Dù đã xong bữa trưa, Shimotsuki vẫn đang nói như thể nãy giờ nói vẫn chưa đủ.
Tôi thì ngồi nghe suốt từ đầu tới giờ, lâu lâu cũng có chêm vào dăm ba câu hưởng ứng.
Nhưng mà phải công nhận là cô nói chuyện có một sự cuốn hút kỳ lạ, vậy nên có phải làm thính giả toàn thời gian cũng không tệ.
Như một nghệ sĩ hài thực thụ, cô chẳng cần chiêu trò[note42045] gì cả.
Mà nội dung cũng không phải là không đoán trước được.
Nói sao nhỉ, Shimotsuki đưa vào câu chuyện rất nhiều cảm giác của bản thân. Cô kể mình cảm thấy cái gì, cảm thấy thế nào về những thứ trên trời dưới đất một cách rất sống động.
Chắc đấy là lý do khiến tôi nghe mãi không chán.
Cứ tiếp tục ngồi nghe cô kể chuyện cho đến hết giờ nghỉ trưa cũng không đến nỗi tệ...
「――Ư」
Đột nhiên Shimotsuki im bặt.
Đôi tai nhỏ của cô giật giật, và ngay lập tức, biểu cảm biến mất trên khuôn mặt.
và rồi cô thì thầm với một vẻ mặt cứng đơ.
「Tớ nghe thấy một âm thanh khó chịu... Là cái âm thanh tớ ghét nhất thế gian này」
Vào lúc đấy, quả thực tôi không hiểu cô nói gì cả.
Và tầm chục giây sau, sau khi nhìn thấy hình ảnh ai đó đang bước tới đây, tôi đã hiểu cô muốn nói gì.
「Xin lỗi nha, Ryouma onii-chan. Tự nhiên lại gọi anh ra chỗ này...」
「Không sao đâu, nhưng mà có chuyện gì à? Vẫn đang dở bữa trưa nên nhanh nhanh lên được không? Anh muốn ăn bento mà Yuzuki đã làm cơ, ngon lắm đó」
Đột nhiên có một đôi nam nữ xuất hiện ở phía sau trường. Hai người đang đối mặt nói chuyện với nhau nên vẫn chưa nhận ra được chúng tôi đang ngồi ở phía góc khuất.
Họ là những người tôi biết rất rõ.
Một người là em kế của tôi, Nakayama Azusa.
Người còn lại là đứa tôi cực ghét, cũng là người mà Shimotsuki ghét nhất quả đất này.
「Ryuuzaki Ryouma......」
Cô vô thức nói ra tên cậu ta.
Đó là một tên con trai có đôi mắt và tóc đều một màu đen cùng vóc người trung bình, về đặc điểm cơ thể thì hai chúng tôi không khác gì nhau mấy.
Thế nhưng, cậu ta có một cái aura<2> cực kỳ loè loẹt. Đó là aura chỉ những người có niềm tin tuyệt đối vào bản thân mới có thể sở hữu.
「Hửm? Sao Nakayama lại ở đâ... Ơ, này-!」
Cậu ta nhìn về phía tôi, mặt liền biến sắc ngay khi thấy Shimotsuki.
「Shiho... Cậu, đang làm gì với Nakayama thế? Hai người, đã có chuyện gì xảy ra?」
Chắc là do Shimotsuki mà cậu ta thích đang ngồi cạnh một thằng con trai khác.
Người con gái Ryuuzaki yêu, đang ở cạnh một tên nhân vật nền nhạt nhoà, chỉ hai người với nhau.
Chắc chắn là đủ thứ cảm xúc đang vỡ tung trong tim cậu ta rồi.
「Căn thời gian tệ thật... Haiz, đúng là chán」
Shimotsuki thở dài một hơi khi thấy Ryuuzaki nhận ra sự hiện diện của bọn tôi.
Cô nói với một giọng kinh tởm đủ thấp để họ không nghe thấy, rồi bắt đầu dọn dẹp bento của mình.
「Về thôi, Nayakama-kun. Tớ không muốn phải nghe tiếng của tên kia đâu」
À, cũng phải.
Tôi cũng muốn về lắm... nhưng có lẽ Ryuuzaki không định cho phép thế rồi.
Mà giả dụ có về được, thì kiểu gì cũng sẽ bị tra khảo mà thôi... không phải tôi bị, mà là Shimotsuki ấy.
Bằng chứng là Ryuuzaki đang nhìn chằm chằm vào Shimotsuki, với một vẻ mặt như đang muốn được giải thích cho ra lẽ.
Nhìn cũng khá là tội.
Shimotsuki ghét Ryuuzaki.
Cô là một cô gái giàu cảm xúc và thích nói chuyện, nhưng cô ghét Ryuuzaki nhiều đến mức trở lạnh câm mỗi khi cậu ta ở gần.
Tôi không muốn cô phải có thêm gánh nặng.
Tôi không muốn cô phải chịu khổ vì đã trở thành bạn với tôi.
Vậy nên, tôi lắc đầu.
「Thôi, Ryuuzaki có vẻ như muốn nói chuyện. Vậy nên tôi sẽ ở lại. Cậu cứ về lớp trước đi」
Shimotsuki ngạc nhiên khi nghe thấy thế.
「...Lâu lâu Nakayamakun lại trở nên kỳ lạ thật. Tuy cậu trông giống một đứa con trai bình thường, âm thanh tớ nghe được lại không bình thường tí nào... Ufufu, đúng là tuyệt thật đó. Hiểu rồi, vậy tớ về trước đây. Sau lại nói chuyện thật nhiều nhá」
Và rồi Shimotsuki đứng dậy, để lại một tràng liên thanh đủ thứ chuyện với âm lượng nhỏ.
「N, này. Shiho, cậu đang lén lút nói gì đấy? Trước tớ có bảo rồi mà, có rắc rối gì thì tớ giúp cho... Này, Shiho? Shiho!」
「.........」
Shimotsuki bước ngang qua Ryuuzaki mà không để lại một lời nào.
Cô cũng chẳng buồn liếc nhìn lấy một cái, cứ thế bước thẳng như chẳng hề quan tâm.
Và giờ thì, chỉ còn lại tôi, Ryuuzaki, và... cô em kế Azusa――
Tôi thì ngồi nghe suốt từ đầu tới giờ, lâu lâu cũng có chêm vào dăm ba câu hưởng ứng.
Nhưng mà phải công nhận là cô nói chuyện có một sự cuốn hút kỳ lạ, vậy nên có phải làm thính giả toàn thời gian cũng không tệ.
Như một nghệ sĩ hài thực thụ, cô chẳng cần chiêu trò[note42045] gì cả.
Mà nội dung cũng không phải là không đoán trước được.
Nói sao nhỉ, Shimotsuki đưa vào câu chuyện rất nhiều cảm giác của bản thân. Cô kể mình cảm thấy cái gì, cảm thấy thế nào về những thứ trên trời dưới đất một cách rất sống động.
Chắc đấy là lý do khiến tôi nghe mãi không chán.
Cứ tiếp tục ngồi nghe cô kể chuyện cho đến hết giờ nghỉ trưa cũng không đến nỗi tệ...
「――Ư」
Đột nhiên Shimotsuki im bặt.
Đôi tai nhỏ của cô giật giật, và ngay lập tức, biểu cảm biến mất trên khuôn mặt.
và rồi cô thì thầm với một vẻ mặt cứng đơ.
「Tớ nghe thấy một âm thanh khó chịu... Là cái âm thanh tớ ghét nhất thế gian này」
Vào lúc đấy, quả thực tôi không hiểu cô nói gì cả.
Và tầm chục giây sau, sau khi nhìn thấy hình ảnh ai đó đang bước tới đây, tôi đã hiểu cô muốn nói gì.
「Xin lỗi nha, Ryouma onii-chan. Tự nhiên lại gọi anh ra chỗ này...」
「Không sao đâu, nhưng mà có chuyện gì à? Vẫn đang dở bữa trưa nên nhanh nhanh lên được không? Anh muốn ăn bento mà Yuzuki đã làm cơ, ngon lắm đó」
Đột nhiên có một đôi nam nữ xuất hiện ở phía sau trường. Hai người đang đối mặt nói chuyện với nhau nên vẫn chưa nhận ra được chúng tôi đang ngồi ở phía góc khuất.
Họ là những người tôi biết rất rõ.
Một người là em kế của tôi, Nakayama Azusa.
Người còn lại là đứa tôi cực ghét, cũng là người mà Shimotsuki ghét nhất quả đất này.
「Ryuuzaki Ryouma......」
Cô vô thức nói ra tên cậu ta.
Đó là một tên con trai có đôi mắt và tóc đều một màu đen cùng vóc người trung bình, về đặc điểm cơ thể thì hai chúng tôi không khác gì nhau mấy.
Thế nhưng, cậu ta có một cái aura<2> cực kỳ loè loẹt. Đó là aura chỉ những người có niềm tin tuyệt đối vào bản thân mới có thể sở hữu.
「Hửm? Sao Nakayama lại ở đâ... Ơ, này-!」
Cậu ta nhìn về phía tôi, mặt liền biến sắc ngay khi thấy Shimotsuki.
「Shiho... Cậu, đang làm gì với Nakayama thế? Hai người, đã có chuyện gì xảy ra?」
Chắc là do Shimotsuki mà cậu ta thích đang ngồi cạnh một thằng con trai khác.
Người con gái Ryuuzaki yêu, đang ở cạnh một tên nhân vật nền nhạt nhoà, chỉ hai người với nhau.
Chắc chắn là đủ thứ cảm xúc đang vỡ tung trong tim cậu ta rồi.
「Căn thời gian tệ thật... Haiz, đúng là chán」
Shimotsuki thở dài một hơi khi thấy Ryuuzaki nhận ra sự hiện diện của bọn tôi.
Cô nói với một giọng kinh tởm đủ thấp để họ không nghe thấy, rồi bắt đầu dọn dẹp bento của mình.
「Về thôi, Nayakama-kun. Tớ không muốn phải nghe tiếng của tên kia đâu」
À, cũng phải.
Tôi cũng muốn về lắm... nhưng có lẽ Ryuuzaki không định cho phép thế rồi.
Mà giả dụ có về được, thì kiểu gì cũng sẽ bị tra khảo mà thôi... không phải tôi bị, mà là Shimotsuki ấy.
Bằng chứng là Ryuuzaki đang nhìn chằm chằm vào Shimotsuki, với một vẻ mặt như đang muốn được giải thích cho ra lẽ.
Nhìn cũng khá là tội.
Shimotsuki ghét Ryuuzaki.
Cô là một cô gái giàu cảm xúc và thích nói chuyện, nhưng cô ghét Ryuuzaki nhiều đến mức trở lạnh câm mỗi khi cậu ta ở gần.
Tôi không muốn cô phải có thêm gánh nặng.
Tôi không muốn cô phải chịu khổ vì đã trở thành bạn với tôi.
Vậy nên, tôi lắc đầu.
「Thôi, Ryuuzaki có vẻ như muốn nói chuyện. Vậy nên tôi sẽ ở lại. Cậu cứ về lớp trước đi」
Shimotsuki ngạc nhiên khi nghe thấy thế.
「...Lâu lâu Nakayamakun lại trở nên kỳ lạ thật. Tuy cậu trông giống một đứa con trai bình thường, âm thanh tớ nghe được lại không bình thường tí nào... Ufufu, đúng là tuyệt thật đó. Hiểu rồi, vậy tớ về trước đây. Sau lại nói chuyện thật nhiều nhá」
Và rồi Shimotsuki đứng dậy, để lại một tràng liên thanh đủ thứ chuyện với âm lượng nhỏ.
「N, này. Shiho, cậu đang lén lút nói gì đấy? Trước tớ có bảo rồi mà, có rắc rối gì thì tớ giúp cho... Này, Shiho? Shiho!」
「.........」
Shimotsuki bước ngang qua Ryuuzaki mà không để lại một lời nào.
Cô cũng chẳng buồn liếc nhìn lấy một cái, cứ thế bước thẳng như chẳng hề quan tâm.
Và giờ thì, chỉ còn lại tôi, Ryuuzaki, và... cô em kế Azusa――
Danh sách chương