Và như thế, Nakayama Koutarou đã đánh mất câu chuyện.
Câu chuyện dài đằng đẵng của nhân vật nền đã hoàn toàn đi vào dĩ vãng.
Nhưng dù câu chuyện đã khép lại, hiện thực trước mặt vẫn chưa kết thúc.
Vì cuộc đời tôi vẫn sẽ tiếp tục đến mãi sau này mà......
「Hình như con hầu chết tiệt đó đã tự ý bỏ về...... Lúc nãy người hầu có liên lạc với tớ. Thật hết biết, quay về mà chẳng nói chẳng rằng gì cả, lễ nghi các thứ đâu hết rồi」
Chuyến đi hai ngày ba đêm tưởng dài mà lại ngắn đã kết thúc.
Khi cả hội đang được chiếc limousine của nhà Kurumizawa đưa về, tôi thấy Kurumizawa-san thở dài bực bội trong khi bấm bấm điện thoại. Có lẽ cô ấy vừa nhận được tin từ người hầu của mình.
「Chừng nào về tới nhà tớ sẽ mắng con hầu đó một trận...... Xin lỗi Nakayama nhé, đã để cậu uổng công đi tìm rồi」
「......Không sao đâu, đừng bận tâm quá」
Thực tế là tôi đã tìm thấy Mary-san, nhưng vì không muốn kể cho ai những gì chúng tôi đã nói, tôi đã kể lại trái với sự thật.
Giờ mà kể về Mary-san thì kiểu gì cũng dính vào mấy cảm xúc nghiêm túc, thế nên tôi mới không kể, cốt để tránh phá hỏng bầu không khí...... Nhưng khía cạnh đó chỉ mới là bề mặt.
Sự thật là tôi chỉ không muốn ai biết mình đang xuống tinh thần.
Rốt cuộc thì Mary-san vẫn đang làm đầu tôi rối bời.
Những lời của cô ta đang cuộn trào trong tâm trí tôi.
......Tôi chắc chắn sẽ không cho rằng bản thân đã sai.
Vứt bỏ câu chuyện không khiến tôi hối hận, nhưng tổn thương Mary-san thì thật sự khiến lòng tôi day dứt.
Tội lỗi này hẳn sẽ theo tôi đến tận ngày tôi chết.
Tinh thần tôi đã sẵn sàng đón nhận điều này rồi. Tôi cứ tưởng mình đã rạch ròi được đến một mức độ nào đó, nhưng bất luận thế nào, tinh thần tôi vẫn tệ đi, tệ mà cảm tưởng như không thể đứng dậy nổi ấy.
Tình trạng này để mà hết được thì có lẽ cần chút thời gian.
Chắc vài ngày nữa là ký ức sẽ phai đi, vậy nên cho đến lúc đó...... tôi phải cố giữ cho cảm xúc của mình không bị phát hiện.
Giữa muôn vàn suy nghĩ, Shii-chan đột nhiên tựa vào người tôi.
「......Munya munya」
Ra vậy, thảo nào nãy giờ Shii-chan chẳng nói lời nào.
Do chơi xong mệt quá hay sao mà cô ấy giờ đã ngủ say.
「......Onii-chan là đồ nhốc」
「Ơ? Ấy...... bên này cũng ngủ luôn rồi à」
Từ phía đối diện với Shii-chan, Azusa cũng tựa vào người tôi.
Tới cả ngủ mớ cũng réo tên tôi nữa, dễ thương thật, rất chuẩn Azusa...... là những gì tôi chợt nghĩ.
Nhưng so với Shii-chan, Azusa tựa cả người vào làm vai tôi không còn gánh nổi, thành thử...... con bé cuối cùng lại ngã vào lòng tôi.
Giờ thì tôi có Shii-chan bên vai phải và Azusa trên đùi mình.
Đều nhỏ nhắn và nhẹ cân là thế, nhưng khi gộp lại với nhau, hai người họ lại khá là nặng.
Nhưng giờ đánh thức họ thì lại không hay cho lắm...... và cuối cùng, tôi chỉ còn nước cố gắng chịu đựng.
「Cậu cũng đào hoa ghê ta. Hai tay hai hoa cảm giác thế nào? Vui chứ?」
Nhìn tôi như vậy, Kurumizawa-san ngồi đối diện mỉm cười thích thú.
「......Vui thì vui, nhưng cũng hơi cực」
「Cậu vẫn tốt bụng thật, chẳng đẩy ai ra hết. Thôi cứ cực như vậy tiếp đi nhé」
「C-cô không định giúp tôi à?」
「Đừng có tưởng tớ sẽ giúp cậu mọi lúc nhá...... Hì hì♪」
Mỉm cười tinh nghịch xong, Kurumizawa-san cũng nhắm mắt lại.
「Tớ cũng ngủ đây. Còn cậu thì sao? Cứ thế ngủ vẫn được mà」
「......Tôi sẽ cố」
Nghe tôi trả lời vậy, Kurumizawa-san nhún vai đáp lại rồi chẳng nói gì thêm nữa.
Một tiếng thở nhẹ nhàng truyền đến tai tôi không bao lâu sau...... Có lẽ cô ấy cũng đã ngủ rồi.
Giờ thì, làm gì đây.
Thời gian về nhà sẽ tốn khoảng vài tiếng...... C-chắc họ sẽ không ngủ suốt khoảng thời gian đó đâu nhỉ? ......Nhưng vậy cũng tốt, dù sao tôi cũng không muốn ai phát hiện mình đang xuống tinh thần mà――