Tại sao Shimotsuki lại chấp nhận lời mời kia nhỉ?
Đợt cắm trại này mỗi nhóm đều phải có 4 nam 4 nữ, và dàn harem của Ryuuzaki tất nhiên bao gồm cả Azusa, Yuzuki và Kirari rồi.
Có vẻ như Shimotsuki đã vào luôn vị trí còn lại.
Cậu ta ghét Ryuuzaki đến thế cơ mà, sao lại chịu vào nhóm này thế?
Hay do không biết là sẽ phải chung nhóm với Ryuuzaki?
Những lo lắng đó lướt qua tâm trí tôi, làm tôi không thể không thắc mắc.
「Cậu có ổn với việc vào nhóm đó không thế?」
Đó là vào sau giờ học.
Như mọi khi, Shimotsuki lại đến nhà tôi chơi.
Nghe tôi hỏi thế, cô gật đầu mạnh một cái trong khi đang nhồi nhét mớ bánh tôi đem ra làm đồ ăn vặt vào miệng.
「Ừm」
Chắc do đang bận bịu với việc ngồm ngoàm mà cô chẳng trả lời được gì, chỉ có chuyển động tí cơ miệng. Tôi cảm thấy hơi mất kiên nhẫn, tại bình thường cô luôn giải thích một lèo mà chẳng cần tôi phải hỏi trước.
「Ổn thật không vậy? Nhóm của cậu... có cả tên đó đấy? Chúng ta phải hoạt động nhóm với Ryuuzaki luôn, chuyện đó cậu biết chưa thế?」
「Ừa, dĩ nhiên là có chứ」
Lại gật đầu, lần này thì cô tu ừng ực nước trái cây.
Bộ không thấy khó chịu khi chung nhóm với Ryuuzaki à?
Thế mà giờ cô vẫn đang tỉnh bơ tận hưởng đồ ăn vặt thế kia.
Lúc nào Shimotsuki trông cũng ghét Ryuuzaki đến thế cơ mà... thái độ lúc này nhìn cứ không bình thường thế nào ấy.
「Cậu không thấy khó chịu hả?」
Tôi không thể nhận được câu trả lời tôi cần nếu cứ mãi vòng vo.
Vậy nên tôi hỏi thẳng.
「Việc chung nhóm với Ryuuzaki, bộ cậu không thấy đau đớn à?」
Shimotsuki mỉm cười trả lời sau khi xử lý xong mớ đồ ăn vặt.
「Không đâu? Tại vì ở đó có cậu mà, việc không có cậu còn làm tớ đau đớn hơn nhiều so với việc phải ở gần người tớ ghét đó」
「.........」
Đó là một đòn tấn công bất ngờ.
――Những câu từ thuần khiết kia đã làm con tim tôi lay động.
Hoá ra lý do lại đơn giản đến thế.
Trong thâm tâm Shimotsuki, tồn tại của tôi còn to lớn hơn nhiều so với Ryuuzaki.
Sự gắn bó với tôi cũng đủ để che đi cảm giác khó chịu kia.
Những lời khẳng định chắc nịch như thế này, dù tôi có nghe bao nhiêu lần cũng chưa thể quen được.
Trước giờ chưa từng có ai nói ra những lời đặc biệt như thế với tôi, thành ra niềm vui này còn to lớn hơn nữa.
Đúng là chơi xấu mà.
Cậu làm tớ cứ như tên ngốc khi đã lo lắng đến mức này đấy.
「Nakayama-kun nè, chắc là đợt cắm trại này chẳng vui nổi đâu... nhưng tớ hóng được ở chung với cậu lắm. Ước gì có thể tạo được kỷ niệm gì đó, chỉ có một cũng không sao. Ufufu, tớ lại sắp ảo tưởng thêm mấy thứ kỳ lạ mất, tim tớ đập thình thịch rồi nè」
――Ảo tưởng kỳ lạ là ảo tưởng kiểu gì cơ?
Tôi có cảm giác giờ mà biết được cái ảo tưởng đó là gì, mối quan hệ của hai tụi tôi sẽ thay đổi mất thôi.
Nếu bản thân lúc này mà là nhân vật chính của câu chuyện, chắc tôi đã hỏi ngay rồi.
Nhưng, tôi chỉ là một tên nhân vật nền.
Hoàn toàn không tương xứng với cô.
Không có cá tính, nghĩa là không phải nhân vật, tồn tại chỉ như là một biểu tượng.
Một đứa như thế, quá phí phạm để được ở bên Shimotsuki.
Vậy nên tôi không thể tiến thêm bước nữa.
「......Hãy tạo thêm kỷ niệm nhé」
Tôi trả lời, một câu trả lời vô thưởng vô phạt.
Có lẽ đây không phải những lời mà Shimotsuki mong muốn.
Dù thế, cô vẫn vui vẻ.
「Ừm! Mong đó sẽ là một ngày tuyệt vời... Ehehe~」
Nụ cười đó có chút khác so với mọi ngày―― như thể được tô thêm sắc màu lên.
Để miêu tả một cách văn vẻ thì chắc sẽ là:
Một nụ cười đáng yêu của một thiếu nữ đang yêu――
Có vẻ như Shimotsuki đã vào luôn vị trí còn lại.
Cậu ta ghét Ryuuzaki đến thế cơ mà, sao lại chịu vào nhóm này thế?
Hay do không biết là sẽ phải chung nhóm với Ryuuzaki?
Những lo lắng đó lướt qua tâm trí tôi, làm tôi không thể không thắc mắc.
「Cậu có ổn với việc vào nhóm đó không thế?」
Đó là vào sau giờ học.
Như mọi khi, Shimotsuki lại đến nhà tôi chơi.
Nghe tôi hỏi thế, cô gật đầu mạnh một cái trong khi đang nhồi nhét mớ bánh tôi đem ra làm đồ ăn vặt vào miệng.
「Ừm」
Chắc do đang bận bịu với việc ngồm ngoàm mà cô chẳng trả lời được gì, chỉ có chuyển động tí cơ miệng. Tôi cảm thấy hơi mất kiên nhẫn, tại bình thường cô luôn giải thích một lèo mà chẳng cần tôi phải hỏi trước.
「Ổn thật không vậy? Nhóm của cậu... có cả tên đó đấy? Chúng ta phải hoạt động nhóm với Ryuuzaki luôn, chuyện đó cậu biết chưa thế?」
「Ừa, dĩ nhiên là có chứ」
Lại gật đầu, lần này thì cô tu ừng ực nước trái cây.
Bộ không thấy khó chịu khi chung nhóm với Ryuuzaki à?
Thế mà giờ cô vẫn đang tỉnh bơ tận hưởng đồ ăn vặt thế kia.
Lúc nào Shimotsuki trông cũng ghét Ryuuzaki đến thế cơ mà... thái độ lúc này nhìn cứ không bình thường thế nào ấy.
「Cậu không thấy khó chịu hả?」
Tôi không thể nhận được câu trả lời tôi cần nếu cứ mãi vòng vo.
Vậy nên tôi hỏi thẳng.
「Việc chung nhóm với Ryuuzaki, bộ cậu không thấy đau đớn à?」
Shimotsuki mỉm cười trả lời sau khi xử lý xong mớ đồ ăn vặt.
「Không đâu? Tại vì ở đó có cậu mà, việc không có cậu còn làm tớ đau đớn hơn nhiều so với việc phải ở gần người tớ ghét đó」
「.........」
Đó là một đòn tấn công bất ngờ.
――Những câu từ thuần khiết kia đã làm con tim tôi lay động.
Hoá ra lý do lại đơn giản đến thế.
Trong thâm tâm Shimotsuki, tồn tại của tôi còn to lớn hơn nhiều so với Ryuuzaki.
Sự gắn bó với tôi cũng đủ để che đi cảm giác khó chịu kia.
Những lời khẳng định chắc nịch như thế này, dù tôi có nghe bao nhiêu lần cũng chưa thể quen được.
Trước giờ chưa từng có ai nói ra những lời đặc biệt như thế với tôi, thành ra niềm vui này còn to lớn hơn nữa.
Đúng là chơi xấu mà.
Cậu làm tớ cứ như tên ngốc khi đã lo lắng đến mức này đấy.
「Nakayama-kun nè, chắc là đợt cắm trại này chẳng vui nổi đâu... nhưng tớ hóng được ở chung với cậu lắm. Ước gì có thể tạo được kỷ niệm gì đó, chỉ có một cũng không sao. Ufufu, tớ lại sắp ảo tưởng thêm mấy thứ kỳ lạ mất, tim tớ đập thình thịch rồi nè」
――Ảo tưởng kỳ lạ là ảo tưởng kiểu gì cơ?
Tôi có cảm giác giờ mà biết được cái ảo tưởng đó là gì, mối quan hệ của hai tụi tôi sẽ thay đổi mất thôi.
Nếu bản thân lúc này mà là nhân vật chính của câu chuyện, chắc tôi đã hỏi ngay rồi.
Nhưng, tôi chỉ là một tên nhân vật nền.
Hoàn toàn không tương xứng với cô.
Không có cá tính, nghĩa là không phải nhân vật, tồn tại chỉ như là một biểu tượng.
Một đứa như thế, quá phí phạm để được ở bên Shimotsuki.
Vậy nên tôi không thể tiến thêm bước nữa.
「......Hãy tạo thêm kỷ niệm nhé」
Tôi trả lời, một câu trả lời vô thưởng vô phạt.
Có lẽ đây không phải những lời mà Shimotsuki mong muốn.
Dù thế, cô vẫn vui vẻ.
「Ừm! Mong đó sẽ là một ngày tuyệt vời... Ehehe~」
Nụ cười đó có chút khác so với mọi ngày―― như thể được tô thêm sắc màu lên.
Để miêu tả một cách văn vẻ thì chắc sẽ là:
Một nụ cười đáng yêu của một thiếu nữ đang yêu――
Danh sách chương