Dù tốt dù xấu, tôi vẫn là 『Nakayama Koutarou』.

Vẫn là một người không thích xung đột, một người mềm mỏng không khiến người ta cảm thấy căng thẳng.

Nói cho dễ nghe thì là hiền lành.

Còn nói không dễ nghe sẽ là nhát gan.

Tôi nghĩ tôi đã hiểu rõ bản thân hiện tại.

Với cái thói hay tự đánh giá thấp, cho dù có bù đắp...... con người tôi cũng không thể nghĩ ra những ý tưởng vượt ngoài sức tưởng tượng của Mary-san đâu.

Vậy nên 『thức tỉnh』 mà cô nói là một chuyện không thể với tôi.

Bởi sau cùng, tôi vẫn chỉ là một phiên bản hạ cấp của Mary-san thôi mà.

「Nè, cậu tính sửa câu chuyện từ giờ trở đi thế nào đây?」

Ấy vậy mà Mary-san vẫn chắc mẩm rằng tôi đã thức tỉnh.

Một người đầu óc thông minh như cô ta ắt phải hiểu hiện thực ra sao, thế mà lại không hiểu...... chứng tỏ Mary-san đang không kiểm soát nổi bản thân mình.

「Diễn biến nhen nhóm lại tình yêu của Kururi phải phục hồi thế nào đây? Ta cũng phải phạt Shiho khi cứ ỷ lại vào lòng tốt của cậu mà làm một nữ chính hèn nhát nữa. Chứ không thì còn đâu cảm giác sảng khoái? Để hồi sinh được câu chuyện romcom đã tiến triển quá xa này, tình trạng yêu đương đình trệ hiện tại quá là bất tiện. Và nếu quan hệ không đổ vỡ, câu chuyện này sao có thể thỏa mãn được độc giả đúng không?」

Cô ta đang nhìn hiện thực từ một góc nhìn còn meta hơn cả tôi.

Nếu đã đến mức này, tôi không nghĩ góc nhìn của Mary-san còn có thể gọi là tư duy câu chuyện.

Nói cho đúng thì phải là một người sáng tạo, với góc nhìn của một tác giả.

Quả thật dưới cái nhìn của một tác giả, câu chuyện romcom của tôi và Shiho hiện tại vẫn chưa hoàn chỉnh.

Để giải quyết tình trạng này, ta cần một tồn tại có thể vượt qua cả người sáng tạo.

Nhưng một kẻ như thế không thể tồn tại, vì tác giả là thần của câu chuyện, mà đã là thần thì còn ai vượt qua được nữa chứ.

Vậy nên niềm tin của Mary-san chỉ đơn thuần là một 『ảo tưởng』.

「Mary-san này...... tôi cá cô cũng hiểu mà nhỉ」

Tôi nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đang nắm vai tôi.

Sức lực của Mary-san giờ đã rất yếu ớt, chỉ một cử động nhẹ cũng có thể gỡ tay cô ta ra một cách dễ dàng.

Như thể cô ta đã không còn ý chí chống cự.

Và tôi sẽ coi đó là 『câu trả lời』.

Thế nhưng qua lời nói, Mary-san vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ.

「H-hiểu là hiểu cái gì? Tôi chả hiểu cái gì hết...... Vì Koutarou đã là tồn tại vượt qua tôi rồi. Sao tôi, có thể hiểu được chứ」

Miệng thì nói vậy nhưng mắt lại đảo quanh.

Đến cả chạm mắt còn không thể, điều đó chứng tỏ...... Mary-san không muốn phải đối diện với sự thật.

Một Mary-san bất trị, đáng ghét và hiên ngang mọi lúc giờ đã không còn nữa.

Lúc này bên cạnh tôi...... tôi chỉ thấy một cô gái vô cùng đáng thương.

Trong vô thức tôi còn muốn an ủi.

Nhưng khi nhận ra mình đang thương cảm, tôi lại lần nữa lảng mắt khỏi Mary-san.

Tôi không thể tiếp tục nhìn nữa.

Vậy nên tôi chỉ có thể nói ra, nói một cách rõ ràng.

Theo tôi nghĩ, nhanh chóng chỉnh lại những hiểu lầm...... và giúp cô ta bớt đau đớn là những gì nên làm lúc này.

「Mary-san này, tôi...... chỉ là 『Nakayama Koutarou』 mà thôi. Chỉ như vậy, không hơn không kém. Hay ít nhất...... cũng không phải 『nhân vật chính』 đã thức tỉnh như cô nghĩ đâu」

「......Đừng nói nữa」

Xin lỗi nhé.

Nhưng đây là những lời tôi phải rõ ràng nói ra mới được.

「Ngay từ ban đầu, thế gian này đã không tồn tại 『nhân vật chính』」

「......Đừng có nói nữa!」

Hét lên giận dữ, Mary-san đưa tay ra toan bịt miệng tôi lại.

Tôi đỡ lấy tay cô ta theo phản xạ, nhưng vì không triệt tiêu được quán tính...... cả Mary-san và tôi đều ngã lăn ra bãi cát.

Mary-san chồm lên người tôi.

Cô ta cố bịt miệng tôi trong tuyệt vọng, nhưng do sức lực quá yếu...... tôi vẫn có thể nói được đầy đủ câu.



「Và hiện thực―― cũng không phải 『câu chuyện』 đâu」

Cốt lõi của câu chuyện.

Và tất cả những gì xây dựng nên vở romcom này.

Qua những lời đó, đã bị tôi 『phủ định hoàn toàn』――

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện