Tháng 12 đã đến.
Đây là mùa mà thở ra là hơi thở hoá trắng. Cơ thể run cầm cập trước những cơn gió thổi qua làm tôi bất giác cọ hai tay vào nhau. Mà làm vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì khi tôi đang mang áo khoác cùng găng tay, nhưng có lẽ phản xạ như thế chính là thói quen của con người.
「Lạnh quá......」
Tôi càu nhàu, đút hai tay vào túi áo rồi vội vã bước nhanh đến trường.
Khi tình cờ nhìn ra xung quanh thì tôi thấy cũng có nhiều học sinh đang trong tình trạng như tôi. Có vẻ như một đợt khí lạnh lớn sắp tới, và mọi người đều đang phải chịu đựng cái lạnh buốt giá này đây.
Tuy vẫn chưa đến độ tuyết rơi...... nhưng lạnh thì đúng là lạnh thật. Tuyết mà rơi thì có khi còn có tâm trạng để mà chống chịu được cái lạnh, chứ thay vào đó là mưa rơi thì còn gì nữa đâu mà khóc với sầu.
Bị ướt tí thôi là nhiệt độ cơ thể cảm nhận được sẽ lại càng thấp đi.
Và cái khó chịu hơn, là dù có chịu được cái lạnh này thì cũng chẳng đạt được gì cả. Vì cái thời tiết này chỉ ép người ta chịu đựng nên tôi chẳng hề ưa mùa đông.
(Phù...... Cuối cùng cũng tới)
Tôi nghỉ lấy hơi một chút sau khi đặt chân đến trường.
Cổng trường cũng chẳng ấm gì, nhưng mưa gió không còn là quá đủ.
Thở phào nhẹ nhõm, tôi hướng về phía lớp học. Có lẽ là do chỉ còn 10 phút nữa là bắt đầu vào học mà khoảng 70% học sinh đã đến lớp.
Nhờ vậy mà trong lớp ấm áp cực. Cả việc máy sưởi đã được bật một chút cũng góp phần không nhỏ nữa. Đã quá...... Nếu mà trong lớp không ấm như này thì có khi tôi sẽ trầm cảm mất thôi.
Tôi cởi áo khoác rồi để vào trong tủ khoá.
Và khi cuối cùng cũng được ngồi xuống ghế...... thì cô gái ngồi cạnh cười tinh nghịch vẫy tay chào tôi cứ như muốn nói là đã chờ nãy giờ rồi.
「Koutarou-kun, chào buổi sáng」
「Ừm. Chào buổi sáng, Shiho」
Cô mỉm cười nhẹ nhàng khi nghe được câu trả lời của tôi. Thiếu nữ đã từng nhút nhát gần đây đã trở nên khá là hào hứng trong lớp rồi. Tuy vẫn còn cứng nhắc khi đối diện với người khác, nhưng nếu là những tình huống tự nhiên như này thì cô vẫn có thể giữ được trạng thái tương đối bình thường.
Cô gái này mạnh mẽ thật.
Cảm nhận được sự trưởng thành của Shiho làm tôi thấy vui sao sao ấy.
「Ara? Koutarou-kun, sao lại trông vui thế...... Bộ gặp được tớ khiến cậu vui lắm hả? Ufufu, đúng là đáng yêu ghê♪ Ngoan ngoan, tớ sẽ xoa đầu cậu nên hãy tới đây đi nào」
「......Thôi, chuyện đó để sau đi」
Có thể nói là tôi hơi dễ bị leo lên đầu lên cổ.
Mà không tệ lắm, vì như thế cũng đáng yêu mà.
Ừm, nhưng giờ mà đùa bỡn với nhau trước mặt người khác thì sẽ gây chú ý mất, nên dừng lại thôi.
「Để sau nhé?」
「Ừaa. Tớ sẽ cưng chiều cậu thật nhiều sau vậy. Đúng là một cậu nhóc nhõng nhẽo mà~」
「......Vậy luôn à」*
Tôi đâu có định làm một thằng nhóc nhõng nhẽo đâu.
Mà nhìn từ khía cạnh khác thì có lẽ là thế thật.
Vì từ nhỏ đã thiếu thốn tình yêu thương từ bố mẹ, nên tôi không thể phủ nhận việc bản thân mình khao khát được yêu thương.
Nhưng gần đây nhờ Shiho mà yêu thương đã chất đầy bụng tôi rồi. Hoặc có khi vì bị cho ăn đến đầy bụng nên giờ tôi mới muốn cô cẩn thận lại chút.
「Ah. Từ giờ xài nhật ký trao đổi nhá, vì sensei sắp vào lớp rồi kìa?」
「OK」
Việc trao đổi nhật ký vẫn đang tiếp tục diễn ra. Tuy chủ yếu là vào giữa giờ học, nhưng lại rất được tích cực sử dụng.
Dẫu sao thì cô cũng thích nói chuyện. Mặc dù chẳng giỏi nói chuyện cho lắm, nhưng vì tôi thích nghe Shiho nói nên khoảng thời gian dành cho cô rất là trọn vẹn.
Đã hơn 1 tháng trôi qua kể từ khi lễ hội văn hoá kết thúc.
Tôi và Shiho đã trở nên thân thiết hơn, và chúng tôi đã trải qua một khoảng thời gian vui vẻ.
Nhưng tại lớp hai năm nhất...... tôi cảm thấy bầu không khí đã có chút thay đổi.
「Đây đâ~y, mọi người ngồi xuống đi. Tuy có buồn vì nay lại phải đi làm, nhưng vì tiền lương nên cô nghĩ mình sẽ phụ trách các em. Trước tiên thì điểm danh đã nhé~」
Suzuki-sensei đến lớp, và tiết sinh hoạt ngắn bắt đầu.
Tuy giờ là lúc điểm danh...... nhưng có lẽ hôm nay cậu ta cũng không đến rồi.
「Ryuuzaki-kunn...... hôm nay cũng nghỉ nhỉ~」
Đúng vậy. Trong lớp không có Ryuuzaki Ryouma.
Chính xác hơn là, cậu ta đã không còn đến trường kể từ sau lễ hội văn hoá.
Và cũng chính sự vắng mặt của nhân vật chính harem đã khiến cho bầu không khí trong lớp thay đổi hẳn 180 độ.
Những người đặc biệt chán nản là đám con gái. Còn biểu tượng của sự hăng hái - Mary-san thì đã tạm nghỉ học để về nước, nên có lẽ điều này cũng đã ảnh hưởng.
Vậy nên lớp hai năm nhất lúc này đang khá là ảm đạm.
Mà với tôi thì chuyện của Ryuuzaki Ryouma ra sao mà chẳng được.
Nhưng mà, ừm...... Hẳn sẽ là nói dối nếu bảo tôi chẳng lo lắng mấy về việc Azusa, Kirari và Yuzuki đều đang chán nản.
Ryuuzaki...... Mày đang làm cái quái gì thế.
Đừng có chây lười mãi nữa, lẹ lẹ mà thúc tiến cái tiến độ câu chuyện romcom đầy kiêu hãnh của mày lên đi chứ.
Lúc nào cũng làm con gái người ta đau đớn...... cái tên này, đúng là một nhân vật chính-sama tệ hại mà――
Đây là mùa mà thở ra là hơi thở hoá trắng. Cơ thể run cầm cập trước những cơn gió thổi qua làm tôi bất giác cọ hai tay vào nhau. Mà làm vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì khi tôi đang mang áo khoác cùng găng tay, nhưng có lẽ phản xạ như thế chính là thói quen của con người.
「Lạnh quá......」
Tôi càu nhàu, đút hai tay vào túi áo rồi vội vã bước nhanh đến trường.
Khi tình cờ nhìn ra xung quanh thì tôi thấy cũng có nhiều học sinh đang trong tình trạng như tôi. Có vẻ như một đợt khí lạnh lớn sắp tới, và mọi người đều đang phải chịu đựng cái lạnh buốt giá này đây.
Tuy vẫn chưa đến độ tuyết rơi...... nhưng lạnh thì đúng là lạnh thật. Tuyết mà rơi thì có khi còn có tâm trạng để mà chống chịu được cái lạnh, chứ thay vào đó là mưa rơi thì còn gì nữa đâu mà khóc với sầu.
Bị ướt tí thôi là nhiệt độ cơ thể cảm nhận được sẽ lại càng thấp đi.
Và cái khó chịu hơn, là dù có chịu được cái lạnh này thì cũng chẳng đạt được gì cả. Vì cái thời tiết này chỉ ép người ta chịu đựng nên tôi chẳng hề ưa mùa đông.
(Phù...... Cuối cùng cũng tới)
Tôi nghỉ lấy hơi một chút sau khi đặt chân đến trường.
Cổng trường cũng chẳng ấm gì, nhưng mưa gió không còn là quá đủ.
Thở phào nhẹ nhõm, tôi hướng về phía lớp học. Có lẽ là do chỉ còn 10 phút nữa là bắt đầu vào học mà khoảng 70% học sinh đã đến lớp.
Nhờ vậy mà trong lớp ấm áp cực. Cả việc máy sưởi đã được bật một chút cũng góp phần không nhỏ nữa. Đã quá...... Nếu mà trong lớp không ấm như này thì có khi tôi sẽ trầm cảm mất thôi.
Tôi cởi áo khoác rồi để vào trong tủ khoá.
Và khi cuối cùng cũng được ngồi xuống ghế...... thì cô gái ngồi cạnh cười tinh nghịch vẫy tay chào tôi cứ như muốn nói là đã chờ nãy giờ rồi.
「Koutarou-kun, chào buổi sáng」
「Ừm. Chào buổi sáng, Shiho」
Cô mỉm cười nhẹ nhàng khi nghe được câu trả lời của tôi. Thiếu nữ đã từng nhút nhát gần đây đã trở nên khá là hào hứng trong lớp rồi. Tuy vẫn còn cứng nhắc khi đối diện với người khác, nhưng nếu là những tình huống tự nhiên như này thì cô vẫn có thể giữ được trạng thái tương đối bình thường.
Cô gái này mạnh mẽ thật.
Cảm nhận được sự trưởng thành của Shiho làm tôi thấy vui sao sao ấy.
「Ara? Koutarou-kun, sao lại trông vui thế...... Bộ gặp được tớ khiến cậu vui lắm hả? Ufufu, đúng là đáng yêu ghê♪ Ngoan ngoan, tớ sẽ xoa đầu cậu nên hãy tới đây đi nào」
「......Thôi, chuyện đó để sau đi」
Có thể nói là tôi hơi dễ bị leo lên đầu lên cổ.
Mà không tệ lắm, vì như thế cũng đáng yêu mà.
Ừm, nhưng giờ mà đùa bỡn với nhau trước mặt người khác thì sẽ gây chú ý mất, nên dừng lại thôi.
「Để sau nhé?」
「Ừaa. Tớ sẽ cưng chiều cậu thật nhiều sau vậy. Đúng là một cậu nhóc nhõng nhẽo mà~」
「......Vậy luôn à」*
Tôi đâu có định làm một thằng nhóc nhõng nhẽo đâu.
Mà nhìn từ khía cạnh khác thì có lẽ là thế thật.
Vì từ nhỏ đã thiếu thốn tình yêu thương từ bố mẹ, nên tôi không thể phủ nhận việc bản thân mình khao khát được yêu thương.
Nhưng gần đây nhờ Shiho mà yêu thương đã chất đầy bụng tôi rồi. Hoặc có khi vì bị cho ăn đến đầy bụng nên giờ tôi mới muốn cô cẩn thận lại chút.
「Ah. Từ giờ xài nhật ký trao đổi nhá, vì sensei sắp vào lớp rồi kìa?」
「OK」
Việc trao đổi nhật ký vẫn đang tiếp tục diễn ra. Tuy chủ yếu là vào giữa giờ học, nhưng lại rất được tích cực sử dụng.
Dẫu sao thì cô cũng thích nói chuyện. Mặc dù chẳng giỏi nói chuyện cho lắm, nhưng vì tôi thích nghe Shiho nói nên khoảng thời gian dành cho cô rất là trọn vẹn.
Đã hơn 1 tháng trôi qua kể từ khi lễ hội văn hoá kết thúc.
Tôi và Shiho đã trở nên thân thiết hơn, và chúng tôi đã trải qua một khoảng thời gian vui vẻ.
Nhưng tại lớp hai năm nhất...... tôi cảm thấy bầu không khí đã có chút thay đổi.
「Đây đâ~y, mọi người ngồi xuống đi. Tuy có buồn vì nay lại phải đi làm, nhưng vì tiền lương nên cô nghĩ mình sẽ phụ trách các em. Trước tiên thì điểm danh đã nhé~」
Suzuki-sensei đến lớp, và tiết sinh hoạt ngắn bắt đầu.
Tuy giờ là lúc điểm danh...... nhưng có lẽ hôm nay cậu ta cũng không đến rồi.
「Ryuuzaki-kunn...... hôm nay cũng nghỉ nhỉ~」
Đúng vậy. Trong lớp không có Ryuuzaki Ryouma.
Chính xác hơn là, cậu ta đã không còn đến trường kể từ sau lễ hội văn hoá.
Và cũng chính sự vắng mặt của nhân vật chính harem đã khiến cho bầu không khí trong lớp thay đổi hẳn 180 độ.
Những người đặc biệt chán nản là đám con gái. Còn biểu tượng của sự hăng hái - Mary-san thì đã tạm nghỉ học để về nước, nên có lẽ điều này cũng đã ảnh hưởng.
Vậy nên lớp hai năm nhất lúc này đang khá là ảm đạm.
Mà với tôi thì chuyện của Ryuuzaki Ryouma ra sao mà chẳng được.
Nhưng mà, ừm...... Hẳn sẽ là nói dối nếu bảo tôi chẳng lo lắng mấy về việc Azusa, Kirari và Yuzuki đều đang chán nản.
Ryuuzaki...... Mày đang làm cái quái gì thế.
Đừng có chây lười mãi nữa, lẹ lẹ mà thúc tiến cái tiến độ câu chuyện romcom đầy kiêu hãnh của mày lên đi chứ.
Lúc nào cũng làm con gái người ta đau đớn...... cái tên này, đúng là một nhân vật chính-sama tệ hại mà――
Danh sách chương