Mary-san coi tôi là một 『Nhân vật nền』 qua câu chuyện đời tôi.
Ấn tượng như thế là bình thường nên tôi cũng chẳng có ý kiến gì.
「Nhân vật nền à...... Ừm, tôi cũng nghĩ thế đấy」
「......Cậu mà biểu cảm nhiều hơn tí thì câu chuyện đã thú vị hơn rồi. Vì cứ đơ đơ như thế mà cậu mới là nhân vật nền đấy?」
Chuẩn không cần chỉnh, cô nói đúng rồi đấy. Vì chẳng có gì để trả lời nên tôi cứ thế nhún vai mà chẳng buồn phản bác lại.
「Ra thế. Koutarou đúng là một nhân vật nền đó...... Nhưng, thế thì lại càng thú vị. Tại sao Ryouma lại ghét một tên nhân vật nền như cậu vậy? Quả nhiên, là do Shiho nhỉ?」
「――Đừng có tự tiện nói cái tên đó ra」
Tên của cô ấy đột nhiên được đề cập làm tôi vô thức sôi máu.
「Cô có làm gì tôi cũng chả bận tâm. Thích lăng mạ, sỉ nhục tôi bao nhiêu cũng được. Mary-san có coi tôi như thú vui tiêu khiển cũng chẳng sao. Nhưng, đừng có đụng vào Shiho. Nếu cô định lôi kéo cô ấy vào chuyện này...... mọi thứ sẽ chẳng còn vui vẻ với cô đâu, hiểu chứ?」
Tôi lườm cô ta và gằn giọng.
Nhưng, với Mary-san, có lẽ chừng đó còn chẳng đủ để gọi là khiêu khích. Cô ta tiếp tục cười bâng quơ.
「Iyaa~n, đừng nổi giận mà~. Sợ ghê...... Nhưng mà, bình tĩnh nào. Tôi cũng chẳng muốn làm kẻ thù của cậu đâu, có lẽ...... đến tôi cũng chẳng bắt Shiho làm gì được nên cậu cứ yên tâm đi. Tôi sẽ không làm gì liên luỵ đến cậu ta đâu. Tại, thế thì chán lắm」
......Vấn đề ở Mary-san, có lẽ chẳng nằm ở việc cô là một người theo chủ nghĩa khoái lạc.
Cô ta là một người hoàn hảo có khát khao tri thức cháy bỏng, và cũng là người sử dụng những thông tin đó để thoả mãn bản thân.
Đó là lý do tại sao cô ta hiểu được, rằng Shiho không phải là kiểu người sẽ hành động giống như những gì cô ta muốn. Nếu Shiho dây vào, câu chuyện sẽ trở nên hỗn loạn. Shiho là nữ chính vì nhân vật của cô mạnh mẽ đến mức đó đấy.
「Tôi thích những ai nhảy múa trong bàn tay mình lắm. Như là một tên nhân vật nền nè, một tên nhân vật chính-kun có những suy nghĩ như lũ động vật nè, hay mấy quân cờ kiểu kiểu đó, nếu có thể chơi cùng những quân cờ ấy, tôi sẽ hoàn toàn thoả mãn luôn」
「Tích cách cô tệ hại thật」
「Tôi biết chứ? Cậu nghĩ tôi đã làm thế bao lâu rồi? Đã 17 năm rồi, nên tất nhiên tôi biết rất rõ bản thân ra sao」
Mary-san hoàn toàn phân biệt được cái 『thân』 của bản thân mình.[note42827]
Cô sẽ chỉ chơi đùa với những gì trong tầm với và cố không tạo ra một sai lầm nào.
Thật gian xảo, mà vì thế mà cũng thật khó khăn.
「Nhân vật chính và nhân vật nền...... Hai người bình thường sẽ chẳng liên quan gì mấy đến nhau giờ lại đối đầu với nhau, tình huống này thú vị quá. Ừm ừm, tôi đã phấn khởi hơn rồi đây. Hai người xung đột thêm nữa thì vui biết mấy. Tôi muốn nhìn thấy quá...... cái cảnh nhân vật nền cười vào mặt nhân vật chính-sama ấy」
「......Cái đó mà vui à?」
Tôi chẳng hiểu nổi.
Chỉ là một tên nhân vật nền cười giễu cợt nhân vật chính thôi mà, vui chỗ nào? Ai lại thèm coi cái tác phẩm đi lùi và chẳng để lại được gì như thế?
Mary Parker, đúng là một con người có tam quan vặn vẹo.
Cô ta quá méo mó đi.
「Aaaa, đúng rồi. Với câu chuyện thì sẽ có rất nhiều kiểu mẫu. Như Lọ Lem hạ cấp được thăng tiến này, anh hùng chính nghĩa trừ gian diệt bạo này, hay romcom harem bình thường được gái yêu này,...... Giữa hằng hà sa số thể loại kia, cậu nghĩ cái tôi thích nhất là gì nào?」
Mary-san hỏi.
「Câu chuyện về những kẻ may mắn trở nên thân bại danh liệt...... và bị giẫm đạp lên bởi người mà hắn ta coi khinh, tôi là tôi thích cái kiểu này lắm. Tổng quan thì chắc sẽ liệt vào thể loại báo thù nhỉ? Nihihi...... Sau khi xem xong, tôi luôn tận hưởng cái dư vị tuyệt vời đó với một câu chốt」
Trưng ra vẻ mặt đê mê của một thiếu nữ đang yêu chìm trong mộng tưởng, cô nói với một giọng phê pha.
「――Đáng đời mày, thế đấy」
Những lời đó tượng trưng cho dấu hiệu của một khởi đầu mới.
「Vậy nên tôi mới muốn xây dựng nên một tác phẩm như thế. Nếu là Koutarou và Ryouma, chắc chắn hai cậu sẽ tạo ra được một câu chuyện tuyệt vời...... Nihihi, hóng quá đi. Tôi đang phấn khích lắm rồi đó」
Giờ thì, bắt đầu nào.
Câu chuyện romcom méo mó với tôi trên thân phận phản diện, cùng với Ryuuzaki Ryouma trên thân phận nhân vật chính...... một lần nữa xin phép được khai màn――
Ấn tượng như thế là bình thường nên tôi cũng chẳng có ý kiến gì.
「Nhân vật nền à...... Ừm, tôi cũng nghĩ thế đấy」
「......Cậu mà biểu cảm nhiều hơn tí thì câu chuyện đã thú vị hơn rồi. Vì cứ đơ đơ như thế mà cậu mới là nhân vật nền đấy?」
Chuẩn không cần chỉnh, cô nói đúng rồi đấy. Vì chẳng có gì để trả lời nên tôi cứ thế nhún vai mà chẳng buồn phản bác lại.
「Ra thế. Koutarou đúng là một nhân vật nền đó...... Nhưng, thế thì lại càng thú vị. Tại sao Ryouma lại ghét một tên nhân vật nền như cậu vậy? Quả nhiên, là do Shiho nhỉ?」
「――Đừng có tự tiện nói cái tên đó ra」
Tên của cô ấy đột nhiên được đề cập làm tôi vô thức sôi máu.
「Cô có làm gì tôi cũng chả bận tâm. Thích lăng mạ, sỉ nhục tôi bao nhiêu cũng được. Mary-san có coi tôi như thú vui tiêu khiển cũng chẳng sao. Nhưng, đừng có đụng vào Shiho. Nếu cô định lôi kéo cô ấy vào chuyện này...... mọi thứ sẽ chẳng còn vui vẻ với cô đâu, hiểu chứ?」
Tôi lườm cô ta và gằn giọng.
Nhưng, với Mary-san, có lẽ chừng đó còn chẳng đủ để gọi là khiêu khích. Cô ta tiếp tục cười bâng quơ.
「Iyaa~n, đừng nổi giận mà~. Sợ ghê...... Nhưng mà, bình tĩnh nào. Tôi cũng chẳng muốn làm kẻ thù của cậu đâu, có lẽ...... đến tôi cũng chẳng bắt Shiho làm gì được nên cậu cứ yên tâm đi. Tôi sẽ không làm gì liên luỵ đến cậu ta đâu. Tại, thế thì chán lắm」
......Vấn đề ở Mary-san, có lẽ chẳng nằm ở việc cô là một người theo chủ nghĩa khoái lạc.
Cô ta là một người hoàn hảo có khát khao tri thức cháy bỏng, và cũng là người sử dụng những thông tin đó để thoả mãn bản thân.
Đó là lý do tại sao cô ta hiểu được, rằng Shiho không phải là kiểu người sẽ hành động giống như những gì cô ta muốn. Nếu Shiho dây vào, câu chuyện sẽ trở nên hỗn loạn. Shiho là nữ chính vì nhân vật của cô mạnh mẽ đến mức đó đấy.
「Tôi thích những ai nhảy múa trong bàn tay mình lắm. Như là một tên nhân vật nền nè, một tên nhân vật chính-kun có những suy nghĩ như lũ động vật nè, hay mấy quân cờ kiểu kiểu đó, nếu có thể chơi cùng những quân cờ ấy, tôi sẽ hoàn toàn thoả mãn luôn」
「Tích cách cô tệ hại thật」
「Tôi biết chứ? Cậu nghĩ tôi đã làm thế bao lâu rồi? Đã 17 năm rồi, nên tất nhiên tôi biết rất rõ bản thân ra sao」
Mary-san hoàn toàn phân biệt được cái 『thân』 của bản thân mình.[note42827]
Cô sẽ chỉ chơi đùa với những gì trong tầm với và cố không tạo ra một sai lầm nào.
Thật gian xảo, mà vì thế mà cũng thật khó khăn.
「Nhân vật chính và nhân vật nền...... Hai người bình thường sẽ chẳng liên quan gì mấy đến nhau giờ lại đối đầu với nhau, tình huống này thú vị quá. Ừm ừm, tôi đã phấn khởi hơn rồi đây. Hai người xung đột thêm nữa thì vui biết mấy. Tôi muốn nhìn thấy quá...... cái cảnh nhân vật nền cười vào mặt nhân vật chính-sama ấy」
「......Cái đó mà vui à?」
Tôi chẳng hiểu nổi.
Chỉ là một tên nhân vật nền cười giễu cợt nhân vật chính thôi mà, vui chỗ nào? Ai lại thèm coi cái tác phẩm đi lùi và chẳng để lại được gì như thế?
Mary Parker, đúng là một con người có tam quan vặn vẹo.
Cô ta quá méo mó đi.
「Aaaa, đúng rồi. Với câu chuyện thì sẽ có rất nhiều kiểu mẫu. Như Lọ Lem hạ cấp được thăng tiến này, anh hùng chính nghĩa trừ gian diệt bạo này, hay romcom harem bình thường được gái yêu này,...... Giữa hằng hà sa số thể loại kia, cậu nghĩ cái tôi thích nhất là gì nào?」
Mary-san hỏi.
「Câu chuyện về những kẻ may mắn trở nên thân bại danh liệt...... và bị giẫm đạp lên bởi người mà hắn ta coi khinh, tôi là tôi thích cái kiểu này lắm. Tổng quan thì chắc sẽ liệt vào thể loại báo thù nhỉ? Nihihi...... Sau khi xem xong, tôi luôn tận hưởng cái dư vị tuyệt vời đó với một câu chốt」
Trưng ra vẻ mặt đê mê của một thiếu nữ đang yêu chìm trong mộng tưởng, cô nói với một giọng phê pha.
「――Đáng đời mày, thế đấy」
Những lời đó tượng trưng cho dấu hiệu của một khởi đầu mới.
「Vậy nên tôi mới muốn xây dựng nên một tác phẩm như thế. Nếu là Koutarou và Ryouma, chắc chắn hai cậu sẽ tạo ra được một câu chuyện tuyệt vời...... Nihihi, hóng quá đi. Tôi đang phấn khích lắm rồi đó」
Giờ thì, bắt đầu nào.
Câu chuyện romcom méo mó với tôi trên thân phận phản diện, cùng với Ryuuzaki Ryouma trên thân phận nhân vật chính...... một lần nữa xin phép được khai màn――
Danh sách chương