Mary-san nói.

「Hừm hừm, tôi có thể thấy được kịch bản rồi đây. Giờ hãy tạo nên câu chuyện nơi nhân vật chính-kun bị dập cho tơi tả bởi tên nhân vật nền mà cậu ta coi khinh nào」

Cô ta là một người theo chủ nghĩa khoái lạc - kẻ sẽ làm mọi thứ miễn là bản thân thấy vui.

Tôi không thể không nói rằng câu chuyện mà cô ta mong mỏi có hơi bị méo mó.

「Dù gì đi nữa thì nhân vật chính-kun cũng là một kẻ có phước phận, gái bu cậu ta đầy luôn. Đúng chuẩn nhân vật chính harem nhỉ? Và rồi một ngày, cậu ta cuối cùng cũng sẽ chọn yêu một nhân vật nữ nào đó」

......Tôi không nghĩ cái sơ lược kia có gì thú vị, vì nó déjà vu quá.

Mà thôi, cứ nghe cô ta nói hết đã.

「Aaaa, cậu đang nghĩ nó rập khuôn quá chứ gì? Chẳng lẽ cậu thích cái gì đó mới lạ hơn? Nhưng, khó mà chơi được với cái kiểu nhân vật chính thường thấy này lắm, vậy nên it ra hãy cho phép tôi bắt đầu câu chuyện bằng cách cũ rích này nhé?」

「......Tôi có than phiền gì đâu」

Cô ta lại nói chuyện vòng vo như mọi khi.

Cái âm điệu mà cô ta đem ra để giải thích cảm giác cứ như đang coi thường tôi ấy, nghe mà muốn cáu, nhưng có lẽ đây chính là cách nói chuyện của Mary-san. Cố không để bản thân bị cuốn theo, tôi thúc giục cô ta nói tiếp.

「Trong quá trình yêu đương nhân vật nữ kia, nhân vật chính thỉnh thoảng sẽ phải từ chối những người khác. Nhưng cũng nhờ cảm xúc của họ mà nhân vật chính-kun mới có thể lấy được nữ chính của lòng mình―― tôi chả thích cái câu chuyện theo chính đạo này tí nào」

......Aaa, hẳn là thế rồi.

Một Mary-san nổi loạn sẽ chẳng thể tận hưởng được cái câu chuyện romcom đi theo khuôn mẫu điển hình như kia.

「Nhưng rồi, trong lòng người con gái mà nhân vật chính-kun kia đem lòng yêu mến lại có một người con trai khác. Và ngạc nhiên thay, đó lại là một nhân vật nền. Bị tên nhân vật nền mà mình coi thường cướp đi người con gái mà mình yêu, nhân vật chính-kun đau buồn khôn xiết, và thế là câu chuyện kết thúc――nhưng vẫn còn quá sớm」

「......Sớm cái gì cơ?」

Tôi vô thức chen ngang khi nghe được những lời đó.

Đúng là cô ta vừa kể một câu chuyện toàn mấy khúc déjà vu, nhưng tôi không biết là nó vẫn còn tiếp tục nữa.

「À, thì còn sớm quá đó. Cũng tại, kết thúc ở đây thì có khác quái gì cái trước đâu? Nếu gọi đây là cải biên thì nó tầm thường quá rồi」

Gì đây...... tôi đã tưởng đây là một câu chuyện có quá nhiều điểm trùng hợp, nhưng có lẽ cô ta thật sự hiểu được mình đang nói cái gì.

Cô ta biết hết. Vậy nên những gì đã xảy ra ở buổi dã ngoại cô ta cũng đều nắm được cả rồi.

「Câu chuyện này vẫn chưa thoả mãn cái 『Đáng đời』 mà tôi mong muốn. Nhân vật chính-kun phải gặp bất hạnh thêm nữa kia, và nhân vật nền phải hạnh phúc thêm nữa mới được」

「Bằng cách nào?」

「Ừ thì...... Giờ mà đổi vị trí cho nhau, có khi sự tương phản giữa hai người lại càng thêm nổi bật hơn không chừng? Ví dụ như, không phải nữ chính mà là nữ phụ bị từ chối sẽ thích nhân vật chính-kun, thế thì sao nhỉ? Không, vẫn chưa đủ. Lần này, tréo ngoe thay, nhân vật nền lại trở thành nhân vật chính harem, nghe cũng thú vị đấy nhỉ」

Mary-san có lẽ thích cái câu chuyện kiểu đó thật.

Từ nãy đến giờ cô ta toàn lựa lời nói hack não nhau không, nhưng lúc này tôi có cảm giác rằng cô ta đang thẳng thắn nói hết những gì mình nghĩ.

「Người con trai với thân phận nhân vật chính harem cuối cùng cũng nhận ra, rằng tất cả những gì đáng ra phải là của mình đều đã bị tước đoạt đi hết. Và rồi cậu ta cũng nhận ra, việc mình đã tàn nhẫn thế nào với những nhân vật nữ, việc họ đã yêu thương cậu ta nhiều đến mức nào, và việc bản thân đã may mắn đến cỡ nào,...... Ừm, được quá! Và cuối cùng, cậu ta sống một cuộc đời cô độc lẻ loi, ăn năn hối hận về những gì mình đã làm. Tôi muốn thấy một nhân vật chính bị quật cho tơi tả như thế...... Nihihi. Ahhh, đúng là chẳng chịu nổi mà! Ừm ừm, quá được luôn. Tôi quả là một 『Creator』 xịn xò đấy nhỉ?」

......Nó mà là một câu chuyện giả tưởng thì có khi thú vị thật.

Nhưng việc cô đang cố xây dựng nên một thứ như thế ở hiện thực thì thật sự đáng sợ.

「Tôi cũng quyết định được dàn diễn viên rồi đó? Nhân vật chính-kun tất nhiên sẽ là Ryouma rồi, còn nhân vật nền sẽ là Koutarou. Nữ chính là...... thôi cứ cho là tôi đi. Còn nữ phụ bị phũ thì là Yuzuki..... À thôi, ý chí cậu ta yếu quá, nếu là Kirari thì chắc được đấy」

「......Diễn viên à. Đó đúng là một câu chuyện đáng nhớ đấy, nhưng giờ chúng tôi lại phải làm lại y chang hả?」

Có vẻ như Mary-san định theo lại câu chuyện mới diễn tra trước đây ít lâu và lặp lại nó.

「Ừm. Nhưng romcom là chuyện yêu và được yêu, vậy nên cùng kiểu là chẳng tránh được...... Mà, tôi chẳng hứng thú mấy với quá trình đâu. Vì sao mà nhân vật chính-kun lại rớt đài được, phần đó sẽ trở thành sự 『độc đáo』 của tôi」

Rốt cuộc, Mary-san có lẽ chỉ là muốn coi bộ dạng Ryuuzaki bị thân bại danh liệt mà thôi.

「Thấy lo hả? Không sao, tôi là một người sáng tạo ưu tú mà, đã thế đi làm diễn viên cũng không có gì phàn nàn được. Vì có gì mà tôi chẳng làm được đâu nhỉ?」

Cho đến lúc này, chưa có gì mà cô ta không làm được.

Có thể kiêu ngạo nói thế cũng hợp lý, vì cô ta là 『Nhân vật nữ hệ hoàn hảo』 mà.

「......Người sáng tạo, à」

Tôi vô thức cười khi thấy Mary-san tự xưng như thế.

Có lẽ chính cô ta cũng không tự nhận thức được..... Ừm, nhìn cô ta chẳng ra dáng người sáng tạo chút nào.

Bởi vì, Mary-san cũng là một 『nữ phụ』 cơ mà.

Trông một cô gái như thế tự xưng là người sáng tạo thì chỉ có thể thấy hài hước mà thôi――

=============

Tác giả cảm ơn Akisame Ruu-san |ω・)ノ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện