Rốt cuộc thì tôi vẫn không ngủ được chút nào.

Vì mỗi cử động dù nhỏ nhất cũng đều có thể đánh thức Azusa và Shiho.

Tôi đã có thể thoát ra nếu hai người họ chỉ tựa nhẹ, nhưng với một bên là Shii-chan đang dựa hẳn vào, còn ôm chặt lấy cánh tay, và một bên là Azusa đang lấy đùi tôi làm gối, tôi không nghĩ thoát ra sẽ là chuyện khả thi trừ khi gỡ họ ra khỏi người mình.

「Hehehe...... Hong ăn nổi nữa đâu......」

「Unyaa...... Chinh tiết của onii-chan......」

Mà chẳng phải hai cô nương này ngủ nhiều quá rồi à.

Họ ngủ say đến mức thi thoảng tôi còn nghe được cả mấy lời nói mớ.

「Hnnn...... Hnnn......」

Mặt khác, Kurumizawa-san ở phía đối diện lại đang ngủ trong thầm lặng.

Với không gian rộng rãi bên trong chiếc limousine, Kurumizawa-san đã có thể nằm xuống ngủ vì hàng ghế đối diện không còn ai khác. Vậy mà...... cô ấy lại đang ngồi ngủ ở tư thế cúi đầu, một tư thế theo quan điểm của tôi lúc này thì quá là khéo léo.

Sau chuyến đi chơi 3 ngày 2 đêm này, tôi nghĩ mọi người đều đã mệt mỏi dù vận động cũng không phải quá hăng.

Tất nhiên điều đó cũng đúng với tôi. Trong chuyến đi này, đầu óc tôi nhiều suy nghĩ tới mức khó có thể nói là tôi đã ngủ nghỉ đủ giấc...... Nếu có thể, tôi vẫn muốn được ngủ.

Nhỡ như gượng không nổi nữa, dù hơi áy náy nhưng có lẽ tôi sẽ nhờ Shii-chan và Azusa cho mình ngủ một chút. Mỗi tội lúc này, tôi lại không ngủ được.

「............」

Dù có nhắm mắt lại, nó vẫn không biến mất.

Gương mặt đẫm nước mắt của Mary-san đã hằn sâu vào đằng sau mí mắt tôi.

Tôi vẫn chưa thể quên về Mary-san.

Cũng như chưa thể quên đi sự thật rằng mình đã tổn thương cô ta.

Vậy nên thật may khi mọi người đều đã ngủ, dù sao tôi cũng không muốn đánh thức ai dậy cả.

Tôi không nghĩ mình sẽ cư xử được như mọi khi trong tình trạng hiện tại. Có khả năng họ sẽ quan tâm khi biết tôi đang nản lòng...... và tôi thì ghét như vậy.

Nakayama Koutarou là một người sẽ áy náy nếu được người ta đối xử như thế. Biết là phiền nhưng cũng đành chịu thôi.

Vì trạng thái tinh thần này, tôi thậm chí còn mừng khi lâm vào tình thế ngồi im một chỗ và đau nhức cơ thể.

Vì nếu coi đó là sự trừng phạt cho bản thân, tôi nghĩ mình có thể chịu đựng bao lâu cũng được.

Và một tiếng nữa trôi qua.

Tôi vẫn đang gắng gượng dù hai vai và cánh tay bị Shii-chan ôm đã dần dần bại đi, chưa nói đến phần đùi Azusa đang gối cũng đã bắt đầu tê cứng.

「......Nyhá!?」

Thì đột nhiên, Shii-chan tỉnh giấc.

「Shii-chan, sao vậy? Với lại...... nước dãi đang chảy ra kìa」

「Ế, đùa sao!? Thôi chết rồi, xấu hổ quá」

「......Còn lấy áo tớ lau thì chắc không xấu hổ đâu nhỉ」

Shii-chan đang lau miệng mình bằng vạt áo của tôi.

Nhưng không sao, vì là cô ấy nên mọi hành động đều đáng yêu hết, không có gì khiến tôi khó chịu cả.

「Koutarou-kun, là pháo hoa! Tớ có thể nghe thấy tiếng pháo hoa」

Ra đây là nguyên do Shii-chan đột nhiên nhảy dựng lên.

Với tôi thì chịu, nhưng với thính giác nhạy bén của Shii-chan, có lẽ cô ấy đã nghe thấy tiếng pháo hoa ở đâu đó.

「Hình như gần đây có lễ hội thì phải」

「Ưư, giờ mới nhớ tớ quên chưa chơi pháo hoa rồi......! Đó là tiêu chuẩn cho mùa hè cơ mà. Nè nè, hay là ta quay lại bãi biển để chơi pháo hoa đi?」

「Giờ quay lại à? Chắc cũng được...... cậu cứ thử hỏi Kurumizawa-san xem」

「......Không được. Chỉ vì thế mà quay lại thì hành xác nhau quá」

Có lẽ vì Shii-chan lớn tiếng quá, Kurumizawa-san cũng đã thức dậy và đang thở dài nhìn về phía chúng tôi.

Mà cũng phải, quay lại sao được.

Chiếc xe chở bọn tôi đã đi được một quãng đường đáng kể. Hình như khoảng 1 tiếng nữa là đến nhà rồi, thời gian đâu mà quay lại chứ.

「Ưư...... Thật sự không được sao, Kururi-chan?」

「Cậu có làm vẻ mặt đó thì không vẫn là không...... Nhưng chỉ ngắm pháo hoa một chút thì vẫn được. Ta sẽ dừng xe ở một nơi có góc nhìn đẹp, cậu cứ kiên nhẫn cho đến lúc đó đi」

Nói gì thì nói, Kurumizawa-san vẫn là một người tốt bụng.

Dù không được quay lại, cô ấy sẵn sàng đi đường vòng để Shii-chan có thể ngắm pháo hoa――

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện