Mà dù có thế thì, tại sao cô lại cố gắng đến thế vì tôi vậy? 「C-cơ thể tớ không thể ngừng run rẩy luôn nè. Cả tim tớ cũng đang đập thình thịch và đầu tớ cũng ong ong nữa...... Chắc là hơi căng thẳng quá rồi nhỉ? Nè nhìn đi Koutarou-kun. Run run run~」

Trên con đường về. May là đã rời trường được, nhưng bước chân Shiho vẫn còn chưa ổn định nên cô muốn nghỉ ngơi chút, thành ra chúng tôi đã ghé qua một công viên gần đó. Tôi bảo cô ngồi ngồi xuống ghế dài và lấy lại hơi của mình một lúc đã.

「Hiếm khi thấy cậu làm mấy chuyện mà mình không quen đấy...... Dù sợ người lạ, cậu vẫn có thể giơ tay mình lên trước cái tình cảnh kia cơ mà」

Giọng nói can đảm cất lên giữa lớp học yên lặng của cô tuy vẫn còn run rẩy, nhưng nó có đủ sức mạnh để lay động trái tim mọi người.

Vì thế mà tôi đã phải nhận cái vai chính này đây.

「Tớ có sợ người lạ đâu. Do tiền kiếp tớ là một chú thỏ-san nên giờ ý thức lãnh thổ của tớ mới mạnh thế đó. Nhìn nè, thấy tai tớ vẩy vẩy không? Đây chính là tàn dư chứng minh tớ từng là thỏ đấy」

Cô nói thế rồi làm đôi tai giật giật.

Trông đúng là đáng yêu thật, nhưng sao cô cứ cứng đầu không muốn thừa nhận rằng bản thân sợ người lạ thế nhỉ?

Có lẽ cứng đầu được ở cả những thứ kỳ lạ cũng là một vẻ đáng yêu của Shiho.

「Thỏ à...... Không biết ăn vào có vị gì nữa nhỉ?」

Tôi thấy hơi xao nhãng. Vì có nhiều thứ để suy nghĩ quá đã làm tôi trở nên ngáo đi, thành ra tôi cũng ngồi xuống cạnh Shiho. Và rồi, cô bắt đầu vỗ vai tôi bộp bộp.

「K-không được. Thỏ-san không phải đồ ăn đâu...... Bộ cậu không có trái tim hả Koutarou-kun? Ah, nhưng mà, người ta không đếm thỏ bằng 『匹』 mà bằng 『羽』[note42937], chẳng lẽ mùi vị sẽ như thịt chim à......!?」

「Chảy nước miếng rồi kìa......」

「Ôi không. Xấu hổ quá」

Thay lòng đổi dạ nhanh quá đấy.

Trông cậu ngượng ngùng xấu hổ đúng là đáng yêu thật, nhưng đừng có xài đồng phục của tớ để lau miệng chứ.

「Đây, khăn tay nè」

「Cảm ơn cậu」

Nhắc mới nhớ, tôi cũng đã từng cho cô mượn khăn tay trước đây rồi. Nghĩ lại thì từ đó đến nay, mối quan hệ của tôi và Shiho đã có một tiến triển to lớn.

「......Thật sự thì cậu đã phải vất vả rồi. Nhưng cậu đâu cần phải cố gắng đến thế đâu?」

Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được cơ thể cô vẫn còn đang run rẩy.

Có lẽ cô đã quá sức rồi.

Shiho nhạy cảm với ý thức của người khác đến thế này đây.

Thế thì tại sao Shiho lại phải cố gắng đến như vậy?

Và cô đã cho tôi biết lý do.

「Thì tại tớ muốn chiêm ngưỡng khoảnh khắc trọng đại của Koutarou-kun mà...... Được xem sự ngầu lòi của một người tuyệt vời như cậu làm tớ thấy hồi hộp sao sao ấy. Dù chỉ chút ít thì tớ vẫn muốn giúp cậu, vậy nên tớ đã cố gắng」

――Cô gái này đúng là chẳng nghĩ gì thâm sâu cả.

Cô chỉ thể hiện tình cảm dịu dàng của mình cho tôi bằng hành động mà thôi.

Với Shiho, chuyện của Mary-san hay Ryuuzaki có ra sao cũng được.

Dù gì đi nữa thì cô cũng chỉ đang nghĩ cho tôi.

Chỉ có tôi là nhận được những cảm xúc đặc biệt đó.

Thật là...... hạnh phúc mà.

「Cảm ơn cậu」

Tôi chân thành nghĩ thế.

Cảm ơn vì đã yêu một người như tôi.

Những cảm xúc đó thúc đẩy cơ thể tôi di chuyển.

Tôi nhẹ nhàng đưa tay ra nắm lấy bàn tay đang run rẩy kia, như không để tan vỡ, cũng không để rời xa, tôi cẩn thận giữ chặt lấy nó.

「Ể? Ừm, nnn??? Koutarou-kun, ơ? C-cậu sao thế?」

Đột nhiên bị nắm lấy bàn tay, Shiho hốt hoảng.

Cũng dễ hiểu thôi. Tại trước giờ tôi có bao giờ chủ động chạm vào cô đâu.

Những lần đụng chạm cũng toàn là Shiho chủ động.

Tôi vẫn luôn thụ động mà chẳng thể làm gì được...... nhưng hôm nay, cuối cùng tôi cũng có thể tự mình chạm vào cô.

Vì cái thói luôn phủ nhận bản thân của mình mà tôi vẫn hằng tin tưởng rằng với cô, 『Tồn tại này không phải là nơi mình có thể chạm vào』, vậy nên tôi mới bị động.

Nhưng, cuối cùng thì...... cả tôi cũng đã trưởng thành hơn rồi.

「......Tự nhiên làm thế thì ranh mãnh quá đó. Giờ tớ hồi hộp đến nỗi tay còn run hơn nữa rồi này」

「V-vậy à? Nếu đã thế thì, etto......」

Nhưng đến cả tôi cũng đang xấu hổ và lúng túng.

Tôi nghĩ đúng là có hơi đường đột quá nên đang định buông ra...... nhưng Shiho thì không muốn thế.

「Không được. Vì cậu mà tớ run rẩy đến mức này rồi này―― vậy nên cậu phải chịu trách nhiệm, cho đến khi tớ hết run thì mới được buông ra đó」

Cô mỉm cười đầy duyên dáng, và đồng thời nắm chặt tay tôi hơn nữa.

Nụ cười này đã luôn cứu rỗi tôi.

Cô gái này, thật sự quá đáng yêu đi mà――
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện