――Nakayama Koutarou.
Lại một lần nữa, tôi thua hắn ta.
Mary đã từ chối lời tỏ tình của tôi, bảo rằng cậu ta thích Nakayama.
Tôi đã tưởng...... rằng mình sẽ được chấp nhận nếu đó là Mary.
Thì tại, nụ cười dịu dàng quá đỗi đó chỉ xuất hiện khi cô ở cạnh tôi. Đáng lẽ chỉ có tôi là người đặc biệt đối với Mary.
Cả lần gặp gỡ cũng kịch tích nữa.
Vào một buổi sáng dậy sớm hiếm hoi, đột nhiên tôi nảy ra ý tưởng đi bộ. Cùng lúc đó thì Mary đang dắt chó đi dạo, và chỉ là ngẫu nhiên mà chúng tôi bước qua nhau...... nhưng ngay lúc đấy dây dắt bị tuột khiến con chó suýt nữa đã bị xe cán qua. Tôi đã giúp cổ, và đó là cách chúng tôi gặp nhau.
Kể từ đó, Mary đã ngưỡng mộ tôi.
Nhưng người cô chọn―― lại là tên đó, kẻ mà tôi căm ghét nhất.
『Nakayama Koutarou』
Đã có cơ duyên nào xuất hiện à? Tôi chẳng rõ được sự tình vì không còn gặp Mary nữa.
Dù chỉ có thể suy đoán...... nhưng chắc hẳn là do vở kịch rồi.
Nakayama đã vào vai chính của vở kịch, và nữ chính lại là Mary. Nhất định là cậu ta đã thích Nakayama vì không còn thoả mãn với phần diễn xuất trên sân khấu nữa.
Tôi thì chẳng biết tên đó hấp dẫn chỗ nào.
Tên đó rõ ràng là một kẻ hạ cấp hơn tôi, và tôi có thể tự tin rằng mình có tất cả những gì mà tên đó có.
Nhưng đó có lẽ...... cũng chỉ là nghĩ quá lên thôi.
(Không chỉ Shiho, mà còn cả Mary......)
Nếu mới chỉ một lần thì tôi còn có thể coi đó là ngẫu nhiên.
Nhưng đến tận hai lần, thì chẳng thể bào chữa được nữa rồi.
Tuy tôi chẳng biết tên đó có gì hấp dẫn.
Nhưng tóm lại, việc Nakayama Koutarou đỉnh hơn tôi―― là sự thật.
Nếu phải đưa ra ví dụ thì, đúng rồi nhỉ...... cậu ta chính là cái mà người ta gọi là 『nhân vật chính』.
Nếu không phải thế thì rõ là kỳ lạ.
Bởi vì, cậu ta đâu có gì đâu. Sức hấp dẫn thì không có, đặc kỹ nào đó có thể cuốn hút người khác cũng không, đã thế nhan sắc để khiến người khác đổ mình cũng chẳng có nốt.
Thế mà con gái ai nấy đều thích cậu ta.
Hơn nữa, họ lại đều là những cô gái có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Không phải 『Chủ nghĩa cơ hội』 thì còn là gì nữa.
Shiho và Mary thích cậu ta chẳng phải vì sự thu hút.
Vì là nhân vật chính nên Nakayama Koutarou mới được hai nữ chính yêu.
Nói cách khác, cậu ta chỉ là may mắn mà thôi. Một con người bình thường, được lựa chọn chỉ vì dễ lấy được sự đồng cảm từ độc giả.
......Mà, tôi cũng chẳng phàn nàn gì đâu. Tôi chỉ là xui xẻo và chẳng được chọn, chứ làm gì có chuyện tôi thua kém hơn được.
Nhưng phải công nhận một điều.
Rằng...... tôi hạ đẳng hơn Nakayama.
Không tính đến đến năng lực, thì không một ai có thể thắng được nhân vật chính Nakayama với tư cách là một nhân vật.
Ngắn gọn thì ý của tôi là:
Ryuuzaki Ryouma là một 『nhân vật nền』 vô giá trị.
Tôi vẫn luôn, luôn coi mình là một nhân vật chính.
Nhưng, tôi đã sai. Tôi đâu có phải là nhân vật chính đâu. Nếu là thế, thì đáng ra cả Shiho và Mary đều phải nhìn về phía tôi rồi.
Tại sao hai người họ lại không thích tôi?
Vì tôi là một 『nhân vật nền』, lý do đấy.
Cuối cùng tôi cũng đã hiểu được.
Đã 1 tháng rưỡi trôi qua kể từ khi lễ hội văn hoá kết thúc. Trong suốt khoảng thời gian đó, tôi chỉ rúc trong nhà và suy nghĩ về rất nhiều thứ...... và cuối cùng tôi cũng đã có thể tìm ra được một câu trả lời hợp tình hợp lý.
Vậy nên tôi đã không còn tự phụ.
Tôi sẽ sống như một tên nhân vật nền biết thân biết phận.
Nếu được như thế, thì tôi nhất định sẽ không còn phải chịu tổn thương nhiều hơn nữa――
Lại một lần nữa, tôi thua hắn ta.
