hảo.
Có tin đồn rằng kể từ khi bước vào trường trung học, đã có rất nhiều chàng trai tỏ tình với cô ấy, và tất cả họ đều bị từ chối.
Ngày hôm đó, cô ấy đã đi về nhà ngay sau khi dọn dẹp, nhưng kể từ đó, bất cứ khi nào chúng tôi đi qua nhau trong hành lang, cô sẽ mỉm cười với tôi.
Đối với tôi, cô ấy là cô gái có thật, hoàn hảo, lý tưởng đầu tiên của tôi.
Tôi muốn được gần gũi hơn với cô ấy.
Tôi muốn biết nhiều hơn về cô ấy.
Cô ấy thật tuyệt vời.
Chỉ bằng cách biết yêu, tôi đã có thể có rất nhiều niềm vui ở trường mỗi ngày.
Ah, tôi không bao giờ biết rằng những ngày trái tim tôi dao động sẽ đến.
Từ ngày đó, tôi không bao giờ rời mắt khỏi cô ấy.
Tôi muốn nói chuyện với cô ấy!
Tôi muốn biết thêm về cô ấy!
Nhưng như tôi nghĩ, chỉ có một điều mà tôi băn khoăn.
_Kể từ những gì đã xảy ra với Ririka, tôi đã có một loại chấn thương.
Tôi cảm thấy rằng có một khoảng cách quá khó vượt qua giữa tôi và cô ấy, người quá hoàn hảo, tôi phải đối mặt với nỗi thất vọng to lớn.
Với ý nghĩ đó, không thể gần gũi hơn với cô ấy, những ngày bực bội lại tiếp tục.
Cuối cùng, không có gì đáng nói xảy ra kể từ đó, và những ngày của tôi qua đi.
Mặc dù vậy, tôi đã không buông tình yêu nồng nhiệt kéo dài âm ỉ của mình, và luôn luôn dõi theo cô ấy trong góc nhìn của tôi.
Nhưng một ngày, có cái gì đó về cô ấy đã thay đổi nhẹ.
Lúc đầu, tôi nghĩ đó là do những tin đồn về B-ko đã lan truyền quanh trường thời gian gần đây, nhưng điều này rõ ràng là một cái gì đó khác.
Tôi đã luôn luôn quan sát cô ấy, vì vậy tôi biết.
Có cái gì đó khác với B-ko từ trước đó.
Tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu, không suy nghĩ về nó, tôi đi theo cô ấy vào một ngày sau giờ học.
Cô đi về phía cổng phía sau, và từ đó, hướng tới tòa nhà trường học cũ.
Phần lớn, tòa nhà cũ bây giờ được sử dụng như không gì hơn một nhà kho, và dần dần, mọi người hoàn toàn không đến đây nữa.
Cô ấy có thể làm gì ở một nơi như thế này....? Trong khi duy trì một khoảng cách an toàn từ phía sau, tôi tiếp tục bí mật đi theo cô.
Và sau đó, B-ko vào một phòng học.
Đó là một lớp học mà đã từng được sử dụng như phòng âm nhạc.
Rất, rất cẩn thận, tôi chăm chú nhìn bên trong thông qua khe cửa.
_Bên trong, B-ko đang ở cùng với hai nam sinh khác.
"Thành thật mà nói! Sao cậu cứ phải đi và lây lan tin đồn khác về tớ thế?"
"..... Đánh tớ à?"
"Ahaha, đó là bởi vì B-ko-chan là người nổi tiếng ở xung quanh đây ~"
Trong số hai học sinh nam, có một người tạo ấn tượng là sống nội tâm và chu đáo. Tôi thực sự không nhớ rằng đã từng nhìn thấy cậu ta trước đây.
Đối với người còn lại, tôi cảm giác mình đã từng nhìn thấy cậu ta ở đâu đó. Cả hai dường như là những học sinh hòa đồng và nhạy cảm.
Đã là ngạc nhiên khi B-ko ở đó với những nam sinh, nhưng hơn bất cứ điều gì, tôi không thể giấu được sự ngạc nhiên của mình trước biểu hiện và âm giọng của cô ấy, không cái nào trong số chúng mà tôi đã từng thấy cô ấy sử dụng trước đây.
_Khi tôi nhìn vào biểu hiện đó, tôi chỉ có thể nghĩ rằng nó thật dễ thương.
Cho đến nay, B-ko là một biểu tượng của sự hoàn hảo với tôi, nhưng bây giờ, tôi đã nhìn thấy hành động sống động của cô ấy như thế này, và biểu lộ cảm xúc của cô ấy.
Điều này làm cho tôi nhận ra rằng B-ko khác với Ririka, cô ấy là một con người thực sự.
_Cạch.
Không suy nghĩ, tôi vô tình dựa tay vào cánh cửa.
Hai nam sinh nhìn qua, và B-ko quay lại với vẻ mặt trên khuôn mặt của cô như vừa bị bắt quả tang.
".... Huh? Có phải cậu.... tới đây để thấy B-ko-chan?"
"_!? Đợi đã.... Cậu là..... "
Khi B-ko nhìn thấy khuôn mặt tôi, vẻ mặt của cô thay đổi một chút, bớt lo lắng hơn.
Chắc chắn, nếu một người bạn cùng lớp hoặc một nam sinh bắt gặp cô ấy ở đây, nó có thể là nguyên nhân của tin đồn khác.
Nhưng nếu đó là một người như tôi, người không có nổi một người bạn nào, sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.
Suy nghĩ về nó một cách bình tĩnh, đó có thể là lý do tại sao B-ko trông nhẹ nhõm, nhưng tại thời điểm đó, tôi cảm thấy như tôi đã được cô ấy tha thứ.
"Ah, tớ.... Tớ xin lỗi. Tớ thấy cậu đi về phía tòa nhà cũ bỏ hoang này, nên.... Um."
Tôi nói điều này với nụ cười đẹp nhất của mình.
B-ko buông một tiếng thở nhẹ, và trả lời:
"... Tớ hiểu. Xin lỗi, cậu đã lo lắng cho tớ, phải không? Cảm ơn cậu."
".... Người quen?"
Cậu bạn trông có vẻ nội tâm thẳng thừng hỏi trong khi nhìn chằm chằm về phía tôi.
"Xem nào.... Ừ, tớ đoán vậy. Ah, nhưng tớ vẫn chưa hỏi tên của cậu. Tên tớ là B-ko, tên cậu là gì?"
"_D-ne...."
Tôi trả lời. Lần này tôi chắc chắn đã nở nụ cười ngượng ngịu, dè dặt.
"Phải, D-ne-chan, um~... Xem nào, thật khó để nói điều này, nhưng, về những gì cậu thấy ở đây, ừm...."
B-ko dường như khó khăn nói, và bồn chồn một chút.
".... K-không sao đâu! Tớ sẽ không nói bất cứ điều gì về việc này."
"Eh? Không giống như chúng tớ đang làm gì đáng ngờ hay gì đâu."
Nam sinh còn lại nói đùa với một nụ cười toe toét, khiến cho B-ko lườm cậu ta.
".... À, nhưng ... "
Tôi hít một hơi thật sâu, và sau đó tiếp tục.
"_Có ổn không, nếu thỉnh thoảng tớ cũng đến đây?"
Sau đó, B-ko nói với tôi tên của nam sinh, và tôi cũng đã trở thành một trong những thành viên ở đây, tại tòa nhà cũ.
Lúc đầu, tôi không hiểu tại sao họ tụ tập ở đây, nhưng sau một vài cuộc gặp mặt, cuối cùng tôi hiểu rằng đó là cái gì đó giống như một nhóm nghiên cứu về những điều huyền bí.
Tôi không đặc biệt quan tâm đến những thứ huyền bí, nhưng khi B-ko ở đây, cô ấy dường như thực sự vui vẻ, và hơn bất cứ điều gì, đây là một nơi mà tôi có thể nói chuyện với B-ko, đó là những lý do tôi thường xuyên đến tòa nhà cũ.
Càng biết nhiều hơn về B-ko, tôi càng thích cô ấy, và cuối cùng, cô ấy thậm chí còn bắt đầu nói chuyện với tôi với biểu hiện sinh động của cô ấy.
II - Những mong ước của ngươi (Anata no Negaigoto)
Sau một thời gian trôi qua, tôi bắt đầu hiểu được hoàn toàn về các thành viên của tòa nhà trường học cũ.
Có vẻ như mỗi thành viên có thói quen và sở thích của mình.
Như với A-ya và C-ta, tôi dần dần phát triển khó chịu với họ theo hai cách tương ứng khác nhau.
_Và sau đó, một ngày, sau giờ học tại tòa nhà cũ.
"...... Ồ."
"...... Ôi trời."
Khi tôi đi đến tòa nhà cũ để chờ B-ko, C-ta đã ở đó sẵn.
"Hey, D-ne-chan, hôm nay cậu đến sớm nhỉ?"
C-ta nói chuyện với nụ cười thường nhật của mình.
Tôi có thể cảm thấy sự khó chịu của mình tăng lên đều đặn.
"Đúng, đó là bởi vì tớ muốn nói chuyện với cậu."
Tôi mỉm cười và đối mặt với cậu.
Fufufu, cậu ấy đã tỏ vẻ mặt bối rối.
"...... Xin lỗi, ý cậu không phải là...... với B-ko?"
"Oh? Tất nhiên tớ rất thích nói chuyện với B-ko-chan, nhưng tớ cũng muốn nói chuyện với cậu, C-ta-san."
"...... Tớ hiểu. Vậy là gì nào?"
Tôi tiếp tục với một nụ cười quỷ quyệt trên gương mặt.
"...... Tớ, tớ nghĩ rằng cậu và tớ khá giống nhau."
"Hm? Ý cậu là gì? Không quan trọng tớ nhìn như thế nào, tớ nghĩ rằng cậu và A-ya mới thực sự là giống nhau?"
"Đó chỉ là bề ngoài thôi, đúng không?"
"......?"
Tôi nâng cằm, và tiếp tục kéo lê chân mình trên nền.
"...... Chúng ta không thể sống thiếu một người nào đó."
"...... Cậu đang nói gì thế......?"
"Sự thật là, cậu biết rõ ý tớ là gì mà. Rằng bản thân cậu là một thực thể trống rỗng. Nếu cậu không tìm thấy lý do tồn tại của riêng cậu bên trong một ai đó, cậu sẽ không còn có thể sống nữa. Trong thực tế, cậu vô nghĩa, bất lực..."
"D-ne-chan? Cậu đang nói gì thế__!"
"Chỉ là một khoảng thời gian ngắn, nhưng khi tớ nhìn vào cậu, tớ thấy khó chịu. Nó như thể là... cậu là một chiếc gương của tớ. Mặc dù sự định hướng hiện ra dường như là khác nhau hoàn toàn. Sau tất cả, cậu có nhận ra, đúng không? Nếu, một ngày nào đó, người kia không còn cần cậu nữa. Không, có thể là không còn cần bất cứ cái gì từ cậu nữa, cậu chỉ không có can đảm để thừa nhận nó. Và riêng cậu_"
"__Im đi."
C-ta nói điều này với một âm giọng thấp, nghe có vẻ khác nhiều so với âm giọng cậu thường nói.
"... Ufufu, là đùa thôi. Tớ nghĩ rằng, mặc kệ điều này, tớ muốn trở thành bạn cậu, C-ta-san. Cậu có thể không có ý định tương tự, nhưng xem xét các lợi ích cho nhau, nó không phải là thứ gì đó cậu không thể hiểu được, phải không?"
Khi C-ta nhìn chằm chằm vào tôi với thái độ thù địch, chúng tôi nghe thấy âm thanh.
"...... Huh? C-ta."
"Ah, D-ne. Cậu tới sớm, phải không? Cậu đang làm gì thế?"
Ở đó, A-ya và B-ko đứng cùng nhau.
"B-ko-chan! Ufufu, tớ chỉ trò chuyện với C-ta thôi."
"Vậy sao?"
"Đúng không? C-ta-san."
Tôi nói, và đối mặt C-ta với một nụ cười.
"...... C-ta?"
"............ Ahh, yeah, chỉ là một cuộc trò chuyện ngắn."
C-ta trả lời với nụ cười thường ngày của mình.
Sau khi giao dịch với một người nào đó theo cách này, lần đầu tiên tôi nhận ra rằng tôi là một người khá ác ý.
Tôi rất thích tấn công vào nỗi lo sợ trong con người.
Tôi nhận thấy rằng chỉ bằng cách chỉ ra những điều mà mọi người không muốn đề cập đến, họ sẽ trở nên khó chịu.
Khác với B-ko, tôi không quan tâm những gì người khác nghĩ về tôi.
Tôi nhận ra rằng, nếu như tôi không còn có thể phủ nhận điều đó, và mặc dù chúng là những suy nghĩ của riêng tôi, đồng thời, cảm thấy như chúng là của người khác, và điều đó làm tôi sợ.
Và sau đó, trong giờ nghỉ trưa vào một ngày khác. Tôi đi lên sân thượng một mình, và ngồi trong bóng râm phía sau tòa nhà.
Hôm nay không may trời u ám, nhưng điều đó không quá tệ.
Nghĩ rằng cô ấy nên tới sớm, tôi nghe thấy tiếng cánh cửa trên sân thượng mở, và chẳng bao lâu, ai đó đến gần tôi.
"B-ko-chan~"
"..... Như tớ nghĩ, cậu lại ở đây lần nữa..."
"Eh~ Nó chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên~"
B-ko thở dài và lắc đầu trong thất bại, nhưng ngay sau đó mỉm cười và ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Nhưng, cậu biết đấy, tớ không bao giờ được nói chuyện với B-ko-chan như thế này, vì vậy tớ rất vui vì chúng ta có thể khi chúng ta ở đây"
"Tại sao cậu không, chỉ cần bước tới và nói chuyện với tớ?"
".... Đó là bởi vì, luôn có rất nhiều người xung quanh B-ko-chan...."
"Hừm~.... Xem nào~....."
Kẻ bám theo.... Mặc dù tôi sẽ không thực sự gọi họ như thế, luôn luôn có ai đó xung quanh B-ko.
Đối với tôi, người từ lớp khác, không có cơ hội để đi tới và nói chuyện với cô ấy.
"Cậu không nên lo lắng về nó nhiều, cậu biết không?"
"Tớ biết. Nhưng tớ thích B-ko-chan, vì vậy tớ chỉ vui khi mà chúng ta có thể nói chuyện."
Tôi nói, và mỉm cười.
B-ko cười ngượng, và quay sang nhìn chằm chằm lên bầu trời, thứ dường như đang báo hiệu mưa.
Khi nó đến từ lòng tốt không giới hạn của tôi, đầu tiên, B-ko bị hoang mang bởi điều đó, nhưng dần dần, cho dù đó là vì cô ấy đã từ bỏ hoặc đơn giản là thấy nó như một trò đùa, cô đã hoàn toàn dừng việc bình luận về nó.
Tôi có một chút hạnh phúc với mối quan hệ chúng tôi có bây giờ, nhưng cũng có một chút buồn vì nó.
"Tớ nghe nói kẻ mạo danh B-ko của xuất hiện."
Đột nhiên, từ một nơi nào đó trên sân thượng, chúng tôi nghe thấy ai đó nói điều này.
Vị trí mà chúng tôi ở khá cách biệt, và trong bóng tối của một tòa nhà nhỏ hơn, làm cho những người đang nói chuyện rơi vào điểm mù không thấy được.
"Ý cậu là gì khi nói kẻ mạo danh?"
"Giống như, trong khi B-ko đang ở trong nhà của mình, nó đi những nơi xung quanh vào ban đêm?"
"Eh? Cái gì? Giống như một loại quái vật á?"
"Tớ không biết. Nhưng cậu biết đấy, B-ko là một cô gái tốt, vì vậy tớ cảm thấy như nó sẽ được dựng lên thì phải?"
"Dựng lên? Cái gì sẽ được dựng lên?"
"Ahaha, không phải thế! Ý tớ là như, rằng cảm giác: "Tôi muốn đi ra ngoài~" được dựng lên."
"Tớ chẳng hiểu nổi những gì cậu nói~"
"Nhưng tớ nghe nói có những người thực sự nhìn thấy nó~..."
_Ngay lập tức, tôi nghĩ đây là tin đồn của A-ya.
Không chỉ vì nó là một tin đồn, nhưng bởi vì nó được kết hợp với một số loại thứ huyền bí, không còn nhầm lẫn gì nữa.
B-ko dường như cũng đoán ra ngay lập tức.
"Làm thế nào mà cậu ta dám...."
"Ufufu.... B-ko cũng rất dễ thương khi giận dữ nữa."
".... Tớ sẽ đi thẳng đến tòa nhà cũ sau giờ học."
"Hiểu rồi."
Khi thời gian ra dấu kết thúc giờ nghỉ trưa, bầu trời tối sầm lại một lần nữa, và mưa rơi bao bọc trường trong tiếng ồn.
_Sau giờ học, tôi gặp B-ko, và chúng tôi đi đến tòa nhà trường học cũ ngay lập tức.
Khi chúng tôi lên đến tầng hai, mở cửa của căn phòng ban đầu từng phòng âm nhạc, chúng tôi thấy một người nào đó đã ở đây sẵn.
"Oh? Hôm nay cậu có vẻ tức giận một cách đáng ghê sợ."
Là C-ta. Cậu nhìn tôi, và tỏ vẻ mặt khó chịu trong một quãng hở thứ hai, nhưng B-ko dường như không nhận thấy.
"..... Cậu không thể làm gì đó với bạn thời thơ ấu của cậu được à?"
Đặt túi của chúng tôi xuống, B-ko và tôi ngồi xuống ghế thường dùng của chúng tôi.
"Ahh, ý cậu là, tin đồn đó? Không phải là nó là một kiệt tác sao? Như thường lệ, nó tuyệt nhất"
".... Tại sao cậu..."
Khi B-ko bắt đầu đến gần C-ta hơn, chúng tôi nghe thấy tiếng cửa trượt mở lần nữa.
".... Hey."
_Đó là A-ya.
"Không, đừng có "hey" gì hết... Tớ chẳng quan tâm đến cái sở thích tồi tệ của cậu, nhưng đừng có dùng người khác làm đề tài."
"... Cậu đang nói đến cái gì thế?"
"... Đừng có cư xử như thể cậu không biết."
Tuyệt vọng trong việc cố gắng để ngăn chặn sự tức giận của mình, B-ko trừng mắt nhìn A-ya.
"Nghe này, đừng có gọi khói khi mà không có lửa. Ý tớ là tớ chỉ đùa một chút thôi mà!"
"... Tại sao cậu..."
"Nếu ai đó tình cờ nhìn thấy cậu bây giờ, họ sẽ nghĩ rằng cậu là kẻ mạo danh đấy!"
"Tớ nghiêm túc, nếu cậu không dừng lại ngay..."
"_Nhưng, tớ nghĩ rằng B-ko-chan có nhân cách kép cũng tuyệt đấy chứ."
Khi B-ko sắp túm được cổ áo của A-ya, vì vài lý do, tôi vui vẻ nói câu này.
"Nhân cách kép ... Cậu nói cứ như tớ là đứa đa nhân cách ấy."
"Xem nào, thật lòng mà nói thì ở một mức độ nào đó cậu thật sự trông có vẻ như thế!"
Có vẻ như nỗ lực của tôi đã thành công, và B-ko quay trở lại chỗ cô ấy ngồi trước đó.
"Pfft, như thường lệ, B-ko luôn nhẹ nhàng hơn đối với D-ne, phải không?"
"Im lặng đi."
C-ta tiếp tục nói chuyện, như thể chế giễu B-ko.
"Không giống như A-ya định nói một lời nói dối vô nghĩa, phải không?"
"Đúng vậy, nó cũng trùng với hoạt động của chúng ta một cách hoàn hảo."
"Hoạt động câu lạc bộ... chúng ta thật sự có thể gọi nó thế à?"
_Chắc chắn, đó không phải là cái gì của mức độ đó.
Nhưng, trong bối cảnh A-ya phát hiện ra cuốn nhật ký, hoạt động của chúng tôi đột nhiên trở nên sống động.
_Phát hiện đó là "một cuốn nhật ký từ mười năm trước".
Một cuốn nhật ký trao đổi thuộc về các học sinh từ mười năm trước, từng tụ tập trong tòa nhà trường học cũ này vì "những câu chuyện huyền bí", giống như chúng tôi. Phần lớn trong số những câu chuyện là những chuyện mà chúng tôi chưa bao giờ nghe nói trước đây, và làm cho chúng tôi thực sự hứng thú.
Và trong số chúng có đề cập đến "Cuốn Sách Cái Chết" và "Thẻ Đánh Dấu Cái Chết", huyền thoại đô thị chỉ được kể lại trong trường này.
Họ đã có được hai thứ này, và...... __chết.
Trước đây, chúng tôi chỉ tụ tập cùng nhau khoảng một lần một tuần, đôi khi thậm chí không có cuộc gặp nào, nhưng thời gian gần đây, hầu như mỗi ngày, đều có ít nhất một người trong phòng học này.
Vài ngày trước, chúng tôi thực sự đã cố gắng chơi trò Kokkuri-san theo các quy tắc được viết trong cuốn nhật ký.
Mặc dù tôi đã không ở đó vào thời điểm đó, có vẻ như khi họ bắt đầu chỉ là thử chơi thôi, họ bị đánh bởi một cảm giác lạ và dừng lại nửa chừng vì sợ hãi.
Hôm nay, tất cả các thành viên trong tòa nhà trường học cũ đã tụ họp.
".... Mà này, có một chuyện gần đây khiến tớ suy nghĩ khá nhiều."
A-ya đột ngột nói.
"Nó có thể chỉ là tưởng tượng của tớ, hoặc thực sự có thể là một hiện tượng kì lạ."
".... Hiện tượng kì lạ?"
Với một âm thanh kèn kẹt, B-ko chuyển hướng ghế của mình để ngồi đối diện với A-ya.
"Đúng vậy... Gần đây, khi tớ thức dậy vào buổi sáng, tớ chắc chắn rằng tớ có thể cảm thấy ánh mắt của ai đó nhìn chằm chằm vào mình."
"Cậu có chắc không... đó không phải gia đình của cậu chứ?"
"Cha mẹ tớ rời đi sớm vào buổi sáng, vì vậy không thể là họ."
"Vậy, giống như ai đó nhìn từ bên ngoài à?"
"Không phải thế... Nói thế nào nhỉ tớ cảm thấy như ai đó đang nhìn từ phía sau. Nhưng khi quay lại, không có ai ở đó. Điều này xảy ra thường xuyên."
"..... Huh... "
"Có thể nó là một cái gì đó giống như một 'Zashiki-Warashi'...."
"Nếu đó là 'Mearry-san', cậu sẽ nhận được các cuộc điện thoại, phải không?"
"Mearry-san gần đây dường như thậm chí còn sử dụng tin nhắn văn bản."
"Hmmm..."
A-ya hít một hơi, và sau đó tiếp tục.
"Có một điều nữa tớ cũng đang suy nghĩ."
"Cái gì vậy?"
"Ngày hôm trước, chúng ta đã chơi trò Kokkuri-san, đúng không? Cả ba chúng ta: B-ko, C-ta, và tớ... "
"Ừ...."
"__Ngày hôm sau, tớ bắt đầu cảm thấy ánh mắt của ai đó nhìn mình... Đó là lý do tại sao... Có lẽ điều này có liên quan gì đó với "Thẻ đánh dấu cái chết" đó là những gì tớ đang nghĩ."
"......"
"......"
"......"
"......"
Với những lời nói đột ngột đó, A-ya tiếp tục.
".... Dù sao, những nỗ lực cuối cùng với trò 'Kokkuri-san' thất bại."
"Thất bại....?"
"Chúng ta không có được "Cuốn sách Cái Chết" hay "Thẻ đánh dấu Cái Chết" phải không?"
"... Sự thật là chúng ta đã không làm theo các quy tắc... nhưng ..."
Phòng học được lấp đầy bởi sự im lặng.
Tôi đoán được những lời tiếp theo của cậu, và chỉ đơn giản nghĩ rằng họ thực sự khó chịu.
".... Hãy làm lại một lần nữa đi."
Do đó, chúng tôi bắt đầu nghi thức của trò "Kokkuri-san", để có được "Thẻ Đánh dấu Cái Chết", như đã được viết trong cuốn nhật ký.
"Tiếp theo, tất cả mọi người sẽ hỏi nhau những câu hỏi theo lượt. Để bắt đầu, ai đó hãy thử hỏi tớ một cái gì đó đi."
"... Được rồi, có phải bữa tối hôm qua của A-ya làm từ thịt?"
"... Có chuyện gì với điều đó chứ?"
A-ya có vẻ mặt gần như ngạc nhiên trước câu hỏi của B-ko.
"... Đó là điều duy nhất tớ có thể nghĩ ra ngay lúc này."
"À, nó bắt đầu chuyển động."
"...... Nó nói "có"... cậu đã ăn gì thế?"
"Là bánh hamburger thịt bò..."
"Hamburger, huh~ Bánh hamburger thịt bò ở nhà A-ya thực sự rất tuyệt, tớ muốn ăn chúng một lần nữa..."
C-ta thì thầm bằng âm giọng thấp.
Đối với tôi, bằng cách nào đó, tôi bắt đầu cảm thấy kỳ lạ.
Cá nhân, tôi cảm thấy rất bình tĩnh, nhưng nó giống như một linh cảm xấu, từ từ làm cho tóc gáy tôi dựng đứng lên.
"Tiếp theo là B-ko... Liệu B-ko có tình cảm với ai đó không?"
Đột ngột, A-ya hỏi B-ko câu hỏi hoàn toàn vô nghĩa này.
"Đợi đã! Loại câu hỏi kiểu gì thế?"
"Nhìn xem, B-ko-chan, không tốt đâu nếu cậu không bình tĩnh."
".... Ah, ahhh..... geez... "
B-ko trông rất đau khổ.
..... Tình cảm... của B-ko. Tôi..... Tôi........
Đồng xu mười yên di chuyển trơn tru, và sau đó dừng lại.
"Vậy nó là "có?"...... Huh ... "
"A-ya! Nếu cậu là người hỏi, sao cậu phản ứng như thế?"
"Khi tớ nghĩ đến nó, tớ không thực sự tò mò, đó là tất cả.... Ah, Kokkuri-san, Kokkuri-san, xin vui lòng quay trở lại cổng."
B-ko có một ai đó mà cô ấy thích.
Đó là một chuyện mà tôi đã biết.
Sau tất cả, tôi quan sát B-ko nhiều hơn bất cứ ai khác.
Tuy nhiên, tôi.....
"..... !! T-tiếp theo là lượt của D-ne. Tớ hỏi nhé!"
"Đi nào."
"Liệu D-ne có phải lòng ai đó không?"
Khi B-ko chạm mắt với tôi, cô ấy hỏi câu này, như thể để che giấu sự bối rối của mình.
Tôi không thể không nghĩ rằng điều này cũng rất dễ thương.
"Cậu có ổn không với một câu hỏi nhàm chán như vậy?"
Một lần nữa, đồng xu mười yên di chuyển thẳng đến "có".
"Huh, vậy D-ne có một ai đó mà cô ấy thích, phải không?"
"Eh? Là bởi vì tớ yêu B-ko."
Tôi nói, và nhìn B-ko với một nụ cười rạng rỡ.
Tôi hiểu rằng B-ko chỉ nghĩ về nó như một trò đùa.
Chỉ như thế, chúng tôi tiến hành trò Kokkuri-san, và cuối cùng, chúng tôi tiến gần đến lượt cuối.
Tiếp theo là đến lượt C-ta trả lời một câu hỏi.
"Tiếp theo là...... C-ta, huh. Hmm, tớ tự hỏi những loại câu hỏi nào sẽ tốt nhỉ?"
"Um, hay là thế này?"
C-ta nói trong khi nhìn A-ya.
"...... Con búp bê ở trong nhà tớ cách đây từ lâu, là một con chim cánh cụt."
"Eh?"
"Ý cậu là gì?"
"...... Ah, nó di chuyển."
Kokkuri-san di chuyển đến từ "Không".
"C-ta, gì thế, ý nghĩa của......?"
"Cho dù Kokkuri-san thực sự chính xác hay không, chúng ta không biết, đúng không? Đó là lý do tại sao, tớ nghĩ rằng tớ nên hỏi một câu mà A-ya biết rõ câu trả lời. A-ya, con búp bê ở trong nhà tớ cách đây từ lâu là cái gì...... cậu biết, phải không?"
"............"
A-ya suy nghĩ một chút rồi trả lời:
"....... Đó là một con thỏ... Đúng không?"
Mặt C-ta bị bóp méo với một biểu cảm nén giữa hạnh phúc và đau buồn.
B-ko dường như không hiểu được rõ ràng về tình trạng này.
Ngay khi tôi quay sang B-ko và định nói chuyện với cô ấy..... Đó là khi chuyện đó xảy ra.
__BZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZT!!!!!
"" ""____"" ""
Đột nhiên, chiếc ti vi CRT (Cathode Ray Tube) cũ được lắp đặt trong tòa nhà trường học bắt đầu sáng lên trong khi phun ra tiếng ồn.
"Cái gì?"
"Kyaaaaaa!"
"...... Không thể thế được...!"
"............"
"___Do một kẻ phản bội duy nhất, một "con cáo", trò chơi đã bắt đầu."
Giọng nói robot vang lên trong phòng.
Tiếng ồn khó chịu đổ trực tiếp vào não tôi.
"Nếu bạn muốn thoát khỏi trò chơi, hãy chú ý vào các điều kiện sau, và tìm kiếm đến cùng.
__Bây giờ, khởi đầu Trò chơi vui vẻ của sự Sụp đổ bắt đầu!"
· Để kết thúc Trò chơi, bạn phải giết chết "con cáo".
· Nếu các bạn không thể tìm ra "con cáo", tất cả sẽ chết.
· Trong khi tìm kiếm "con cáo", bạn phải nhận yêu cầu của Kokkuri-san.
· Yêu cầu của Kokkuri-san sẽ được gửi đến qua thư.
· Bạn chỉ có một tuần để thực hiện yêu cầu của Kokkuri-san.
· Nếu bạn lờ đi yêu cầu của Kokkuri-san, bạn sẽ chết.
· Nếu yêu cầu bị người khác nhìn thấy hoặc phát hiện ra, người đó sẽ chết.
· Cho đến khi Trò chơi kết thúc, bạn tuyệt đối không thể thoát được.
Bản liệt kê thờ ơ nói những lời tôi thực sự không hiểu nghĩa.
Tôi chỉ muốn bật cười như một trò đùa vớ vẩn, nhưng sự sợ hãi tuyệt đối này nói với mọi người rằng đây không còn là vấn đề tầm thường nữa.
"............"
___BZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZT!!!!!
Ngay khi C-ta cuối cùng đã cố gắng để nói chuyện, tiếng ồn mạnh đến một lần nữa.
Khuôn mặt của người đàn ông được hiển thị trên màn hình bị xoắn lại như thể là một cái gì đó không phải của thế giới này, và chuyển giữa biểu hiện cười, lo lắng, khóc và tức giận.
___Và sau đó, sự im lặng tràn đến.
"..... C-cái gì thế..... v-vừa nãy....?"
"...... Tớ không biết."
"......"Con cáo"? Kẻ phản bội.....?"
"...... N-nó chỉ là một loại trò đùa tệ hại, phải không.....?"
"........"
Chúng tôi đều rơi vào im lặng cùng một lúc, và nhìn nhau.
Trong căn phòng mờ tối, tôi nghĩ rằng khuôn mặt của tất cả mọi người đều trở nên nhợt nhạt.
Sau đó, trong một quãng thời gian khá dài...... dù trong thực tế, có lẽ nó thậm chí còn không hơn một phút...... sự im lặng tiếp tục. Và theo lời gợi ý của một ai đó ".... Dù sao, hôm nay chúng ta hãy về nhà đã... ", chúng tôi rời trường.
__Ngày hôm sau, bạn học của tôi đã bị cắt thành một phần thân trên và phần dưới cơ thể, và chết.
Khi thi thể được tìm thấy trong giờ nghỉ ăn trưa, một bầu không khí kỳ lạ sớm bao phủ trường học.
Trong khi cảnh sát đang điều tra hiện trường, tất cả các học sinh đều chờ đợi trong các phòng học. Tuy nhiên, các bạn cùng lớp của tôi dường như không nắm bắt được tình hình thực tế, ứng xử với chuyện này như cái gì đó chiếu trên TV từ một nơi khác, thể hiện tâm trạng ồn ào như lễ hội, giống như những người khác và tôi cũng sẽ làm thế nếu không có những gì đã xảy ra ngày hôm qua.
Liệu điều này có thể nào? Đây có phải là việc làm của "Thẻ Đánh Dấu Cái Chết"?
Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy rất bình tĩnh.
Nếu đó là một tình huống như thế này, tôi có thể trở nên gần gũi hơn với B-ko.
Tâm trí của tôi được lấp đầy với những loại suy nghĩ đó.
Chắc chắn, bây giờ B-ko đang rất sợ hãi. Cách tốt nhất để tôi có thể an ủi cô ấy là gì?
Cuối cùng, ngoài những nhóm các học sinh đang bị thẩm vấn, tất cả những người khác được yêu cầu phải về nhà. Tuy nhiên, giống như tôi đã làm ngày hôm qua, tôi hướng thẳng đến tòa nhà cũ.
Trong lớp học thường lệ, tất cả các thành viên từ hôm qua, ngoại trừ B-ko, đã có mặt.
Ngay sau đó, B-ko cũng tới.
"__Này, ai đã nói với cậu ta?___Ai là kẻ phản bội?"
B-ko dường như rất, rất sợ hãi.
"Tớ tự hỏi liệu chúng ta có chết không?"
"......Bình tĩnh"
"Tớ làm thế nào bình tĩnh nổi trong tình huống thế này được!"
"..... Cậu vẫn... chưa hiểu, đúng không? Nó có thể là trùng hợp ngẫu nhiên chăng?"
"Không thể nào là tình cờ được"
"Bình tĩnh đi!"
"......"
"... Nếu ai đó khác bị dính vào chuyện này... Cậu không muốn chết đúng không?"
"...tch"
"Dù sao đi nữa, ai đó đã nhận được thư..... Và sau đó, nó bị nhìn thấy, phải không?"
"Nói cách khác, tất cả đều là thật nhỉ?"
"Có vẻ như thế."
"............"
"Thẻ Đánh Dấu Cái Chết....."
Trong một lúc, chúng tôi im lặng, một sự yên lặng đến mức có thể làm tai ai đó tổn thương.
"___Này... chúng ta nên làm gì?"
B-ko hỏi với giọng dường như sắp khóc.
"Bây giờ, chúng ta không thực sự có bất kì chọn lựa nào ngoại trừ chờ nó qua đi, đúng không? Đã có người nhận thư rồi..."
"Ừ, đúng vậy, sau khi hết một tuần, một trong số chúng ta sẽ chết."
"Bởi vì, vì nó là tai nạn kiểu này, nên sẽ sớm tìm ra thủ phạm đúng không?"
".....Đó là nếu như có thủ phạm thật sự..."
Trong khi giả bộ sợ hãi, tôi ngầm tiếp tục nói những điều có thể làm tăng sự sợ hãi của cô ấy.
Cuối cùng, chúng tôi khẳng định rằng chúng tôi không thể làm gì trong tình trạng này, và quyết định tất cả về nhà sớm ngày hôm đó.
Và, bởi vì B-ko không thể thư giãn, tôi đi theo cô ấy đến một thư viện thành phố nhỏ, cách trường một đoạn ngắn.....
"..... B-ko-chan....."
Tôi nhìn B-ko đầy quan tâm. Bởi vì đó là một thư viện nhỏ, với thực tế rằng đã quá trưa vào một ngày trong tuần, không có ai khác ở đây bên cạnh chúng tôi.
Có một người nhân viên tại quầy, nhưng bởi vì chúng tôi đang ngồi tại một bàn phía sau kệ sách, hai chúng tôi hoàn toàn ở một mình.
"..... Cậu không sao chứ?"
Tôi đặt tay lên mu bàn tay của B-ko và hỏi lại lần nữa.
B-ko kéo tay mình đi từ từ, và lẩm bẩm một khoảng yên lặng, "Cám ơn, nhưng tớ ổn."
"….."
Lẽ ra cô ấy nên để cho tay chúng tôi ở yên như thế.
"..... Tớ xin lỗi vì đã mất bình tĩnh."
"..... Không sao đâu."
"Bằng cách nào đó... có vẻ như nó không phải là một giấc mơ, huh....? Thật là tốt nếu nó là mơ, nhưng bằng cách nào đó, tớ vẫn không thể tin được..... "
"..... Ừ."
"Tớ-Tớ chỉ là có chút tò mò về.... Xem nào, nó giống như... Nhìn xem, chúng ta đã không có được "Cuốn Sách" hay "Thẻ Đánh Dấu", vậy nên.... "
"Ừ."
".... Vậy nên... đó là lý do tại sao tớ nghĩ rằng.... Nó sẽ không giống như mười năm về trước, nên...."
"........."
"........."
".... B-ko-cha_"
"Ahaha, xin lỗi! Tớ biết rằng tớ là một đứa dối trá.... Và nó vô dụng, không quan trọng khi một đứa đại dối trá như tớ nói, nhưng... tớ không phản bội bất kì ai, tớ không phải là kẻ phản bội, tớ_"
"B-ko-chan!"
"......!"
B-ko, người đã nhìn xuống trong toàn bộ quãng thời gian, cuối cùng cũng ngẩng lên.
Gương mặt cô ấy giống như một chú nai con sợ hãi, và rất đáng yêu.
Tôi nắm lấy tay B-ko một lần nữa.
Lần này, tôi nắm chặt hơn so với trước đây.
"_ Tớ sẽ bảo vệ cậu, B-ko. Vậy nên.... đừng lo lắng."
_Bảo vệ. Đó là một từ mà tôi không hiểu rõ lắm, vì vậy đối với tôi, nó nghe có vẻ không có gì hơn một thứ vô căn cứ, một lời hứa vô nghĩa.
Nhưng ngay cả như vậy, có vẻ như chúng có vài tác dụng trong việc làm B-ko dịu xuống.
".... Cảm ơn cậu."
"Mm-hm. Bởi vì... tớ yêu B-ko-chan."
Tôi nói điều này, và đối mặt cô ấy với nụ cười đẹp nhất của mình, như thường lệ.
"... Tớ biết. Cảm ơn cậu. Tớ cũng thực sự thích cậu."
Tôi đứng dậy, và đưa gương mặt của tôi đến gần mặt B-ko.
Và sau đó_
".... Những gì tớ nói trước đó.... Nó không phải là một lời nói dối đâu."
_Môi tôi chạm vào môi cô ấy.
III - Trò Chơi Giành Ghế (Isu Tori Game)
Tôi đi đến một quán cà phê gần nhà ga, và vội vàng vào một phòng đơn của nhà vệ sinh.
Sau khi tôi hôn B-ko, tôi nói với cô ấy, "Tớ sẽ về nhà bây giờ," và rời thư viện trước.
Tuy nhiên, tôi không nghĩ rằng tôi có thể về nhà ngay lập tức, và thay vào đó đến một quán cà phê.
.... Tôi chạm vào môi mình với những ngón tay của tôi.
Sự phản chiếu của khuôn mặt tôi trong gương bị bóp méo.
_Tôi... vừa có nụ hôn đầu...
Tôi biết rằng tôi đang đỏ mặt, đỏ lên đến tai.
Khuôn mặt của tôi không ngừng nóng bừng.
Mặc dù thực tế là bạn học của tôi vừa qua đời chiều nay, kể cả điều đó cũng có cảm giác như cái gì đó tầm thường và không đáng kể.
_Thump.
".... ?"
Chỉ khi tôi kéo túi xách của tôi về phía mình để có thể lấy điện thoại di động ra, tôi nhận thấy một cái gì đó kỳ lạ.
..... Có cái gì đó trong đây à?
Hoàn toàn không phòng thủ, tôi mở túi xách của mình.
".... Eek!"
Bên trong túi xách của tôi là một cái gì đó tôi không bao giờ mong đợi.
Một lá thư và_ thứ dường như là một bàn tay xác ướp nhỏ.
Nó bị cắt ở cổ tay, có đủ năm ngón tay, và nằm trong một vị trí nơi đã mở một nửa.
Về kích thước, nó dường như lớn hơn bàn tay của một học sinh tiểu học.
Đang phải đối mặt với bất ngờ này, đối tượng siêu thực, không phải là cảm giác sợ hãi, thứ khuất phục tôi hơn là ấn tượng kỳ lạ rằng nó trông gần giống như một cây gậy gãi lưng.
Trở về chỗ ngồi, tôi giấu lá thư trong một cuốn sách giáo khoa và từ từ mở nó ra.
Bên trong, viết một cái gì đó bất ngờ.
"__Sử dụng Bàn tay Khỉ, và thách thức số phận."
Trong thư, viết rằng Bàn tay Khỉ từ trước đó là một "sản phẩm đặc biệt".
Rõ ràng, nó có thể thực hiện bất cứ năm điều ước nào, không quan trọng chúng là gì.
Sử dụng nó, thách thức số phận, và tìm thấy kẻ phản bội.... là những gì nó nói.
Nếu tôi nhớ chính xác, tôi có cảm giác rằng tôi đã nghe về thứ này từ A-ya lúc trước.
Đó là một truyền thuyết đô thị gọi là Bàn tay Khỉ có thể thực hiện bất kì mong muốn nào.
Tuy nhiên, tôi không thể nhớ được những gì ở cuối câu chuyện. Tôi chắc chắn rằng có một cái gì đó.....
"Bất kỳ điều ước nào, huh...."
Tôi nhớ về người bạn học của tôi bị giết chiều nay.
Điều đó chắc hẳn vì một sức mạnh huyền bí, hoặc có lẽ là một số loại sức mạnh trừu tượng đi ngược lại thế giới này, nếu không, nó sẽ không thể thực hiện được.
Chỉ để kiểm tra nó, tôi thì thầm lặng lẽ,
"Dải ruy băng của B-ko-chan.... Tôi ước mình có nó... "
_Crack.
Tôi nghe thấy một âm thanh khô khốc từ trong túi của tôi.
Đó là âm thanh của một khớp ngón gãy rắc.
Không dám tin điều đó, tôi mở túi xách của tôi rất, rất chậm.
Ở đó, bàn tay xác ướp từ trước vẫn còn đó, nhưng bây giờ, ngón tay cái được gập xuống, như khi tính số.
_Và bên cạnh bàn tay, là một dải ruy băng.
Không nhầm lẫn gì, đây là thứ tôi đã luôn luôn nhìn vào.....
Đúng, một chiếc giống hệt thứ mà tôi đã nhìn thấy rất gần chỉ một lúc trước..... Dải ruy băng của B-ko.
Tôi đi vào nhà vệ sinh một lần nữa, buộc dải ruy băng lên với một tâm trạng vui vẻ, cắt tóc bằng cây kéo tôi mang theo, và trở về nhà khi đi qua phía trước nhà ga.
Khi tôi về tới nhà, tôi giữ túi xách của mình rất, rất cẩn thận và đi vào phòng của tôi.
Đây thật sự là một vòng tuyệt vời của sự kiện.
Thay vì sợ hãi, cảm xúc của tôi về hạnh phúc chiến thắng.
Sau tất cả, nó hoàn hảo, phải không?
Nếu tôi sử dụng điều ước cuối cùng chỉ để cứu B-ko và tôi, tất cả mọi thứ sẽ tốt đẹp!
Không có gì phải sợ.
Nếu tôi để dành điều ước cuối cùng, vẫn còn ba điều tôi có thể ước.
Tôi muốn làm gì?
Cuối cùng, tôi cho rằng tôi chỉ muốn trở nên gần gũi hơn một chút với B-ko.
Tôi chợt nhớ lại tôi đã cảm thấy thế nào khi từng nói chuyện với Ririka.
Trường học đóng cửa trong vòng một tuần.
Vào ngày đầu tiên, tôi ở nhà cả ngày, nhưng vào ngày thứ hai, tôi hoàn toàn hết việc để làm.
Suy nghĩ một lúc, tôi nhớ tôi vẫn còn có ba điều ước còn lại, và ước có được đôi giày của B-ko.
Crack.
Cùng với một âm thanh khô khốc, giày của B-ko xuất hiện trong lối vào cửa của nhà tôi.
Nó giống như là ma thuật. Mặc đồng phục trường, ruy băng, và đôi giày, tôi đi ra ngoài, vào thị trấn.
Sau khi đi đến trường, thư viện, và một vài nơi khác, tôi đột nhiên nghĩ về việc đi đến nhà B-ko.
Nhà B-ko chắc chắn ở đâu đó xung quanh đây.
Khi tôi đến công viên được sử dụng như là mốc ranh giới, B-ko xuất hiện ngay sau đó.
Nhìn thấy B-ko bước đi và nhìn xung quanh cô ấy, tôi trốn trong bóng của một cái cây mà không suy nghĩ lần hai.
"_Ah..... !"
Trong khoảnh khắc thứ hai, B-ko dường như nhận thấy một cái gì đó, và nhìn xung quanh.
Nghĩ rằng cô ấy sẽ tìm thấy tôi, tôi nhanh chóng trốn đằng sau cây.
Với vẻ tuyệt vọng trên khuôn mặt, B-ko ném một túi nhựa vào bụi cây, và sau đó chạy trở lại vào căn nhà ở phía trước lối vào của công viên.
..... Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Tôi tìm kiếm trong khu vực B-ko đã đứng, và nhặt túi nhựa từ trong bụi cây.
Nhìn vào bên trong, có một cuốn sách duy nhất.
Nó rất cũ, với bìa đen, và và giữa các trang của nó kẹp một chiếc "thẻ đánh dấu".
Tôi không còn sợ bất cứ điều gì.
Cho dù đó là Cuốn Sách Cái Chết hay Thẻ Đánh Dấu Cái Chết, miễn là tôi có Bàn tay Khỉ này, tôi có thể coi thường chúng.
".... Fufufu, B-ko-chan, tớ sẽ bảo vệ cậu...."
Tôi ném túi nhựa và cuốn sách trở lại bụi cây.
Và sau đó, tôi đứng trước cửa nhà B-ko một lúc và nhìn chằm chằm vào cửa sổ có khả năng đã là phòng B-ko trong thời gian rất, rấttttttt dài.
Vào ngày thứ ba, tôi lang thang khắp các vùng lân cận của trường một lần nữa, và cuối cùng, đi đến đứng trước cửa nhà B-ko.
Vào ngày thứ tư, tôi có một chuyến đi nhỏ đến trung tâm mua sắm.
Đến thời điểm này, vụ giết người đã bị lãng quên từ lâu, và không còn gì khác để làm, có hơn vài học sinh đến chơi tại trung tâm mua sắm. Ở đó, tôi nhìn thấy khuôn mặt của vài người mà tôi nhận ra.
Tôi không muốn có bất cứ điều đặc biệt gì, nhưng, tôi vẫn lượn quanh trung tâm mua sắm với đôi giày và ruy băng yêu thích của tôi.
Khi tôi đang đi và nhìn xung quanh, quảng cáo cho một cửa hàng kính mắt và kính áp tròng màu thu hút tôi.
"Tìm Kính Áp Tròng Màu Trong Mơ Của Bạn!"
Tôi không quan tâm đến những cặp kính áp tròng màu rẻ tiền, nhưng suy nghĩ về nó, tôi nhớ B-ko có đôi mắt rất đẹp và rõ ràng.
Và sau đó, cùng một lúc, tôi nhớ lại cuộc trò chuyện của B-ko và bạn cùng lớp của cô ấy, người mà tôi vừa nhìn thấy trước đó, đã nói trong hành lang trước đây.
"Này, nhìn xem~ Chúng ta trùng nhau, phải không ~?"
"Ah, bạn nói đúng."
"Yay! B-ko và tớ có cùng màu mắt."
"Họ chỉ có cùng đôi mắt~"
"Ahahaha! Xấu tính quá~"
Cùng màu mắt, hm?........... Tôi ước tôi có thể có chúng.
Crack!
"Kyaaaaaaaaaaaaaaaaaaahhh!"
Đột nhiên, một tiếng thét vang lên bên trong trung tâm mua sắm.
Tự hỏi điều gì đã xảy ra, tôi tiến lại gần nơi ồn ào, và thấy rằng một tai nạn đã xảy ra, phần trên cùng của đèn ánh sáng trên cầu thang của trung tâm mua sắm đã rơi xuống.
Ngay nơi nó rơi xuống đất là bạn cùng lớp B-ko, người tôi vừa nghĩ về.
Và.... Cô ấy đang giữ chặt khu vực xung quanh mắt và la hét.
Dường như có máu xung quanh bàn tay, hơi đặc, ẩm, màu đỏ nhỏ giọt.
Tôi chạy vội vào phòng tắm và nhìn vào gương.
_Ở đó, phản chiếu trong gương, là một đôi mắt rất đẹp, trùng với mắt của B-ko.
Ngày hôm sau, để sử dụng điều ước cuối cùng, tôi đi đến nhà của B-ko.
Sau sự cố ngày hôm qua, tôi đã nhớ ra những gì A-ya nói về câu chuyện của Bàn tay Khỉ.
Bàn tay Khỉ là bất khả chiến bại. Tuy nhiên, nếu bạn ước có vàng, vàng sẽ biến mất khỏi nơi nào đó, và nếu bạn ước có nước, nước sẽ biến mất khỏi một nơi nào đó. Nó cũng giống như cuộc sống. Vấn đề là nó sẽ chỉ trao đổi các thứ, và mặc dù bất khả chiến bại, nó là một sản phẩm có giới hạn của mình.
Để thi hành làm thế nào để cứu B-ko và tôi, tôi sẽ giải thích tình hình cho B-ko và có cô ấy hợp tác với tôi. Ổn cả, nếu đó là B-ko, cô ấy chắc chắn sẽ hiểu.
Nói với bản thân trong khi vuốt ve đôi môi của mình trong trạng thái thôi miên, tôi ra khỏi nhà.
Tôi đến nhà B-ko, và bấm chuông cửa.
_Ding-d-ong.
Không có gì.
_Ding-d-ong.
.... Cô ấy đang làm gì thế?
_Ker-chak!! Ker-chak ker-chak ker-chak!!
—Ding dong ding dong ding dong ding dong ding dong.
Hey, B-ko....... Cậu đang ở trong đó, phải không? Tớ biết cậu đang ở trong đó.
………… Ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak!!
Tôi đã thiếu kiên nhẫn. Bàn tay Khỉ này rất nguy hiểm. Chắc chắn là có một câu thần chú trên nó làm cho bạn muốn ước. Với tốc độ này, nó sẽ tiếp tục leo thang. Đó là lý do tại sao tôi phải vội vàng. B-ko, tớ đến để cứu cậu. Này, tại sao cậu không đi ra, tại sao cậu không đi ra, tại sao cậu không đi ra, tại sao cậu không đi ra, tại sao cậu không đi raaaaaaaaaaa?
Tôi di chuyển tay nắm cửa dữ dội, dường như có khả năng phá vỡ.
"..... Eek!"
_Thump.
Ker-chak......
_Chỉ vừa nãy, tôi chắc chắn rằng tôi đã nghe thấy tiếng B-ko, và âm thanh của một người nào đó ngã xuống.
"............. Tại sao cậu không đi ra?"
Trở nên lo lắng, tôi bắt đầu đập cửa và cố gắng quay tay nắm cửa một lần nữa.
"B-ko! B-ko!? Mở cửa ra! Mở cửa ra!"
Thump thump thump thump thump thump thump thump thump thump!!
"Tại sao cậu không đi ra? Hey? Tại sao? Hey! Heeeeeey!"
Tôi đi vòng quanh khu vườn và tìm thấy một tảng đá để đập vỡ cửa kính.
Xoảng!!
Cậu ở đâu, B-ko? Cậu ở đâu?
Tôi đẩy chiếc ti vi phát ra tiếng ồn khó chịu xuống.
Trong phòng bây giờ đã im lặng, tôi có thể nghe thấy một giọng nói yếu ớt có vẻ như là B-ko.
"Cứu tớ ........................"
Không sao đâu, tớ đến để cứu cậu ngay bây giờ đây!
".................................................................................... A-yaaa......"
A-ya?
Tôi biết. Tôi biết rằng B-ko luôn luôn nhìn vào một người nào đó.
Tuy nhiên, đó......
Đó... không phải là B-ko.
_Và sau đó!
Tôi gạt chăn trùm ra và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của B-ko tại nhiều điểm trống.
Hình dạng sợ hãi của cô thực tế hơn nhiều so với tôi từng tưởng tượng, và không giống như những gì tôi đã hình dung chút nào.
_Thứ ở trước mặt tôi lúc này không phải là B-ko.
Tôi... tôi sẽ trở thành B-ko hoàn hảo. Và tôi sẽ cứu B-ko.
_Crack!
Tôi di chuyển đầy khinh bỉ khỏi cái thứ đã là tôi chỉ một lúc trước, và nói với một âm giọng tử tế.
"...... Tớ sẽ bảo vệ cậu."
Và sau đó, tôi nâng cây kéo tôi đang cầm lên cao.
_Đúng vậy, tớ sẽ bảo vệ cho cậu lý tưởng mà tớ biết rất rõ.
IV - Người Chiến thắng là? (Shosha wa?)
_Tôi hoàn hảo.
"B-ko-chan, cậu rất dễ thương!"
"Đúng không? Và phong cách nữa, như một thần tượng ấy."
"Thông minh, và có nhân cách tuyệt vời.... Tớ thực sự ghen tị với cậu~"
"Eh_.... Thôi nào, điều đó không đúng."
"Nó hoàn toàn đúng!"
"Phản xạ tốt, nữa! Thật phí hoài khi cậu không vào bất kỳ câu lạc bộ nào~"
"Hmm.... Vì so với những người ở trong câu lạc bộ, nó không là gì cả."
"Oh, đừng quá khiêm tốn. Thêm vào đó, cậu thực sự nổi tiếng với con trai."
"Đúng không_? Nhưng đó là B-ko, nên tất nhiên là như thế rồi~"
"Nếu tớ là một chàng trai, tớ cũng sẽ tỏ tình với cậu mất!"
"Ahaha"
"Vậy, vậy, cậu có phải lòng một ai, hay có một người nào đó cậu muốn đi chơi cùng không?"
"Hmm~.... Tớ thực sự không biết về điều đó~"
"Eh_ Thật là chán quá~"
"Nhưng, các cậu biết đấy, thật ra thì, có lẽ không có bất kỳ chàng trai nào xứng đáng hẹn hò với một cô gái như B-ko."
"Cậu đã nói thế đấy nhé."
"Dù sao, nếu cậu cảm thấy phải lòng hay bất cứ điều gì, chắc chắn cậu phải cho chúng tớ biết! Cậu phải làm thế đấy nhé!"
"Đương nhiên, tớ không phiền lòng đâu."
"Đây là một lời hứa~!"
"Một lời hứa!"
"Ah, ôi không, lớp học sắp bắt đầu rồi."
__Đúng vậy, tôi hoàn hảo.
Một 'kẻ mạo danh' hoàn hảo.
Một bạn học của tôi bước chậm đến gần tôi.
"...... Ah, hey, B-ko."
"Gì vậy? Cậu vẫn cần cái gì à? "
"...... Xem nào, không phải chuyện gì thực sự quá quan trọng, nhưng......"
"...... Hm?"
"Ah, yeah...... Um...."
"?"
"............ B-ko, cậu đổi loại dầu gội rồi à?"
Tôi mỉm cười rạng rỡ, và trả lời: "Đúng vậy, hương thơm không đáng yêu sao?"
_Sau giờ học, tôi đi đến một thư viện.
Cuối cùng, tôi đã sử dụng điều ước thứ tư để trở thành bản thân B-ko.
Và với điều ước cuối cùng, tôi ước cho tất cả các thảm họa chắc chắn sẽ xảy ra với tôi biến mất.
..... Với điều này, tất cả mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp.
Tôi được bao bọc trong trạng thái hưng phấn chưa bao giờ cảm thấy trước đây.
Suy nghĩ về nó, kể từ khi tôi yêu Ririka, tôi đã luôn có một khao khát mạnh mẽ được trở nên gần gũi với người mà tôi ngưỡng mộ.
Má tôi đỏ bừng khi tôi chạm vào xung quanh môi của mình.
Trong khi mân mê mái tóc của mình, tôi ngửi mùi ôliu thơm yêu thích của tôi.
"..... Mùi hương......"
!?
Đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói từ ngay phía sau tôi.
Giọng nói tôi nhớ mình đã từng nghe, là giọng nói đó.
..... Tại sao? Tại sao cậu lại ở đây?
_B-ko!
"Cậu biết không?"
"...... Eh?"
"Người ta nói rằng những người nhìn thấy bóng ma của họ.... sẽ chết."
_Tại sao? Tại sao ......?
Trong tòa nhà trường học vắng vẻ, trộn lẫn trong âm thanh của tiếng ồn, chiếc ti vi truyền hình nói:
"Tất cả những điều ước của bạn đã được thực hiện. Tất cả thảm họa cần phải xảy đến với bạn đã biến mất. Và đổi lại cho việc trở thành người mà bạn ngưỡng mộ, tất cả những gì thuộc về người đó bây giờ thuộc về bạn... Phải, tất cả các thảm họa của họ... Tất cả những bất hạnh của họ... Hãy thận trọng khi mạo danh một người nào đó."
_Mối tình đầu của tôi là một cô gái.
Tên cô ấy là Ririka. Cô ấy là... một con búp bê mà mẹ tôi đã mua cho tôi.
"Ririka, hôm nay cậu nhìn rất đáng yêu."
"Cậu đang quá tử tế rồi."
Ririka rất khiêm tốn và duyên dáng.
"Ririka, tại sao bầu trời lại có màu xanh?"
"Bởi vì nó trông đẹp theo cách đó."
Ririka rất rất thông minh.
"Vậy tại sao ban đêm lại tối tăm?"
"Bởi vì chỉ sau đó cậu mới có thể thấy những ngôi sao, phải không?"
Và cũng là, một người lãng mạn.
Cô ấy xinh đẹp, dễ thương, đáng tin cậy...
Đối với tôi, bản thân Ririka là mẫu người lý tưởng.
Tôi mặc quần áo đáng yêu giống như quần áo của búp bê.
Tôi làm kiểu tóc của tôi đáng yêu hơn, giống như búp bê.
_Nhưng chẳng bao lâu, tôi nhận ra một cái gì đó.
Tôi không đẹp, hay dễ thương, như Ririka.
Tôi không thể trở thành Ririka.
Ngày tôi hiểu điều đó, tôi khóc nức nở và than vãn cả ngày trời, đặt câu hỏi với Ririka.
Nhưng cô ấy không trả lời với giọng nói dịu dàng của mình như thường lệ.
Và sau đó, từ ngày đó, tôi không bao giờ nói chuyện với Ririka lần nữa.
_Đây là câu chuyện về mối tình đầu của tôi, cũng như kỷ niệm của sự đau lòng.
Thời gian trôi qua, và tôi bước vào trung học.
Tôi khá rụt rè so với những người bình thường, và trở thành loại học sinh không nổi bật chút nào trong lớp học.
Tôi không có bất kỳ người bạn thân đặc biệt nào , và cũng không tham gia câu lạc bộ.
Tôi dự định sẽ sống cuộc sống của tôi một cách bình yên y như thế này, như tôi đã làm cho đến bây giờ, và bắt đầu sống khác chỉ khi đến tuổi hai mươi.
Tôi đọc ở đâu đó trong một cuốn tạp chí
rằng "Khi một cô gái yêu, cô ấy sẽ thay đổi", nhưng đối với tôi, con trai chỉ chứa đầy những tư tưởng ngu ngốc, và tôi thấy không có cơ hội nào phải lòng bất kỳ ai trong số họ.
_Và sau đó vào một ngày nọ, một cái gì đó đã xảy ra với tôi.
Đó là sau buổi học của một ngày, một số rác vương vãi xung quanh cổng sau thu hút chú ý của tôi, và tôi đến lấy dụng cụ quét dọn từ nhà kho nhỏ để dọn dẹp lại.
"_Tớ cũng sẽ giúp."
Một giọng nói rõ ràng, dễ thương vang lên. Khi tôi quay lại, đứng ở đó là một cô gái đáng yêu, nổi bật, với một khuôn mặt dễ thương, sinh động, tóc cắt ngắn, đôi môi hồng và một cái nhìn trực tiếp.
"Ah..... um, umm....."
"Xung quanh cổng, đúng không? Tớ cũng chú ý đến nó nữa."
"..... Ah."
".... Có chuyện gì làm phiền cậu à?"
"Eh.... Um..... Uhh"
"Theo tớ nhớ thì.... Chúng ta cùng khối, phải không?"
"V-vâng..."
"Vậy nên, dù sao! Hãy cùng dọn dẹp nào!"
Cô nở nụ cười vô tư.
Và sau đó, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi và kéo tôi về phía cổng sau.
..... Chỉ với một cái gì đó nhỏ bé như thế, một tình yêu đã bừng sáng.
Tôi hoàn toàn phải lòng cô ấy.
Tôi đã nghe về cô ấy trước đây từ những lời đồn.
Trên thực tế, có lẽ không có người nào trong trường không biết về cô ấy.
Xinh đẹp và thông minh. Rực rỡ.
Cô ấy là một cô gái xinh đẹp, mà tất cả mọi người gọi là hoàn hảo.
Có tin đồn rằng kể từ khi bước vào trường trung học, đã có rất nhiều chàng trai tỏ tình với cô ấy, và tất cả họ đều bị từ chối.
Ngày hôm đó, cô ấy đã đi về nhà ngay sau khi dọn dẹp, nhưng kể từ đó, bất cứ khi nào chúng tôi đi qua nhau trong hành lang, cô sẽ mỉm cười với tôi.
Đối với tôi, cô ấy là cô gái có thật, hoàn hảo, lý tưởng đầu tiên của tôi.
Tôi muốn được gần gũi hơn với cô ấy.
Tôi muốn biết nhiều hơn về cô ấy.
Cô ấy thật tuyệt vời.
Chỉ bằng cách biết yêu, tôi đã có thể có rất nhiều niềm vui ở trường mỗi ngày.
Ah, tôi không bao giờ biết rằng những ngày trái tim tôi dao động sẽ đến.
Từ ngày đó, tôi không bao giờ rời mắt khỏi cô ấy.
Tôi muốn nói chuyện với cô ấy!
Tôi muốn biết thêm về cô ấy!
Nhưng như tôi nghĩ, chỉ có một điều mà tôi băn khoăn.
_Kể từ những gì đã xảy ra với Ririka, tôi đã có một loại chấn thương.
Tôi cảm thấy rằng có một khoảng cách quá khó vượt qua giữa tôi và cô ấy, người quá hoàn hảo, tôi phải đối mặt với nỗi thất vọng to lớn.
Với ý nghĩ đó, không thể gần gũi hơn với cô ấy, những ngày bực bội lại tiếp tục.
Cuối cùng, không có gì đáng nói xảy ra kể từ đó, và những ngày của tôi qua đi.
Mặc dù vậy, tôi đã không buông tình yêu nồng nhiệt kéo dài âm ỉ của mình, và luôn luôn dõi theo cô ấy trong góc nhìn của tôi.
Nhưng một ngày, có cái gì đó về cô ấy đã thay đổi nhẹ.
Lúc đầu, tôi nghĩ đó là do những tin đồn về B-ko đã lan truyền quanh trường thời gian gần đây, nhưng điều này rõ ràng là một cái gì đó khác.
Tôi đã luôn luôn quan sát cô ấy, vì vậy tôi biết.
Có cái gì đó khác với B-ko từ trước đó.
Tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu, không suy nghĩ về nó, tôi đi theo cô ấy vào một ngày sau giờ học.
Cô đi về phía cổng phía sau, và từ đó, hướng tới tòa nhà trường học cũ.
Phần lớn, tòa nhà cũ bây giờ được sử dụng như không gì hơn một nhà kho, và dần dần, mọi người hoàn toàn không đến đây nữa.
Cô ấy có thể làm gì ở một nơi như thế này....? Trong khi duy trì một khoảng cách an toàn từ phía sau, tôi tiếp tục bí mật đi theo cô.
Và sau đó, B-ko vào một phòng học.
Đó là một lớp học mà đã từng được sử dụng như phòng âm nhạc.
Rất, rất cẩn thận, tôi chăm chú nhìn bên trong thông qua khe cửa.
_Bên trong, B-ko đang ở cùng với hai nam sinh khác.
"Thành thật mà nói! Sao cậu cứ phải đi và lây lan tin đồn khác về tớ thế?"
"..... Đánh tớ à?"
"Ahaha, đó là bởi vì B-ko-chan là người nổi tiếng ở xung quanh đây ~"
Trong số hai học sinh nam, có một người tạo ấn tượng là sống nội tâm và chu đáo. Tôi thực sự không nhớ rằng đã từng nhìn thấy cậu ta trước đây.
Đối với người còn lại, tôi cảm giác mình đã từng nhìn thấy cậu ta ở đâu đó. Cả hai dường như là những học sinh hòa đồng và nhạy cảm.
Đã là ngạc nhiên khi B-ko ở đó với những nam sinh, nhưng hơn bất cứ điều gì, tôi không thể giấu được sự ngạc nhiên của mình trước biểu hiện và âm giọng của cô ấy, không cái nào trong số chúng mà tôi đã từng thấy cô ấy sử dụng trước đây.
_Khi tôi nhìn vào biểu hiện đó, tôi chỉ có thể nghĩ rằng nó thật dễ thương.
Cho đến nay, B-ko là một biểu tượng của sự hoàn hảo với tôi, nhưng bây giờ, tôi đã nhìn thấy hành động sống động của cô ấy như thế này, và biểu lộ cảm xúc của cô ấy.
Điều này làm cho tôi nhận ra rằng B-ko khác với Ririka, cô ấy là một con người thực sự.
_Cạch.
Không suy nghĩ, tôi vô tình dựa tay vào cánh cửa.
Hai nam sinh nhìn qua, và B-ko quay lại với vẻ mặt trên khuôn mặt của cô như vừa bị bắt quả tang.
".... Huh? Có phải cậu.... tới đây để thấy B-ko-chan?"
"_!? Đợi đã.... Cậu là..... "
Khi B-ko nhìn thấy khuôn mặt tôi, vẻ mặt của cô thay đổi một chút, bớt lo lắng hơn.
Chắc chắn, nếu một người bạn cùng lớp hoặc một nam sinh bắt gặp cô ấy ở đây, nó có thể là nguyên nhân của tin đồn khác.
Nhưng nếu đó là một người như tôi, người không có nổi một người bạn nào, sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.
Suy nghĩ về nó một cách bình tĩnh, đó có thể là lý do tại sao B-ko trông nhẹ nhõm, nhưng tại thời điểm đó, tôi cảm thấy như tôi đã được cô ấy tha thứ.
"Ah, tớ.... Tớ xin lỗi. Tớ thấy cậu đi về phía tòa nhà cũ bỏ hoang này, nên.... Um."
Tôi nói điều này với nụ cười đẹp nhất của mình.
B-ko buông một tiếng thở nhẹ, và trả lời:
"... Tớ hiểu. Xin lỗi, cậu đã lo lắng cho tớ, phải không? Cảm ơn cậu."
".... Người quen?"
Cậu bạn trông có vẻ nội tâm thẳng thừng hỏi trong khi nhìn chằm chằm về phía tôi.
"Xem nào.... Ừ, tớ đoán vậy. Ah, nhưng tớ vẫn chưa hỏi tên của cậu. Tên tớ là B-ko, tên cậu là gì?"
"_D-ne...."
Tôi trả lời. Lần này tôi chắc chắn đã nở nụ cười ngượng ngịu, dè dặt.
"Phải, D-ne-chan, um~... Xem nào, thật khó để nói điều này, nhưng, về những gì cậu thấy ở đây, ừm...."
B-ko dường như khó khăn nói, và bồn chồn một chút.
".... K-không sao đâu! Tớ sẽ không nói bất cứ điều gì về việc này."
"Eh? Không giống như chúng tớ đang làm gì đáng ngờ hay gì đâu."
Nam sinh còn lại nói đùa với một nụ cười toe toét, khiến cho B-ko lườm cậu ta.
".... À, nhưng ... "
Tôi hít một hơi thật sâu, và sau đó tiếp tục.
"_Có ổn không, nếu thỉnh thoảng tớ cũng đến đây?"
Sau đó, B-ko nói với tôi tên của nam sinh, và tôi cũng đã trở thành một trong những thành viên ở đây, tại tòa nhà cũ.
Lúc đầu, tôi không hiểu tại sao họ tụ tập ở đây, nhưng sau một vài cuộc gặp mặt, cuối cùng tôi hiểu rằng đó là cái gì đó giống như một nhóm nghiên cứu về những điều huyền bí.
Tôi không đặc biệt quan tâm đến những thứ huyền bí, nhưng khi B-ko ở đây, cô ấy dường như thực sự vui vẻ, và hơn bất cứ điều gì, đây là một nơi mà tôi có thể nói chuyện với B-ko, đó là những lý do tôi thường xuyên đến tòa nhà cũ.
Càng biết nhiều hơn về B-ko, tôi càng thích cô ấy, và cuối cùng, cô ấy thậm chí còn bắt đầu nói chuyện với tôi với biểu hiện sinh động của cô ấy.
II - Những mong ước của ngươi (Anata no Negaigoto)
Sau một thời gian trôi qua, tôi bắt đầu hiểu được hoàn toàn về các thành viên của tòa nhà trường học cũ.
Có vẻ như mỗi thành viên có thói quen và sở thích của mình.
Như với A-ya và C-ta, tôi dần dần phát triển khó chịu với họ theo hai cách tương ứng khác nhau.
_Và sau đó, một ngày, sau giờ học tại tòa nhà cũ.
"...... Ồ."
"...... Ôi trời."
Khi tôi đi đến tòa nhà cũ để chờ B-ko, C-ta đã ở đó sẵn.
"Hey, D-ne-chan, hôm nay cậu đến sớm nhỉ?"
C-ta nói chuyện với nụ cười thường nhật của mình.
Tôi có thể cảm thấy sự khó chịu của mình tăng lên đều đặn.
"Đúng, đó là bởi vì tớ muốn nói chuyện với cậu."
Tôi mỉm cười và đối mặt với cậu.
Fufufu, cậu ấy đã tỏ vẻ mặt bối rối.
"...... Xin lỗi, ý cậu không phải là...... với B-ko?"
"Oh? Tất nhiên tớ rất thích nói chuyện với B-ko-chan, nhưng tớ cũng muốn nói chuyện với cậu, C-ta-san."
"...... Tớ hiểu. Vậy là gì nào?"
Tôi tiếp tục với một nụ cười quỷ quyệt trên gương mặt.
"...... Tớ, tớ nghĩ rằng cậu và tớ khá giống nhau."
"Hm? Ý cậu là gì? Không quan trọng tớ nhìn như thế nào, tớ nghĩ rằng cậu và A-ya mới thực sự là giống nhau?"
"Đó chỉ là bề ngoài thôi, đúng không?"
"......?"
Tôi nâng cằm, và tiếp tục kéo lê chân mình trên nền.
"...... Chúng ta không thể sống thiếu một người nào đó."
"...... Cậu đang nói gì thế......?"
"Sự thật là, cậu biết rõ ý tớ là gì mà. Rằng bản thân cậu là một thực thể trống rỗng. Nếu cậu không tìm thấy lý do tồn tại của riêng cậu bên trong một ai đó, cậu sẽ không còn có thể sống nữa. Trong thực tế, cậu vô nghĩa, bất lực..."
"D-ne-chan? Cậu đang nói gì thế__!"
"Chỉ là một khoảng thời gian ngắn, nhưng khi tớ nhìn vào cậu, tớ thấy khó chịu. Nó như thể là... cậu là một chiếc gương của tớ. Mặc dù sự định hướng hiện ra dường như là khác nhau hoàn toàn. Sau tất cả, cậu có nhận ra, đúng không? Nếu, một ngày nào đó, người kia không còn cần cậu nữa. Không, có thể là không còn cần bất cứ cái gì từ cậu nữa, cậu chỉ không có can đảm để thừa nhận nó. Và riêng cậu_"
"__Im đi."
C-ta nói điều này với một âm giọng thấp, nghe có vẻ khác nhiều so với âm giọng cậu thường nói.
"... Ufufu, là đùa thôi. Tớ nghĩ rằng, mặc kệ điều này, tớ muốn trở thành bạn cậu, C-ta-san. Cậu có thể không có ý định tương tự, nhưng xem xét các lợi ích cho nhau, nó không phải là thứ gì đó cậu không thể hiểu được, phải không?"
Khi C-ta nhìn chằm chằm vào tôi với thái độ thù địch, chúng tôi nghe thấy âm thanh.
"...... Huh? C-ta."
"Ah, D-ne. Cậu tới sớm, phải không? Cậu đang làm gì thế?"
Ở đó, A-ya và B-ko đứng cùng nhau.
"B-ko-chan! Ufufu, tớ chỉ trò chuyện với C-ta thôi."
"Vậy sao?"
"Đúng không? C-ta-san."
Tôi nói, và đối mặt C-ta với một nụ cười.
"...... C-ta?"
"............ Ahh, yeah, chỉ là một cuộc trò chuyện ngắn."
C-ta trả lời với nụ cười thường ngày của mình.
Sau khi giao dịch với một người nào đó theo cách này, lần đầu tiên tôi nhận ra rằng tôi là một người khá ác ý.
Tôi rất thích tấn công vào nỗi lo sợ trong con người.
Tôi nhận thấy rằng chỉ bằng cách chỉ ra những điều mà mọi người không muốn đề cập đến, họ sẽ trở nên khó chịu.
Khác với B-ko, tôi không quan tâm những gì người khác nghĩ về tôi.
Tôi nhận ra rằng, nếu như tôi không còn có thể phủ nhận điều đó, và mặc dù chúng là những suy nghĩ của riêng tôi, đồng thời, cảm thấy như chúng là của người khác, và điều đó làm tôi sợ.
Và sau đó, trong giờ nghỉ trưa vào một ngày khác. Tôi đi lên sân thượng một mình, và ngồi trong bóng râm phía sau tòa nhà.
Hôm nay không may trời u ám, nhưng điều đó không quá tệ.
Nghĩ rằng cô ấy nên tới sớm, tôi nghe thấy tiếng cánh cửa trên sân thượng mở, và chẳng bao lâu, ai đó đến gần tôi.
"B-ko-chan~"
"..... Như tớ nghĩ, cậu lại ở đây lần nữa..."
"Eh~ Nó chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên~"
B-ko thở dài và lắc đầu trong thất bại, nhưng ngay sau đó mỉm cười và ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Nhưng, cậu biết đấy, tớ không bao giờ được nói chuyện với B-ko-chan như thế này, vì vậy tớ rất vui vì chúng ta có thể khi chúng ta ở đây"
"Tại sao cậu không, chỉ cần bước tới và nói chuyện với tớ?"
".... Đó là bởi vì, luôn có rất nhiều người xung quanh B-ko-chan...."
"Hừm~.... Xem nào~....."
Kẻ bám theo.... Mặc dù tôi sẽ không thực sự gọi họ như thế, luôn luôn có ai đó xung quanh B-ko.
Đối với tôi, người từ lớp khác, không có cơ hội để đi tới và nói chuyện với cô ấy.
"Cậu không nên lo lắng về nó nhiều, cậu biết không?"
"Tớ biết. Nhưng tớ thích B-ko-chan, vì vậy tớ chỉ vui khi mà chúng ta có thể nói chuyện."
Tôi nói, và mỉm cười.
B-ko cười ngượng, và quay sang nhìn chằm chằm lên bầu trời, thứ dường như đang báo hiệu mưa.
Khi nó đến từ lòng tốt không giới hạn của tôi, đầu tiên, B-ko bị hoang mang bởi điều đó, nhưng dần dần, cho dù đó là vì cô ấy đã từ bỏ hoặc đơn giản là thấy nó như một trò đùa, cô đã hoàn toàn dừng việc bình luận về nó.
Tôi có một chút hạnh phúc với mối quan hệ chúng tôi có bây giờ, nhưng cũng có một chút buồn vì nó.
"Tớ nghe nói kẻ mạo danh B-ko của xuất hiện."
Đột nhiên, từ một nơi nào đó trên sân thượng, chúng tôi nghe thấy ai đó nói điều này.
Vị trí mà chúng tôi ở khá cách biệt, và trong bóng tối của một tòa nhà nhỏ hơn, làm cho những người đang nói chuyện rơi vào điểm mù không thấy được.
"Ý cậu là gì khi nói kẻ mạo danh?"
"Giống như, trong khi B-ko đang ở trong nhà của mình, nó đi những nơi xung quanh vào ban đêm?"
"Eh? Cái gì? Giống như một loại quái vật á?"
"Tớ không biết. Nhưng cậu biết đấy, B-ko là một cô gái tốt, vì vậy tớ cảm thấy như nó sẽ được dựng lên thì phải?"
"Dựng lên? Cái gì sẽ được dựng lên?"
"Ahaha, không phải thế! Ý tớ là như, rằng cảm giác: "Tôi muốn đi ra ngoài~" được dựng lên."
"Tớ chẳng hiểu nổi những gì cậu nói~"
"Nhưng tớ nghe nói có những người thực sự nhìn thấy nó~..."
_Ngay lập tức, tôi nghĩ đây là tin đồn của A-ya.
Không chỉ vì nó là một tin đồn, nhưng bởi vì nó được kết hợp với một số loại thứ huyền bí, không còn nhầm lẫn gì nữa.
B-ko dường như cũng đoán ra ngay lập tức.
"Làm thế nào mà cậu ta dám...."
"Ufufu.... B-ko cũng rất dễ thương khi giận dữ nữa."
".... Tớ sẽ đi thẳng đến tòa nhà cũ sau giờ học."
"Hiểu rồi."
Khi thời gian ra dấu kết thúc giờ nghỉ trưa, bầu trời tối sầm lại một lần nữa, và mưa rơi bao bọc trường trong tiếng ồn.
_Sau giờ học, tôi gặp B-ko, và chúng tôi đi đến tòa nhà trường học cũ ngay lập tức.
Khi chúng tôi lên đến tầng hai, mở cửa của căn phòng ban đầu từng phòng âm nhạc, chúng tôi thấy một người nào đó đã ở đây sẵn.
"Oh? Hôm nay cậu có vẻ tức giận một cách đáng ghê sợ."
Là C-ta. Cậu nhìn tôi, và tỏ vẻ mặt khó chịu trong một quãng hở thứ hai, nhưng B-ko dường như không nhận thấy.
"..... Cậu không thể làm gì đó với bạn thời thơ ấu của cậu được à?"
Đặt túi của chúng tôi xuống, B-ko và tôi ngồi xuống ghế thường dùng của chúng tôi.
"Ahh, ý cậu là, tin đồn đó? Không phải là nó là một kiệt tác sao? Như thường lệ, nó tuyệt nhất"
".... Tại sao cậu..."
Khi B-ko bắt đầu đến gần C-ta hơn, chúng tôi nghe thấy tiếng cửa trượt mở lần nữa.
".... Hey."
_Đó là A-ya.
"Không, đừng có "hey" gì hết... Tớ chẳng quan tâm đến cái sở thích tồi tệ của cậu, nhưng đừng có dùng người khác làm đề tài."
"... Cậu đang nói đến cái gì thế?"
"... Đừng có cư xử như thể cậu không biết."
Tuyệt vọng trong việc cố gắng để ngăn chặn sự tức giận của mình, B-ko trừng mắt nhìn A-ya.
"Nghe này, đừng có gọi khói khi mà không có lửa. Ý tớ là tớ chỉ đùa một chút thôi mà!"
"... Tại sao cậu..."
"Nếu ai đó tình cờ nhìn thấy cậu bây giờ, họ sẽ nghĩ rằng cậu là kẻ mạo danh đấy!"
"Tớ nghiêm túc, nếu cậu không dừng lại ngay..."
"_Nhưng, tớ nghĩ rằng B-ko-chan có nhân cách kép cũng tuyệt đấy chứ."
Khi B-ko sắp túm được cổ áo của A-ya, vì vài lý do, tôi vui vẻ nói câu này.
"Nhân cách kép ... Cậu nói cứ như tớ là đứa đa nhân cách ấy."
"Xem nào, thật lòng mà nói thì ở một mức độ nào đó cậu thật sự trông có vẻ như thế!"
Có vẻ như nỗ lực của tôi đã thành công, và B-ko quay trở lại chỗ cô ấy ngồi trước đó.
"Pfft, như thường lệ, B-ko luôn nhẹ nhàng hơn đối với D-ne, phải không?"
"Im lặng đi."
C-ta tiếp tục nói chuyện, như thể chế giễu B-ko.
"Không giống như A-ya định nói một lời nói dối vô nghĩa, phải không?"
"Đúng vậy, nó cũng trùng với hoạt động của chúng ta một cách hoàn hảo."
"Hoạt động câu lạc bộ... chúng ta thật sự có thể gọi nó thế à?"
_Chắc chắn, đó không phải là cái gì của mức độ đó.
Nhưng, trong bối cảnh A-ya phát hiện ra cuốn nhật ký, hoạt động của chúng tôi đột nhiên trở nên sống động.
_Phát hiện đó là "một cuốn nhật ký từ mười năm trước".
Một cuốn nhật ký trao đổi thuộc về các học sinh từ mười năm trước, từng tụ tập trong tòa nhà trường học cũ này vì "những câu chuyện huyền bí", giống như chúng tôi. Phần lớn trong số những câu chuyện là những chuyện mà chúng tôi chưa bao giờ nghe nói trước đây, và làm cho chúng tôi thực sự hứng thú.
Và trong số chúng có đề cập đến "Cuốn Sách Cái Chết" và "Thẻ Đánh Dấu Cái Chết", huyền thoại đô thị chỉ được kể lại trong trường này.
Họ đã có được hai thứ này, và...... __chết.
Trước đây, chúng tôi chỉ tụ tập cùng nhau khoảng một lần một tuần, đôi khi thậm chí không có cuộc gặp nào, nhưng thời gian gần đây, hầu như mỗi ngày, đều có ít nhất một người trong phòng học này.
Vài ngày trước, chúng tôi thực sự đã cố gắng chơi trò Kokkuri-san theo các quy tắc được viết trong cuốn nhật ký.
Mặc dù tôi đã không ở đó vào thời điểm đó, có vẻ như khi họ bắt đầu chỉ là thử chơi thôi, họ bị đánh bởi một cảm giác lạ và dừng lại nửa chừng vì sợ hãi.
Hôm nay, tất cả các thành viên trong tòa nhà trường học cũ đã tụ họp.
".... Mà này, có một chuyện gần đây khiến tớ suy nghĩ khá nhiều."
A-ya đột ngột nói.
"Nó có thể chỉ là tưởng tượng của tớ, hoặc thực sự có thể là một hiện tượng kì lạ."
".... Hiện tượng kì lạ?"
Với một âm thanh kèn kẹt, B-ko chuyển hướng ghế của mình để ngồi đối diện với A-ya.
"Đúng vậy... Gần đây, khi tớ thức dậy vào buổi sáng, tớ chắc chắn rằng tớ có thể cảm thấy ánh mắt của ai đó nhìn chằm chằm vào mình."
"Cậu có chắc không... đó không phải gia đình của cậu chứ?"
"Cha mẹ tớ rời đi sớm vào buổi sáng, vì vậy không thể là họ."
"Vậy, giống như ai đó nhìn từ bên ngoài à?"
"Không phải thế... Nói thế nào nhỉ tớ cảm thấy như ai đó đang nhìn từ phía sau. Nhưng khi quay lại, không có ai ở đó. Điều này xảy ra thường xuyên."
"..... Huh... "
"Có thể nó là một cái gì đó giống như một 'Zashiki-Warashi'...."
"Nếu đó là 'Mearry-san', cậu sẽ nhận được các cuộc điện thoại, phải không?"
"Mearry-san gần đây dường như thậm chí còn sử dụng tin nhắn văn bản."
"Hmmm..."
A-ya hít một hơi, và sau đó tiếp tục.
"Có một điều nữa tớ cũng đang suy nghĩ."
"Cái gì vậy?"
"Ngày hôm trước, chúng ta đã chơi trò Kokkuri-san, đúng không? Cả ba chúng ta: B-ko, C-ta, và tớ... "
"Ừ...."
"__Ngày hôm sau, tớ bắt đầu cảm thấy ánh mắt của ai đó nhìn mình... Đó là lý do tại sao... Có lẽ điều này có liên quan gì đó với "Thẻ đánh dấu cái chết" đó là những gì tớ đang nghĩ."
"......"
"......"
"......"
"......"
Với những lời nói đột ngột đó, A-ya tiếp tục.
".... Dù sao, những nỗ lực cuối cùng với trò 'Kokkuri-san' thất bại."
"Thất bại....?"
"Chúng ta không có được "Cuốn sách Cái Chết" hay "Thẻ đánh dấu Cái Chết" phải không?"
"... Sự thật là chúng ta đã không làm theo các quy tắc... nhưng ..."
Phòng học được lấp đầy bởi sự im lặng.
Tôi đoán được những lời tiếp theo của cậu, và chỉ đơn giản nghĩ rằng họ thực sự khó chịu.
".... Hãy làm lại một lần nữa đi."
Do đó, chúng tôi bắt đầu nghi thức của trò "Kokkuri-san", để có được "Thẻ Đánh dấu Cái Chết", như đã được viết trong cuốn nhật ký.
"Tiếp theo, tất cả mọi người sẽ hỏi nhau những câu hỏi theo lượt. Để bắt đầu, ai đó hãy thử hỏi tớ một cái gì đó đi."
"... Được rồi, có phải bữa tối hôm qua của A-ya làm từ thịt?"
"... Có chuyện gì với điều đó chứ?"
A-ya có vẻ mặt gần như ngạc nhiên trước câu hỏi của B-ko.
"... Đó là điều duy nhất tớ có thể nghĩ ra ngay lúc này."
"À, nó bắt đầu chuyển động."
"...... Nó nói "có"... cậu đã ăn gì thế?"
"Là bánh hamburger thịt bò..."
"Hamburger, huh~ Bánh hamburger thịt bò ở nhà A-ya thực sự rất tuyệt, tớ muốn ăn chúng một lần nữa..."
C-ta thì thầm bằng âm giọng thấp.
Đối với tôi, bằng cách nào đó, tôi bắt đầu cảm thấy kỳ lạ.
Cá nhân, tôi cảm thấy rất bình tĩnh, nhưng nó giống như một linh cảm xấu, từ từ làm cho tóc gáy tôi dựng đứng lên.
"Tiếp theo là B-ko... Liệu B-ko có tình cảm với ai đó không?"
Đột ngột, A-ya hỏi B-ko câu hỏi hoàn toàn vô nghĩa này.
"Đợi đã! Loại câu hỏi kiểu gì thế?"
"Nhìn xem, B-ko-chan, không tốt đâu nếu cậu không bình tĩnh."
".... Ah, ahhh..... geez... "
B-ko trông rất đau khổ.
..... Tình cảm... của B-ko. Tôi..... Tôi........
Đồng xu mười yên di chuyển trơn tru, và sau đó dừng lại.
"Vậy nó là "có?"...... Huh ... "
"A-ya! Nếu cậu là người hỏi, sao cậu phản ứng như thế?"
"Khi tớ nghĩ đến nó, tớ không thực sự tò mò, đó là tất cả.... Ah, Kokkuri-san, Kokkuri-san, xin vui lòng quay trở lại cổng."
B-ko có một ai đó mà cô ấy thích.
Đó là một chuyện mà tôi đã biết.
Sau tất cả, tôi quan sát B-ko nhiều hơn bất cứ ai khác.
Tuy nhiên, tôi.....
"..... !! T-tiếp theo là lượt của D-ne. Tớ hỏi nhé!"
"Đi nào."
"Liệu D-ne có phải lòng ai đó không?"
Khi B-ko chạm mắt với tôi, cô ấy hỏi câu này, như thể để che giấu sự bối rối của mình.
Tôi không thể không nghĩ rằng điều này cũng rất dễ thương.
"Cậu có ổn không với một câu hỏi nhàm chán như vậy?"
Một lần nữa, đồng xu mười yên di chuyển thẳng đến "có".
"Huh, vậy D-ne có một ai đó mà cô ấy thích, phải không?"
"Eh? Là bởi vì tớ yêu B-ko."
Tôi nói, và nhìn B-ko với một nụ cười rạng rỡ.
Tôi hiểu rằng B-ko chỉ nghĩ về nó như một trò đùa.
Chỉ như thế, chúng tôi tiến hành trò Kokkuri-san, và cuối cùng, chúng tôi tiến gần đến lượt cuối.
Tiếp theo là đến lượt C-ta trả lời một câu hỏi.
"Tiếp theo là...... C-ta, huh. Hmm, tớ tự hỏi những loại câu hỏi nào sẽ tốt nhỉ?"
"Um, hay là thế này?"
C-ta nói trong khi nhìn A-ya.
"...... Con búp bê ở trong nhà tớ cách đây từ lâu, là một con chim cánh cụt."
"Eh?"
"Ý cậu là gì?"
"...... Ah, nó di chuyển."
Kokkuri-san di chuyển đến từ "Không".
"C-ta, gì thế, ý nghĩa của......?"
"Cho dù Kokkuri-san thực sự chính xác hay không, chúng ta không biết, đúng không? Đó là lý do tại sao, tớ nghĩ rằng tớ nên hỏi một câu mà A-ya biết rõ câu trả lời. A-ya, con búp bê ở trong nhà tớ cách đây từ lâu là cái gì...... cậu biết, phải không?"
"............"
A-ya suy nghĩ một chút rồi trả lời:
"....... Đó là một con thỏ... Đúng không?"
Mặt C-ta bị bóp méo với một biểu cảm nén giữa hạnh phúc và đau buồn.
B-ko dường như không hiểu được rõ ràng về tình trạng này.
Ngay khi tôi quay sang B-ko và định nói chuyện với cô ấy..... Đó là khi chuyện đó xảy ra.
__BZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZT!!!!!
"" ""____"" ""
Đột nhiên, chiếc ti vi CRT (Cathode Ray Tube) cũ được lắp đặt trong tòa nhà trường học bắt đầu sáng lên trong khi phun ra tiếng ồn.
"Cái gì?"
"Kyaaaaaa!"
"...... Không thể thế được...!"
"............"
"___Do một kẻ phản bội duy nhất, một "con cáo", trò chơi đã bắt đầu."
Giọng nói robot vang lên trong phòng.
Tiếng ồn khó chịu đổ trực tiếp vào não tôi.
"Nếu bạn muốn thoát khỏi trò chơi, hãy chú ý vào các điều kiện sau, và tìm kiếm đến cùng.
__Bây giờ, khởi đầu Trò chơi vui vẻ của sự Sụp đổ bắt đầu!"
· Để kết thúc Trò chơi, bạn phải giết chết "con cáo".
· Nếu các bạn không thể tìm ra "con cáo", tất cả sẽ chết.
· Trong khi tìm kiếm "con cáo", bạn phải nhận yêu cầu của Kokkuri-san.
· Yêu cầu của Kokkuri-san sẽ được gửi đến qua thư.
· Bạn chỉ có một tuần để thực hiện yêu cầu của Kokkuri-san.
· Nếu bạn lờ đi yêu cầu của Kokkuri-san, bạn sẽ chết.
· Nếu yêu cầu bị người khác nhìn thấy hoặc phát hiện ra, người đó sẽ chết.
· Cho đến khi Trò chơi kết thúc, bạn tuyệt đối không thể thoát được.
Bản liệt kê thờ ơ nói những lời tôi thực sự không hiểu nghĩa.
Tôi chỉ muốn bật cười như một trò đùa vớ vẩn, nhưng sự sợ hãi tuyệt đối này nói với mọi người rằng đây không còn là vấn đề tầm thường nữa.
"............"
___BZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZT!!!!!
Ngay khi C-ta cuối cùng đã cố gắng để nói chuyện, tiếng ồn mạnh đến một lần nữa.
Khuôn mặt của người đàn ông được hiển thị trên màn hình bị xoắn lại như thể là một cái gì đó không phải của thế giới này, và chuyển giữa biểu hiện cười, lo lắng, khóc và tức giận.
___Và sau đó, sự im lặng tràn đến.
"..... C-cái gì thế..... v-vừa nãy....?"
"...... Tớ không biết."
"......"Con cáo"? Kẻ phản bội.....?"
"...... N-nó chỉ là một loại trò đùa tệ hại, phải không.....?"
"........"
Chúng tôi đều rơi vào im lặng cùng một lúc, và nhìn nhau.
Trong căn phòng mờ tối, tôi nghĩ rằng khuôn mặt của tất cả mọi người đều trở nên nhợt nhạt.
Sau đó, trong một quãng thời gian khá dài...... dù trong thực tế, có lẽ nó thậm chí còn không hơn một phút...... sự im lặng tiếp tục. Và theo lời gợi ý của một ai đó ".... Dù sao, hôm nay chúng ta hãy về nhà đã... ", chúng tôi rời trường.
__Ngày hôm sau, bạn học của tôi đã bị cắt thành một phần thân trên và phần dưới cơ thể, và chết.
Khi thi thể được tìm thấy trong giờ nghỉ ăn trưa, một bầu không khí kỳ lạ sớm bao phủ trường học.
Trong khi cảnh sát đang điều tra hiện trường, tất cả các học sinh đều chờ đợi trong các phòng học. Tuy nhiên, các bạn cùng lớp của tôi dường như không nắm bắt được tình hình thực tế, ứng xử với chuyện này như cái gì đó chiếu trên TV từ một nơi khác, thể hiện tâm trạng ồn ào như lễ hội, giống như những người khác và tôi cũng sẽ làm thế nếu không có những gì đã xảy ra ngày hôm qua.
Liệu điều này có thể nào? Đây có phải là việc làm của "Thẻ Đánh Dấu Cái Chết"?
Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy rất bình tĩnh.
Nếu đó là một tình huống như thế này, tôi có thể trở nên gần gũi hơn với B-ko.
Tâm trí của tôi được lấp đầy với những loại suy nghĩ đó.
Chắc chắn, bây giờ B-ko đang rất sợ hãi. Cách tốt nhất để tôi có thể an ủi cô ấy là gì?
Cuối cùng, ngoài những nhóm các học sinh đang bị thẩm vấn, tất cả những người khác được yêu cầu phải về nhà. Tuy nhiên, giống như tôi đã làm ngày hôm qua, tôi hướng thẳng đến tòa nhà cũ.
Trong lớp học thường lệ, tất cả các thành viên từ hôm qua, ngoại trừ B-ko, đã có mặt.
Ngay sau đó, B-ko cũng tới.
"__Này, ai đã nói với cậu ta?___Ai là kẻ phản bội?"
B-ko dường như rất, rất sợ hãi.
"Tớ tự hỏi liệu chúng ta có chết không?"
"......Bình tĩnh"
"Tớ làm thế nào bình tĩnh nổi trong tình huống thế này được!"
"..... Cậu vẫn... chưa hiểu, đúng không? Nó có thể là trùng hợp ngẫu nhiên chăng?"
"Không thể nào là tình cờ được"
"Bình tĩnh đi!"
"......"
"... Nếu ai đó khác bị dính vào chuyện này... Cậu không muốn chết đúng không?"
"...tch"
"Dù sao đi nữa, ai đó đã nhận được thư..... Và sau đó, nó bị nhìn thấy, phải không?"
"Nói cách khác, tất cả đều là thật nhỉ?"
"Có vẻ như thế."
"............"
"Thẻ Đánh Dấu Cái Chết....."
Trong một lúc, chúng tôi im lặng, một sự yên lặng đến mức có thể làm tai ai đó tổn thương.
"___Này... chúng ta nên làm gì?"
B-ko hỏi với giọng dường như sắp khóc.
"Bây giờ, chúng ta không thực sự có bất kì chọn lựa nào ngoại trừ chờ nó qua đi, đúng không? Đã có người nhận thư rồi..."
"Ừ, đúng vậy, sau khi hết một tuần, một trong số chúng ta sẽ chết."
"Bởi vì, vì nó là tai nạn kiểu này, nên sẽ sớm tìm ra thủ phạm đúng không?"
".....Đó là nếu như có thủ phạm thật sự..."
Trong khi giả bộ sợ hãi, tôi ngầm tiếp tục nói những điều có thể làm tăng sự sợ hãi của cô ấy.
Cuối cùng, chúng tôi khẳng định rằng chúng tôi không thể làm gì trong tình trạng này, và quyết định tất cả về nhà sớm ngày hôm đó.
Và, bởi vì B-ko không thể thư giãn, tôi đi theo cô ấy đến một thư viện thành phố nhỏ, cách trường một đoạn ngắn.....
"..... B-ko-chan....."
Tôi nhìn B-ko đầy quan tâm. Bởi vì đó là một thư viện nhỏ, với thực tế rằng đã quá trưa vào một ngày trong tuần, không có ai khác ở đây bên cạnh chúng tôi.
Có một người nhân viên tại quầy, nhưng bởi vì chúng tôi đang ngồi tại một bàn phía sau kệ sách, hai chúng tôi hoàn toàn ở một mình.
"..... Cậu không sao chứ?"
Tôi đặt tay lên mu bàn tay của B-ko và hỏi lại lần nữa.
B-ko kéo tay mình đi từ từ, và lẩm bẩm một khoảng yên lặng, "Cám ơn, nhưng tớ ổn."
"….."
Lẽ ra cô ấy nên để cho tay chúng tôi ở yên như thế.
"..... Tớ xin lỗi vì đã mất bình tĩnh."
"..... Không sao đâu."
"Bằng cách nào đó... có vẻ như nó không phải là một giấc mơ, huh....? Thật là tốt nếu nó là mơ, nhưng bằng cách nào đó, tớ vẫn không thể tin được..... "
"..... Ừ."
"Tớ-Tớ chỉ là có chút tò mò về.... Xem nào, nó giống như... Nhìn xem, chúng ta đã không có được "Cuốn Sách" hay "Thẻ Đánh Dấu", vậy nên.... "
"Ừ."
".... Vậy nên... đó là lý do tại sao tớ nghĩ rằng.... Nó sẽ không giống như mười năm về trước, nên...."
"........."
"........."
".... B-ko-cha_"
"Ahaha, xin lỗi! Tớ biết rằng tớ là một đứa dối trá.... Và nó vô dụng, không quan trọng khi một đứa đại dối trá như tớ nói, nhưng... tớ không phản bội bất kì ai, tớ không phải là kẻ phản bội, tớ_"
"B-ko-chan!"
"......!"
B-ko, người đã nhìn xuống trong toàn bộ quãng thời gian, cuối cùng cũng ngẩng lên.
Gương mặt cô ấy giống như một chú nai con sợ hãi, và rất đáng yêu.
Tôi nắm lấy tay B-ko một lần nữa.
Lần này, tôi nắm chặt hơn so với trước đây.
"_ Tớ sẽ bảo vệ cậu, B-ko. Vậy nên.... đừng lo lắng."
_Bảo vệ. Đó là một từ mà tôi không hiểu rõ lắm, vì vậy đối với tôi, nó nghe có vẻ không có gì hơn một thứ vô căn cứ, một lời hứa vô nghĩa.
Nhưng ngay cả như vậy, có vẻ như chúng có vài tác dụng trong việc làm B-ko dịu xuống.
".... Cảm ơn cậu."
"Mm-hm. Bởi vì... tớ yêu B-ko-chan."
Tôi nói điều này, và đối mặt cô ấy với nụ cười đẹp nhất của mình, như thường lệ.
"... Tớ biết. Cảm ơn cậu. Tớ cũng thực sự thích cậu."
Tôi đứng dậy, và đưa gương mặt của tôi đến gần mặt B-ko.
Và sau đó_
".... Những gì tớ nói trước đó.... Nó không phải là một lời nói dối đâu."
_Môi tôi chạm vào môi cô ấy.
III - Trò Chơi Giành Ghế (Isu Tori Game)
Tôi đi đến một quán cà phê gần nhà ga, và vội vàng vào một phòng đơn của nhà vệ sinh.
Sau khi tôi hôn B-ko, tôi nói với cô ấy, "Tớ sẽ về nhà bây giờ," và rời thư viện trước.
Tuy nhiên, tôi không nghĩ rằng tôi có thể về nhà ngay lập tức, và thay vào đó đến một quán cà phê.
.... Tôi chạm vào môi mình với những ngón tay của tôi.
Sự phản chiếu của khuôn mặt tôi trong gương bị bóp méo.
_Tôi... vừa có nụ hôn đầu...
Tôi biết rằng tôi đang đỏ mặt, đỏ lên đến tai.
Khuôn mặt của tôi không ngừng nóng bừng.
Mặc dù thực tế là bạn học của tôi vừa qua đời chiều nay, kể cả điều đó cũng có cảm giác như cái gì đó tầm thường và không đáng kể.
_Thump.
".... ?"
Chỉ khi tôi kéo túi xách của tôi về phía mình để có thể lấy điện thoại di động ra, tôi nhận thấy một cái gì đó kỳ lạ.
..... Có cái gì đó trong đây à?
Hoàn toàn không phòng thủ, tôi mở túi xách của mình.
".... Eek!"
Bên trong túi xách của tôi là một cái gì đó tôi không bao giờ mong đợi.
Một lá thư và_ thứ dường như là một bàn tay xác ướp nhỏ.
Nó bị cắt ở cổ tay, có đủ năm ngón tay, và nằm trong một vị trí nơi đã mở một nửa.
Về kích thước, nó dường như lớn hơn bàn tay của một học sinh tiểu học.
Đang phải đối mặt với bất ngờ này, đối tượng siêu thực, không phải là cảm giác sợ hãi, thứ khuất phục tôi hơn là ấn tượng kỳ lạ rằng nó trông gần giống như một cây gậy gãi lưng.
Trở về chỗ ngồi, tôi giấu lá thư trong một cuốn sách giáo khoa và từ từ mở nó ra.
Bên trong, viết một cái gì đó bất ngờ.
"__Sử dụng Bàn tay Khỉ, và thách thức số phận."
Trong thư, viết rằng Bàn tay Khỉ từ trước đó là một "sản phẩm đặc biệt".
Rõ ràng, nó có thể thực hiện bất cứ năm điều ước nào, không quan trọng chúng là gì.
Sử dụng nó, thách thức số phận, và tìm thấy kẻ phản bội.... là những gì nó nói.
Nếu tôi nhớ chính xác, tôi có cảm giác rằng tôi đã nghe về thứ này từ A-ya lúc trước.
Đó là một truyền thuyết đô thị gọi là Bàn tay Khỉ có thể thực hiện bất kì mong muốn nào.
Tuy nhiên, tôi không thể nhớ được những gì ở cuối câu chuyện. Tôi chắc chắn rằng có một cái gì đó.....
"Bất kỳ điều ước nào, huh...."
Tôi nhớ về người bạn học của tôi bị giết chiều nay.
Điều đó chắc hẳn vì một sức mạnh huyền bí, hoặc có lẽ là một số loại sức mạnh trừu tượng đi ngược lại thế giới này, nếu không, nó sẽ không thể thực hiện được.
Chỉ để kiểm tra nó, tôi thì thầm lặng lẽ,
"Dải ruy băng của B-ko-chan.... Tôi ước mình có nó... "
_Crack.
Tôi nghe thấy một âm thanh khô khốc từ trong túi của tôi.
Đó là âm thanh của một khớp ngón gãy rắc.
Không dám tin điều đó, tôi mở túi xách của tôi rất, rất chậm.
Ở đó, bàn tay xác ướp từ trước vẫn còn đó, nhưng bây giờ, ngón tay cái được gập xuống, như khi tính số.
_Và bên cạnh bàn tay, là một dải ruy băng.
Không nhầm lẫn gì, đây là thứ tôi đã luôn luôn nhìn vào.....
