Đây là chuyện xảy ra sau khi nắm tay Shiho tại công viên.

Vì hôm nay hơi mệt nên Shiho về thẳng nhà ngủ mà chẳng qua nhà tôi chơi, đúng là hiếm thật. Tranh thủ cơ hội này, tôi quyết định sẽ mua[note42941] một cái điện thoại thông minh và đi tới một tiệm chuyên môn ở khu mua sắm gần nhà.

Tuy vậy, tôi không nghĩ mình có thể ký được hợp đồng vì không có người bảo hộ, nhưng có lẽ nói chuyện trước với nhân viên bán hàng cũng không sao.

Người giám hộ của tôi với Azusa là một người cực kỳ bận rộn. Nếu nhờ thì chắc sẽ tới được thôi, nhưng tôi chẳng thể giữ người giám hộ ở lại lâu được. Vậy nên để có thể rút ngắn thời gian ký hợp đồng thì tôi sẽ chuẩn bị trước vậy.

「......Ra vậy. Chẳng hiểu gì hết」

Nhưng tôi lại chẳng hiểu gì cả. À không, nội dung hợp đồng thì hiểu được, nhưng đến phần mẫu mã cái nào được cái nào không thì tôi thật sự chẳng biết gì.

Cuối cùng thì tôi cũng chỉ nghe được những lời giới thiệu vắn tắt từ nhân viên bán hàng và trải qua một khoảng thời gian vô nghĩa.

Tôi đáng ra không nên đến đây một mình.

Có lẽ lần tới nhờ Azusa hay Shiho đi cùng thì chắc sẽ được hơn nhỉ? Hai người đó bấm điện thoại rất nhiều nên có lẽ sẽ biết tường tận hơn tôi.

Vậy nên tôi định về ngay, thì...... chợt nhớ ra cái vai chính của mình, và dừng lại.

(Ít nhất thì, mình cũng nên biết được câu chuyện sẽ ra sao)

Vì đã coi bộ phim từ thời còn nhỏ xíu nên đại khái tôi cũng hiểu được nội dung nó thế nào, nhưng tính ra tôi chưa hề thấy bản chữ viết của câu chuyện đó ra sao.

Giờ đây đã phải vào vai chính nên có lẽ ít nhất tôi cũng phải nắm được chi tiết câu chuyện.

Quyết thế, tôi hướng tới hiệu sách.

Vào những lúc thế này, thật là tiện lợi khi có nhiều cửa hàng được xếp thành hàng trong khu mua sắm, nhờ thế mà nếu ai có nhiều thứ cần làm, họ sẽ có thể đồng thời thực hiện được luôn...... Ah, nhắc mới nhớ Azusa cũng có bảo 『Anh mua cho em cái gì đó ngọt ngọt đi』. Chắc tôi sẽ mua vài cái donut sau vậy.

Tôi tìm sách trong khi suy nghĩ về mấy thứ đó.

Người đẹp và Quái vật tuy đúng là một câu chuyện nổi tiếng thật, nhưng những gì có ở đây chỉ là mấy cuốn sách tranh được đặt tại khu sách dành cho trẻ em.

Chẳng còn lựa chọn nào khác nên đành chịu vậy. Ít nhất thì có còn hơn không...... Chưa kể, Shiho có lẽ sẽ hiểu được sách tranh hơn.

Tôi mang cuốn sách tranh hướng đến quầy thu ngân, thì ngay lúc ấy.

「「............Ah」」

Tôi đâm sầm vào một gương mặt quen thuộc.

Có lẽ cuộc gặp gỡ này cũng nằm trong sự ảnh hưởng của chủ nghĩa cơ hội.

Cho đến giờ, vì tôi chẳng dính dáng mấy nên sự hiện diện của cậu ta khá là mờ nhạt đối với tôi, nhưng trong câu chuyện lần này cậu ta lại đóng một vai trò quan trọng.

Vậy nên tại nơi đây, nhân vật của cậu ta sẽ lại được đào sâu thêm để có thể được sử dụng dễ hơn cho những tiến triển sau này.

「Lạ nha, chẳng phải là Kou-kun đây à」

Tôi hơi hoảng trước lời chào hỏi cởi mở của cậu ta.

Người đã từng là bạn tôi lại có thái độ ôn hoà như thể chúng tôi vẫn còn là bạn.

Nhưng tôi không thể nói chuyện được như xưa nữa rồi.

「Ah. Ừm...... Đã lâu không gặp, Kirari」

――Đã mấy tháng chúng tôi chưa nói chuyện với nhau rồi? Có lẽ thấy khó xử cũng phải thôi, vì đây là lần đầu tiên cả hai chúng tôi nói chuyện lại kể từ lễ khai giảng.

Nhìn tôi thế này, Kirari có cười cũng không lạ.

「Hả? Ngày nào cũng gặp trên trường mà. Gì đây trời, cậu bị ngáo hả? Nyahaha」

Kirari là một cô gái trông như gyaru với mái tóc nhuộm vàng cùng đôi mắt có áp tròng xanh lá trông rất hợp mắt. Bộ đồng phục cậu ta mang cũng lỏng lẻo và phần ngực lộ ra một chút kia làm tôi thấy hơi khó chịu.

Nhìn cậu ta thế này, tôi không thể không nhớ lại hình ảnh ngày xưa.

Cho đến những năm cấp hai, mái tóc kia vẫn còn mang một màu đen, cậu ta còn búi nó lên trên đầu và mang cả kính nữa. Đến cả đồng phục cũng được mang chỉnh tề, một cô gái gọn gàng đến thế mà...... giờ thì hình ảnh đó đã không còn.

Người đang đứng trước mắt tôi đúng là cô bạn đã từng thân kia.

Nhưng với tôi, cô gái ngày xưa và bây giờ có lẽ chẳng còn là một nữa rồi――
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện