「Thế này là thế nào, Nakayama? Mày với Shiho đã làm gì?」
Ryuuzaki gào lên, nhìn như sắp túm lấy cổ áo tôi vậy.
Chắc cậu ta đang hoang mang lắm. Một người điềm tĩnh lúc nào cũng trưng ra nụ cười gượng gạo, giờ trên gương mặt đó là một biểu cảm méo mó vì bối rối. Nhìn vẻ mặt kia, một cảm giác đen tối sôi sục trong tim tôi.
Có thể cảm thấy thú vị khi thấy Ryuuzaki hoang mang đến mức này, có vẻ như tôi cũng chẳng tốt lành gì.
Tôi đã ý thức được điều đấy, nhưng lực bất tòng tâm. Chắc cũng vì Shimotsuki không ở đây... nên tôi mới không thể kiềm chế được.
「Cơ thể của Shiho yếu lắm. Ở trường cô ấy phải ngủ mọi lúc, nếu không thì bệnh tình sẽ xấu đi... Có khi nào, chính mày là người đã kéo Shiho ra đây!?」
......Yếu? Chưa từng được nghe luôn.
Mới 2 ngày từ khi trở thành bạn với nhau, nhưng tôi vẫn chưa thấy bất kì biểu hiện nào của ốm đau bệnh tật cả.
Cậu ta khá là khoẻ mạnh thì đúng hơn.
Ngủ mãi ở trường cũng là do chán mà thôi, chứ ở nhà toàn cày game với mấy thứ khác đến tận khuya cơ mà... Chuyện này là thế nào đây?
(Chẳng lẽ là tên này... vẫn luôn nghĩ như thế à?)
Có thể Ryuuzaki chẳng biết tí gì về Shimotsuki cả.
Nhìn thái độ của cổ là rõ ngay. Cô đối với Ryuuzaki thì lạnh lùng, lại còn chả thèm nói chuyện gì... Chắc tên này cứ thế tự ý mà nghĩ là cô bị bệnh rồi.
「N, này...」
Sau lưng của Ryuuzaki là một Azusa đang hoang mang.
Lúc nãy nhìn em ấy khá là lo lắng, nhưng đâu đó vẫn có chút kiên quyết trên đôi mắt... nhưng giờ thì thành hốt hoảng rồi.
Phận làm anh, tôi cũng phần nào hiểu được cảm xúc thông qua biểu cảm của con bé.
Rõ ràng là em ấy có gì đó quan trọng muốn nói cho Ryuuzaki.
Cũng vì đã cất công kéo cậu ta đến một nơi không có ai như sau trường mà.
Có lẽ là tỏ tình... hoặc cái gì đó quan trọng tương đương.
Mà cũng chẳng cần phải là anh kế của ẻm mới hiểu được chuyện đó.
Gọi nhau ra sau trường, rõ ràng là cảnh tỏ tình rồi còn gì. Gần đây sự sắp đặt này khá phổ biến, gọi là khuôn mẫu cũng không phải nói quá.[note42046]
Thế nhưng Ryuuzaki không hề nhận ra.
Bởi vì cậu ta là một tên đần độn, thiếu kiến thức về mấy chuyện tình cảm.
...Giờ đây mối quan hệ của tôi và Azusa đã trở nên nhạt nhoà.
Dù có thế đi nữa thì tôi vẫn sẽ giúp em ấy, tôi không thể để những cảm xúc đó trở nên uổng phí được.
「Nghĩ lại thì hai người tự nhiên tới đây để làm gì thế? Tự nhiên đến một chỗ chẳng có ai như phía sau trường thế này... Có gì đó quan trọng cần nói à?」
Không phải hỏi Ryuuzaki.
Tôi nhìn về phía Azusa và mở lời.
Con bé nhìn tôi đầy ngạc nhiên, và ngay lập tức đánh mắt sang hướng khác
Có lẽ là đang cố làm như không quen biết nhau.
「Ai mà biết. Là Azusa gọi tao ra... Mà chuyện đó để sau cũng được. Đừng có cố đánh trống lảng, rốt cuộc thì mày với Shiho vừa làm cái gì ở đây? Giải thích đi!」
Tôi đã cố, nhưng Ryuuzaki quá ngu đi.
Cậu ta chẳng nhận ra dù chỉ một chút những tình cảm của Azusa.
Và rồi gạt đi những cảm xúc chân thành của con bé.
Là người một nhà, nhìn thế này đúng là... đau đớn thật.
Với thân phận là anh, dĩ nhiên tôi vẫn luôn cầu mong là tình cảm của Azusa sẽ được đền đáp.
「Làm gì có chuyện không có gì nhỉ? Nakayama-san, nếu có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra đi. Nếu tôi có cản trở thì tôi đi chỗ khác cũng được」
...Phải gọi Azusa là Nakayama đúng là đau thật.
Nhưng dù gì thì cũng đã hứa từ đầu rồi. Trước mặt Ryuuzaki không được để lộ việc em ấy là em gái tôi, vì onii-chan lý tưởng[note42047] của em ấy không phải là tôi... mà là Ryuuzaki.
「A, à...」
Azusa vẫn còn e dè.
Từ đầu em ấy đã là một đứa trẻ ngoan ngoãn, nên khi quyết định tỏ tình thì chắc hẳn sẽ cần rất nhiều dũng khí.
Có thể khắc phục được điểm đó mà gọi được cậu ta ra đây thì đã giỏi lắm rồi.
Nghĩ đến cảm giác của Azusa làm ngực tôi đau nhói.
Dù tình cảm của em ấy đã không còn hướng đến tôi nữa... dù có thế đi nữa, tôi vẫn mong em ấy có thể hạnh phúc.
Dù gì thì tôi cũng đã từng là 『onii-chan』 của em ấy mà.
...Nhưng những suy nghĩ ấy, có vẻ không hề chạm đến được Ryuuzaki.
「Lải nhải lải nhải khó chịu quá... Xin lỗi nhá, Azusa. Em có thể để hai người tụi anh ở lại đây được không? Nếu có gì muốn nói thì để sau nhá」
Với những lời đấy, Ryuuzaki đã làm ngơ tình cảm của thiếu nữ đang yêu này.
Không hề có ý xấu, chỉ là đần độn mà thôi. Thế nên không hề xấu, người khác chắc sẽ nghĩ thế――
Nhưng tôi thì không.
Không thể cảm nhận được thì thật sự là tồi tệ.
Tình cảm to lớn đến mức này mà không biết được thì quá chậm tiêu rồi.
Đó là lý do... tôi ghét Ryuuzaki.
「Ừ, ừm. Em hiểu rồi... Vậy để sau nhé, Ryouma onii-chan」
Và Azusa cũng ngoan ngoãn chấp nhận rút lui, khiến tôi phát cáu.
Thế mà cũng ổn à?
Cảm giác của em cũng chỉ đến thế thôi sao?
Em đã dõng dạc tuyên bố 『Em đã tìm được người em yêu rồi』 hùng hồn đến vậy, vì tên đó mà em đã cắt đứt quan hệ với anh... thế mà giờ lại rút lui sao?
Tôi muốn gào thét.
Tôi muốn nói ra hết cảm giác trong thâm tâm này――
Thế nhưng tôi không thể làm được.
Hai đứa đã từng có rất nhiều kỷ niệm vui vẻ.
Tôi không muốn phải nhìn Azusa khóc.
「.........」
Vì vậy, tôi chỉ có thể lặng im nhìn em ấy rời đi.
...Haiz, ra là vậy.
Tôi đã từng nghĩ bản thân là một nhân vật chính...
Nhưng tôi đã sai.
Tôi không thể tự phụ đến mức ngó lơ được tình cảm của một người con gái thuần khiết như vậy.
Và tôi cũng không muốn thành như thế kia...
Nếu phải làm tổn thương những người con gái tốt như vậy với cái kim bài miễn tử mang tên 『đần độn』, tôi thà trở thành một tên nhân vật nền còn hơn――
Ryuuzaki gào lên, nhìn như sắp túm lấy cổ áo tôi vậy.
Chắc cậu ta đang hoang mang lắm. Một người điềm tĩnh lúc nào cũng trưng ra nụ cười gượng gạo, giờ trên gương mặt đó là một biểu cảm méo mó vì bối rối. Nhìn vẻ mặt kia, một cảm giác đen tối sôi sục trong tim tôi.
Có thể cảm thấy thú vị khi thấy Ryuuzaki hoang mang đến mức này, có vẻ như tôi cũng chẳng tốt lành gì.
Tôi đã ý thức được điều đấy, nhưng lực bất tòng tâm. Chắc cũng vì Shimotsuki không ở đây... nên tôi mới không thể kiềm chế được.
「Cơ thể của Shiho yếu lắm. Ở trường cô ấy phải ngủ mọi lúc, nếu không thì bệnh tình sẽ xấu đi... Có khi nào, chính mày là người đã kéo Shiho ra đây!?」
......Yếu? Chưa từng được nghe luôn.
Mới 2 ngày từ khi trở thành bạn với nhau, nhưng tôi vẫn chưa thấy bất kì biểu hiện nào của ốm đau bệnh tật cả.
Cậu ta khá là khoẻ mạnh thì đúng hơn.
Ngủ mãi ở trường cũng là do chán mà thôi, chứ ở nhà toàn cày game với mấy thứ khác đến tận khuya cơ mà... Chuyện này là thế nào đây?
(Chẳng lẽ là tên này... vẫn luôn nghĩ như thế à?)
Có thể Ryuuzaki chẳng biết tí gì về Shimotsuki cả.
Nhìn thái độ của cổ là rõ ngay. Cô đối với Ryuuzaki thì lạnh lùng, lại còn chả thèm nói chuyện gì... Chắc tên này cứ thế tự ý mà nghĩ là cô bị bệnh rồi.
「N, này...」
Sau lưng của Ryuuzaki là một Azusa đang hoang mang.
Lúc nãy nhìn em ấy khá là lo lắng, nhưng đâu đó vẫn có chút kiên quyết trên đôi mắt... nhưng giờ thì thành hốt hoảng rồi.
Phận làm anh, tôi cũng phần nào hiểu được cảm xúc thông qua biểu cảm của con bé.
Rõ ràng là em ấy có gì đó quan trọng muốn nói cho Ryuuzaki.
Cũng vì đã cất công kéo cậu ta đến một nơi không có ai như sau trường mà.
Có lẽ là tỏ tình... hoặc cái gì đó quan trọng tương đương.
Mà cũng chẳng cần phải là anh kế của ẻm mới hiểu được chuyện đó.
Gọi nhau ra sau trường, rõ ràng là cảnh tỏ tình rồi còn gì. Gần đây sự sắp đặt này khá phổ biến, gọi là khuôn mẫu cũng không phải nói quá.[note42046]
Thế nhưng Ryuuzaki không hề nhận ra.
Bởi vì cậu ta là một tên đần độn, thiếu kiến thức về mấy chuyện tình cảm.
...Giờ đây mối quan hệ của tôi và Azusa đã trở nên nhạt nhoà.
Dù có thế đi nữa thì tôi vẫn sẽ giúp em ấy, tôi không thể để những cảm xúc đó trở nên uổng phí được.
「Nghĩ lại thì hai người tự nhiên tới đây để làm gì thế? Tự nhiên đến một chỗ chẳng có ai như phía sau trường thế này... Có gì đó quan trọng cần nói à?」
Không phải hỏi Ryuuzaki.
Tôi nhìn về phía Azusa và mở lời.
Con bé nhìn tôi đầy ngạc nhiên, và ngay lập tức đánh mắt sang hướng khác
Có lẽ là đang cố làm như không quen biết nhau.