Đúng, một chiếc giống hệt thứ mà tôi đã nhìn thấy rất gần chỉ một lúc trước..... Dải ruy băng của B-ko.
Tôi đi vào nhà vệ sinh một lần nữa, buộc dải ruy băng lên với một tâm trạng vui vẻ, cắt tóc bằng cây kéo tôi mang theo, và trở về nhà khi đi qua phía trước nhà ga.
Khi tôi về tới nhà, tôi giữ túi xách của mình rất, rất cẩn thận và đi vào phòng của tôi.
Đây thật sự là một vòng tuyệt vời của sự kiện.
Thay vì sợ hãi, cảm xúc của tôi về hạnh phúc chiến thắng.
Sau tất cả, nó hoàn hảo, phải không?
Nếu tôi sử dụng điều ước cuối cùng chỉ để cứu B-ko và tôi, tất cả mọi thứ sẽ tốt đẹp!
Không có gì phải sợ.
Nếu tôi để dành điều ước cuối cùng, vẫn còn ba điều tôi có thể ước.
Tôi muốn làm gì?
Cuối cùng, tôi cho rằng tôi chỉ muốn trở nên gần gũi hơn một chút với B-ko.
Tôi chợt nhớ lại tôi đã cảm thấy thế nào khi từng nói chuyện với Ririka.
Trường học đóng cửa trong vòng một tuần.
Vào ngày đầu tiên, tôi ở nhà cả ngày, nhưng vào ngày thứ hai, tôi hoàn toàn hết việc để làm.
Suy nghĩ một lúc, tôi nhớ tôi vẫn còn có ba điều ước còn lại, và ước có được đôi giày của B-ko.
Crack.
Cùng với một âm thanh khô khốc, giày của B-ko xuất hiện trong lối vào cửa của nhà tôi.
Nó giống như là ma thuật. Mặc đồng phục trường, ruy băng, và đôi giày, tôi đi ra ngoài, vào thị trấn.
Sau khi đi đến trường, thư viện, và một vài nơi khác, tôi đột nhiên nghĩ về việc đi đến nhà B-ko.
Nhà B-ko chắc chắn ở đâu đó xung quanh đây.
Khi tôi đến công viên được sử dụng như là mốc ranh giới, B-ko xuất hiện ngay sau đó.
Nhìn thấy B-ko bước đi và nhìn xung quanh cô ấy, tôi trốn trong bóng của một cái cây mà không suy nghĩ lần hai.
"_Ah..... !"
Trong khoảnh khắc thứ hai, B-ko dường như nhận thấy một cái gì đó, và nhìn xung quanh.
Nghĩ rằng cô ấy sẽ tìm thấy tôi, tôi nhanh chóng trốn đằng sau cây.
Với vẻ tuyệt vọng trên khuôn mặt, B-ko ném một túi nhựa vào bụi cây, và sau đó chạy trở lại vào căn nhà ở phía trước lối vào của công viên.
..... Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Tôi tìm kiếm trong khu vực B-ko đã đứng, và nhặt túi nhựa từ trong bụi cây.
Nhìn vào bên trong, có một cuốn sách duy nhất.
Nó rất cũ, với bìa đen, và và giữa các trang của nó kẹp một chiếc "thẻ đánh dấu".
Tôi không còn sợ bất cứ điều gì.
Cho dù đó là Cuốn Sách Cái Chết hay Thẻ Đánh Dấu Cái Chết, miễn là tôi có Bàn tay Khỉ này, tôi có thể coi thường chúng.
".... Fufufu, B-ko-chan, tớ sẽ bảo vệ cậu...."
Tôi ném túi nhựa và cuốn sách trở lại bụi cây.
Và sau đó, tôi đứng trước cửa nhà B-ko một lúc và nhìn chằm chằm vào cửa sổ có khả năng đã là phòng B-ko trong thời gian rất, rấttttttt dài.
Vào ngày thứ ba, tôi lang thang khắp các vùng lân cận của trường một lần nữa, và cuối cùng, đi đến đứng trước cửa nhà B-ko.
Vào ngày thứ tư, tôi có một chuyến đi nhỏ đến trung tâm mua sắm.
Đến thời điểm này, vụ giết người đã bị lãng quên từ lâu, và không còn gì khác để làm, có hơn vài học sinh đến chơi tại trung tâm mua sắm. Ở đó, tôi nhìn thấy khuôn mặt của vài người mà tôi nhận ra.
Tôi không muốn có bất cứ điều đặc biệt gì, nhưng, tôi vẫn lượn quanh trung tâm mua sắm với đôi giày và ruy băng yêu thích của tôi.
Khi tôi đang đi và nhìn xung quanh, quảng cáo cho một cửa hàng kính mắt và kính áp tròng màu thu hút tôi.
"Tìm Kính Áp Tròng Màu Trong Mơ Của Bạn!"
Tôi không quan tâm đến những cặp kính áp tròng màu rẻ tiền, nhưng suy nghĩ về nó, tôi nhớ B-ko có đôi mắt rất đẹp và rõ ràng.
Và sau đó, cùng một lúc, tôi nhớ lại cuộc trò chuyện của B-ko và bạn cùng lớp của cô ấy, người mà tôi vừa nhìn thấy trước đó, đã nói trong hành lang trước đây.
"Này, nhìn xem~ Chúng ta trùng nhau, phải không ~?"
"Ah, bạn nói đúng."
"Yay! B-ko và tớ có cùng màu mắt."
"Họ chỉ có cùng đôi mắt~"
"Ahahaha! Xấu tính quá~"
Cùng màu mắt, hm?........... Tôi ước tôi có thể có chúng.
Crack!
"Kyaaaaaaaaaaaaaaaaaaahhh!"
Đột nhiên, một tiếng thét vang lên bên trong trung tâm mua sắm.
Tự hỏi điều gì đã xảy ra, tôi tiến lại gần nơi ồn ào, và thấy rằng một tai nạn đã xảy ra, phần trên cùng của đèn ánh sáng trên cầu thang của trung tâm mua sắm đã rơi xuống.
Ngay nơi nó rơi xuống đất là bạn cùng lớp B-ko, người tôi vừa nghĩ về.
Và.... Cô ấy đang giữ chặt khu vực xung quanh mắt và la hét.
Dường như có máu xung quanh bàn tay, hơi đặc, ẩm, màu đỏ nhỏ giọt.
Tôi chạy vội vào phòng tắm và nhìn vào gương.
_Ở đó, phản chiếu trong gương, là một đôi mắt rất đẹp, trùng với mắt của B-ko.
Ngày hôm sau, để sử dụng điều ước cuối cùng, tôi đi đến nhà của B-ko.
Sau sự cố ngày hôm qua, tôi đã nhớ ra những gì A-ya nói về câu chuyện của Bàn tay Khỉ.
Bàn tay Khỉ là bất khả chiến bại. Tuy nhiên, nếu bạn ước có vàng, vàng sẽ biến mất khỏi nơi nào đó, và nếu bạn ước có nước, nước sẽ biến mất khỏi một nơi nào đó. Nó cũng giống như cuộc sống. Vấn đề là nó sẽ chỉ trao đổi các thứ, và mặc dù bất khả chiến bại, nó là một sản phẩm có giới hạn của mình.
Để thi hành làm thế nào để cứu B-ko và tôi, tôi sẽ giải thích tình hình cho B-ko và có cô ấy hợp tác với tôi. Ổn cả, nếu đó là B-ko, cô ấy chắc chắn sẽ hiểu.
Nói với bản thân trong khi vuốt ve đôi môi của mình trong trạng thái thôi miên, tôi ra khỏi nhà.
Tôi đến nhà B-ko, và bấm chuông cửa.
_Ding-d-ong.
Không có gì.
_Ding-d-ong.
.... Cô ấy đang làm gì thế?
_Ker-chak!! Ker-chak ker-chak ker-chak!!
—Ding dong ding dong ding dong ding dong ding dong.
Hey, B-ko....... Cậu đang ở trong đó, phải không? Tớ biết cậu đang ở trong đó.
………… Ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak ker-chak!!
Tôi đã thiếu kiên nhẫn. Bàn tay Khỉ này rất nguy hiểm. Chắc chắn là có một câu thần chú trên nó làm cho bạn muốn ước. Với tốc độ này, nó sẽ tiếp tục leo thang. Đó là lý do tại sao tôi phải vội vàng. B-ko, tớ đến để cứu cậu. Này, tại sao cậu không đi ra, tại sao cậu không đi ra, tại sao cậu không đi ra, tại sao cậu không đi ra, tại sao cậu không đi raaaaaaaaaaa?
Tôi di chuyển tay nắm cửa dữ dội, dường như có khả năng phá vỡ.
"..... Eek!"
_Thump.
Ker-chak......
_Chỉ vừa nãy, tôi chắc chắn rằng tôi đã nghe thấy tiếng B-ko, và âm thanh của một người nào đó ngã xuống.
"............. Tại sao cậu không đi ra?"
Trở nên lo lắng, tôi bắt đầu đập cửa và cố gắng quay tay nắm cửa một lần nữa.
"B-ko! B-ko!? Mở cửa ra! Mở cửa ra!"
Thump thump thump thump thump thump thump thump thump thump!!
"Tại sao cậu không đi ra? Hey? Tại sao? Hey! Heeeeeey!"
Tôi đi vòng quanh khu vườn và tìm thấy một tảng đá để đập vỡ cửa kính.
Xoảng!!
Cậu ở đâu, B-ko? Cậu ở đâu?
Tôi đẩy chiếc ti vi phát ra tiếng ồn khó chịu xuống.
Trong phòng bây giờ đã im lặng, tôi có thể nghe thấy một giọng nói yếu ớt có vẻ như là B-ko.
"Cứu tớ ........................"
Không sao đâu, tớ đến để cứu cậu ngay bây giờ đây!
".................................................................................... A-yaaa......"
A-ya?
Tôi biết. Tôi biết rằng B-ko luôn luôn nhìn vào một người nào đó.
Tuy nhiên, đó......
Đó... không phải là B-ko.
_Và sau đó!
Tôi gạt chăn trùm ra và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của B-ko tại nhiều điểm trống.
Hình dạng sợ hãi của cô thực tế hơn nhiều so với tôi từng tưởng tượng, và không giống như những gì tôi đã hình dung chút nào.
_Thứ ở trước mặt tôi lúc này không phải là B-ko.
Tôi... tôi sẽ trở thành B-ko hoàn hảo. Và tôi sẽ cứu B-ko.
_Crack!
Tôi di chuyển đầy khinh bỉ khỏi cái thứ đã là tôi chỉ một lúc trước, và nói với một âm giọng tử tế.
"...... Tớ sẽ bảo vệ cậu."
Và sau đó, tôi nâng cây kéo tôi đang cầm lên cao.
_Đúng vậy, tớ sẽ bảo vệ cho cậu lý tưởng mà tớ biết rất rõ.
IV - Người Chiến thắng là? (Shosha wa?)
_Tôi hoàn hảo.
"B-ko-chan, cậu rất dễ thương!"
"Đúng không? Và phong cách nữa, như một thần tượng ấy."
"Thông minh, và có nhân cách tuyệt vời.... Tớ thực sự ghen tị với cậu~"
"Eh_.... Thôi nào, điều đó không đúng."
"Nó hoàn toàn đúng!"
"Phản xạ tốt, nữa! Thật phí hoài khi cậu không vào bất kỳ câu lạc bộ nào~"
"Hmm.... Vì so với những người ở trong câu lạc bộ, nó không là gì cả."
"Oh, đừng quá khiêm tốn. Thêm vào đó, cậu thực sự nổi tiếng với con trai."
"Đúng không_? Nhưng đó là B-ko, nên tất nhiên là như thế rồi~"
"Nếu tớ là một chàng trai, tớ cũng sẽ tỏ tình với cậu mất!"
"Ahaha"
"Vậy, vậy, cậu có phải lòng một ai, hay có một người nào đó cậu muốn đi chơi cùng không?"
"Hmm~.... Tớ thực sự không biết về điều đó~"
"Eh_ Thật là chán quá~"
"Nhưng, các cậu biết đấy, thật ra thì, có lẽ không có bất kỳ chàng trai nào xứng đáng hẹn hò với một cô gái như B-ko."
"Cậu đã nói thế đấy nhé."
"Dù sao, nếu cậu cảm thấy phải lòng hay bất cứ điều gì, chắc chắn cậu phải cho chúng tớ biết! Cậu phải làm thế đấy nhé!"
"Đương nhiên, tớ không phiền lòng đâu."
"Đây là một lời hứa~!"
"Một lời hứa!"
"Ah, ôi không, lớp học sắp bắt đầu rồi."
__Đúng vậy, tôi hoàn hảo.
Một 'kẻ mạo danh' hoàn hảo.
Một bạn học của tôi bước chậm đến gần tôi.
"...... Ah, hey, B-ko."
"Gì vậy? Cậu vẫn cần cái gì à? "
"...... Xem nào, không phải chuyện gì thực sự quá quan trọng, nhưng......"
"...... Hm?"
"Ah, yeah...... Um...."
"?"
"............ B-ko, cậu đổi loại dầu gội rồi à?"
Tôi mỉm cười rạng rỡ, và trả lời: "Đúng vậy, hương thơm không đáng yêu sao?"
_Sau giờ học, tôi đi đến một thư viện.
Cuối cùng, tôi đã sử dụng điều ước thứ tư để trở thành bản thân B-ko.
Và với điều ước cuối cùng, tôi ước cho tất cả các thảm họa chắc chắn sẽ xảy ra với tôi biến mất.
..... Với điều này, tất cả mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp.
Tôi được bao bọc trong trạng thái hưng phấn chưa bao giờ cảm thấy trước đây.
Suy nghĩ về nó, kể từ khi tôi yêu Ririka, tôi đã luôn có một khao khát mạnh mẽ được trở nên gần gũi với người mà tôi ngưỡng mộ.
Má tôi đỏ bừng khi tôi chạm vào xung quanh môi của mình.
Trong khi mân mê mái tóc của mình, tôi ngửi mùi ôliu thơm yêu thích của tôi.
"..... Mùi hương......"
!?
Đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói từ ngay phía sau tôi.
Giọng nói tôi nhớ mình đã từng nghe, là giọng nói đó.
..... Tại sao? Tại sao cậu lại ở đây?
_B-ko!
"Cậu biết không?"
"...... Eh?"
"Người ta nói rằng những người nhìn thấy bóng ma của họ.... sẽ chết."
_Tại sao? Tại sao ......?
Trong tòa nhà trường học vắng vẻ, trộn lẫn trong âm thanh của tiếng ồn, chiếc ti vi truyền hình nói:
"Tất cả những điều ước của bạn đã được thực hiện. Tất cả thảm họa cần phải xảy đến với bạn đã biến mất. Và đổi lại cho việc trở thành người mà bạn ngưỡng mộ, tất cả những gì thuộc về người đó bây giờ thuộc về bạn... Phải, tất cả các thảm họa của họ... Tất cả những bất hạnh của họ... Hãy thận trọng khi mạo danh một người nào đó."
Danh sách chương