Mary đã từ chối lời tỏ tình của tôi, bảo rằng cậu ta thích Nakayama.
Tôi đã tưởng...... rằng mình sẽ được chấp nhận nếu đó là Mary.
Thì tại, nụ cười dịu dàng quá đỗi đó chỉ xuất hiện khi cô ở cạnh tôi. Đáng lẽ chỉ có tôi là người đặc biệt đối với Mary.
Cả lần gặp gỡ cũng kịch tích nữa.
Vào một buổi sáng dậy sớm hiếm hoi, đột nhiên tôi nảy ra ý tưởng đi bộ. Cùng lúc đó thì Mary đang dắt chó đi dạo, và chỉ là ngẫu nhiên mà chúng tôi bước qua nhau...... nhưng ngay lúc đấy dây dắt bị tuột khiến con chó suýt nữa đã bị xe cán qua. Tôi đã giúp cổ, và đó là cách chúng tôi gặp nhau.
Kể từ đó, Mary đã ngưỡng mộ tôi.
Nhưng người cô chọn―― lại là tên đó, kẻ mà tôi căm ghét nhất.
『Nakayama Koutarou』
Đã có cơ duyên nào xuất hiện à? Tôi chẳng rõ được sự tình vì không còn gặp Mary nữa.
Dù chỉ có thể suy đoán...... nhưng chắc hẳn là do vở kịch rồi.
Nakayama đã vào vai chính của vở kịch, và nữ chính lại là Mary. Nhất định là cậu ta đã thích Nakayama vì không còn thoả mãn với phần diễn xuất trên sân khấu nữa.
Tôi thì chẳng biết tên đó hấp dẫn chỗ nào.
Tên đó rõ ràng là một kẻ hạ cấp hơn tôi, và tôi có thể tự tin rằng mình có tất cả những gì mà tên đó có.
Nhưng đó có lẽ...... cũng chỉ là nghĩ quá lên thôi.
(Không chỉ Shiho, mà còn cả Mary......)
Nếu mới chỉ một lần thì tôi còn có thể coi đó là ngẫu nhiên.
Nhưng đến tận hai lần, thì chẳng thể bào chữa được nữa rồi.
Tuy tôi chẳng biết tên đó có gì hấp dẫn.
Nhưng tóm lại, việc Nakayama Koutarou đỉnh hơn tôi―― là sự thật.
Nếu phải đưa ra ví dụ thì, đúng rồi nhỉ...... cậu ta chính là cái mà người ta gọi là 『nhân vật chính』.
Nếu không phải thế thì rõ là kỳ lạ.
Bởi vì, cậu ta đâu có gì đâu. Sức hấp dẫn thì không có, đặc kỹ nào đó có thể cuốn hút người khác cũng không, đã thế nhan sắc để khiến người khác đổ mình cũng chẳng có nốt.
Thế mà con gái ai nấy đều thích cậu ta.
Hơn nữa, họ lại đều là những cô gái có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Không phải 『Chủ nghĩa cơ hội』 thì còn là gì nữa.
Shiho và Mary thích cậu ta chẳng phải vì sự thu hút.
Vì là nhân vật chính nên Nakayama Koutarou mới được hai nữ chính yêu.
Nói cách khác, cậu ta chỉ là may mắn mà thôi. Một con người bình thường, được lựa chọn chỉ vì dễ lấy được sự đồng cảm từ độc giả.
......Mà, tôi cũng chẳng phàn nàn gì đâu. Tôi chỉ là xui xẻo và chẳng được chọn, chứ làm gì có chuyện tôi thua kém hơn được.
Nhưng phải công nhận một điều.
Rằng...... tôi hạ đẳng hơn Nakayama.
Không tính đến đến năng lực, thì không một ai có thể thắng được nhân vật chính Nakayama với tư cách là một nhân vật.
Ngắn gọn thì ý của tôi là:
Ryuuzaki Ryouma là một 『nhân vật nền』 vô giá trị.
Tôi vẫn luôn, luôn coi mình là một nhân vật chính.
Nhưng, tôi đã sai. Tôi đâu có phải là nhân vật chính đâu. Nếu là thế, thì đáng ra cả Shiho và Mary đều phải nhìn về phía tôi rồi.
Tại sao hai người họ lại không thích tôi?
Vì tôi là một 『nhân vật nền』, lý do đấy.
Cuối cùng tôi cũng đã hiểu được.
Đã 1 tháng rưỡi trôi qua kể từ khi lễ hội văn hoá kết thúc. Trong suốt khoảng thời gian đó, tôi chỉ rúc trong nhà và suy nghĩ về rất nhiều thứ...... và cuối cùng tôi cũng đã có thể tìm ra được một câu trả lời hợp tình hợp lý.
Vậy nên tôi đã không còn tự phụ.
Tôi sẽ sống như một tên nhân vật nền biết thân biết phận.
Nếu được như thế, thì tôi nhất định sẽ không còn phải chịu tổn thương nhiều hơn nữa――
Danh sách chương