「Ai mà biết. Là Azusa gọi tao ra... Mà chuyện đó để sau cũng được. Đừng có cố đánh trống lảng, rốt cuộc thì mày với Shiho vừa làm cái gì ở đây? Giải thích đi!」
Tôi đã cố, nhưng Ryuuzaki quá ngu đi.
Cậu ta chẳng nhận ra dù chỉ một chút những tình cảm của Azusa.
Và rồi gạt đi những cảm xúc chân thành của con bé.
Là người một nhà, nhìn thế này đúng là... đau đớn thật.
Với thân phận là anh, dĩ nhiên tôi vẫn luôn cầu mong là tình cảm của Azusa sẽ được đền đáp.
「Làm gì có chuyện không có gì nhỉ? Nakayama-san, nếu có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra đi. Nếu tôi có cản trở thì tôi đi chỗ khác cũng được」
...Phải gọi Azusa là Nakayama đúng là đau thật.
Nhưng dù gì thì cũng đã hứa từ đầu rồi. Trước mặt Ryuuzaki không được để lộ việc em ấy là em gái tôi, vì onii-chan lý tưởng[note42047] của em ấy không phải là tôi... mà là Ryuuzaki.
「A, à...」
Azusa vẫn còn e dè.
Từ đầu em ấy đã là một đứa trẻ ngoan ngoãn, nên khi quyết định tỏ tình thì chắc hẳn sẽ cần rất nhiều dũng khí.
Có thể khắc phục được điểm đó mà gọi được cậu ta ra đây thì đã giỏi lắm rồi.
Nghĩ đến cảm giác của Azusa làm ngực tôi đau nhói.
Dù tình cảm của em ấy đã không còn hướng đến tôi nữa... dù có thế đi nữa, tôi vẫn mong em ấy có thể hạnh phúc.
Dù gì thì tôi cũng đã từng là 『onii-chan』 của em ấy mà.
...Nhưng những suy nghĩ ấy, có vẻ không hề chạm đến được Ryuuzaki.
「Lải nhải lải nhải khó chịu quá... Xin lỗi nhá, Azusa. Em có thể để hai người tụi anh ở lại đây được không? Nếu có gì muốn nói thì để sau nhá」
Với những lời đấy, Ryuuzaki đã làm ngơ tình cảm của thiếu nữ đang yêu này.
Không hề có ý xấu, chỉ là đần độn mà thôi. Thế nên không hề xấu, người khác chắc sẽ nghĩ thế――
Nhưng tôi thì không.
Không thể cảm nhận được thì thật sự là tồi tệ.
Tình cảm to lớn đến mức này mà không biết được thì quá chậm tiêu rồi.
Đó là lý do... tôi ghét Ryuuzaki.
「Ừ, ừm. Em hiểu rồi... Vậy để sau nhé, Ryouma onii-chan」
Và Azusa cũng ngoan ngoãn chấp nhận rút lui, khiến tôi phát cáu.
Thế mà cũng ổn à?
Cảm giác của em cũng chỉ đến thế thôi sao?
Em đã dõng dạc tuyên bố 『Em đã tìm được người em yêu rồi』 hùng hồn đến vậy, vì tên đó mà em đã cắt đứt quan hệ với anh... thế mà giờ lại rút lui sao?
Tôi muốn gào thét.
Tôi muốn nói ra hết cảm giác trong thâm tâm này――
Thế nhưng tôi không thể làm được.
Hai đứa đã từng có rất nhiều kỷ niệm vui vẻ.
Tôi không muốn phải nhìn Azusa khóc.
「.........」
Vì vậy, tôi chỉ có thể lặng im nhìn em ấy rời đi.
...Haiz, ra là vậy.
Tôi đã từng nghĩ bản thân là một nhân vật chính...
Nhưng tôi đã sai.
Tôi không thể tự phụ đến mức ngó lơ được tình cảm của một người con gái thuần khiết như vậy.
Và tôi cũng không muốn thành như thế kia...
Nếu phải làm tổn thương những người con gái tốt như vậy với cái kim bài miễn tử mang tên 『đần độn』, tôi thà trở thành một tên nhân vật nền còn hơn――
Danh sách chương