「Trời, đã trễ thế này rồi à... Cảm ơn vì đã gọi tớ dậy nhé. Ở trường tớ hay buồn ngủ lắm... Thì tại chán quá đó, thành ra chẳng có gì làm ngoài ngủ cả. Nhưng ở nhà thì tớ thức khuya được. Cũng nhờ có TV rồi Anime rồi Internet, cả Game nữa, vui hơn nhiều lắm luôn」

Một Shimotsuki tôi luôn nghĩ là ít nói, hoá ra lại nói nhiều kinh khủng khiếp.

Cổ cũng chả buồn hỏi gì tôi, cứ thế tuôn ra đủ thứ chuyện trên đời.

「Papa với mama sẽ lo lắm nếu tớ về trễ mất. Tớ đã lên cấp ba rồi, thế mà vẫn phải về trước giờ giới nghiêm là 6 giờ tối... Ước gì được tự lập nhiều hơn tí. Nè, cậu nghĩ có phải không?」

「Hả? À, ừm... Cũng phải, nhỉ?」

Trong lớp học sau giờ tan trường, một cô gái tóc bạc xinh đẹp hướng ánh mắt về phía tôi, vừa cười vừa nói. Cảnh tượng cứ ngỡ như mơ vậy.

「Á quên mất, cậu vẫn chưa chịu nói lý do. Này, lúc nãy cậu ngạc nhiên về cái gì thế? Bộ tớ làm gì khiến cậu giật mình hả? Nếu thế thì xin lỗi nha, nhưng tự nhiên xin lỗi khi không biết lý do để xin lỗi thì hơi bị kì cục thật...」

「Ừm, cũng không có gì đâu... Là do cậu lúc nào cũng ít nói, thế mà lại nói chuyện như thế này làm tớ có hơi ngạc nhiên」

Tôi thành thật nói ra những gì mình nghĩ.

Nhưng cổ nghe xong thì ngây người ra.

「......Ít nói?」

Cái vẻ mặt 『Sao cậu lại nghĩ tớ ít nói?』 kia làm tôi phải giải thích thêm.

「Thì là vầy, tôi cũng ở chung lớp với cậu, thành ra thỉnh thoảng cũng có thấy... Cậu lúc nào cũng ngủ, lúc nói chuyện thì nói có vài chữ, thành ra tôi cứ nghĩ cậu là kiểu người kiệm lời ít nói cơ...」

Chắc cổ còn chẳng biết tôi là ai đâu.

Đã là nhân vật nền, lại còn lúc nào cũng lơ đãng, ai mà biết được chứ. Vậy nên tôi bị bối rối khi có người lạ hiểu được bản thân. Mà thôi, nghĩ thế này thì hơi tiêu cực quá rồi.

「Tớ biết cậu chung lớp với tớ mà. Không cần cậu nói tớ cũng biết cậu là Nakayama Koutarou, số thứ tự 25, lúc nào cũng mơ màng, và chúng ta đều chẳng có bạn」

「V-vậy hả?」

Giật cả mình.

Cái làm tôi ngạc nhiên nhất là việc cô gái dễ thương kia lại biết đến cả sự tồn tại thấp bé của kẻ này.

Còn cổ thì trông có vẻ không để ý gì, vừa cười thân thiện vừa vỗ bụng tôi.

「Á... Cậu chọc tớ đúng không? Ehehe, cái đồ quỷ này~. Tớ không có ngốc vậy đâu... À quên, xin lỗi nha... Tớ muốn thử một lần ấy mà. Cũng tại không có bạn, thành ra từ lâu tớ đã mong mỏi được thử mấy cái trò này...」

Cậu ta chọt chọt bụng tôi làm tôi thấy hơi nhột.

Đã thế, mỹ nhân lạnh lùng ít nói kia, lại đang cười với gương mặt đỏ ửng, làm tôi nhìn cũng thấy ngượng theo.

Shimotsuki Shiho có vẻ đang phấn khích.

「Được nói chuyện thoải mái thế này, tớ vui lắm. Ufufu, hôm nay quả là một ngày tuyệt vời đó... Tớ ngủ quá giờ, và được Nakayama-kun đánh thức nè. Tớ ấy, tớ tệ khoảng bắt chuyện lắm, thành ra tớ đã chờ lâu lắm rồi đó? À quên mất, cứ gọi Nayakama-kun thế này có hơi thô lỗ, hay là tớ đặt cho cậu một biệt danh nhé?」

「Hả? À, ừm. Được thôi」

「Hừm, vậy thì... Naka-chan được không ta? Àà, không được rồi. Nghe cứ như một idol trong game tàu chiến[note41825] ấy, mà Nakayama-kun làm gì trông giống idol đâu nhỉ? À đúng rồi, Shiawase Tarou-kun thì sao? Hừmmm, Cái này thì nghe cứ như bánh phồng tôm vị bắp cải[note41826] nào đó ấy」

Tôi chưa từng thấy ai nhìn vui thế khi ngồi nghĩ biệt danh cả.

Và tôi cũng chưa từng gặp ai một hơi nói nhiều thế này luôn.

Đã thế, cũng chẳng mấy khi được thấy một cuộc nói chuyện bị lạc đề đến mức như này.

「Shimotsuki này... Chẳng lẽ, cậu thật sự không hề ít nói à?」

Quay lại chủ đề chính. Cô ấy biết về tôi, thế thì tại sao cổ lại đơ ra khi bị tôi nói là 『ít nói』 nhỉ.

Và Shimotsuki cho tôi lời giải thích nhiều hơn cả đủ.

「Thật đó. Tớ đâu có ít nói đâu... Này nhé, tớ chẳng có bạn bè, nên cũng chẳng có cơ hội nói chuyện luôn. Chưa kể, ừ thì... tớ h-hơi bị ngại người lạ nữa, nhưng được nói chuyện như thế này thì tớ thích lắm. Bảo tớ ít nói thì hơi bị quá đáng đó nha. Cái cậu này~」

Bụng tôi lại bị chọt chọt.

Như này bảo là đùa thì cũng có hơi sai sai...Vậy ra vụ cổ không có bạn chắc là thật rồi.

Cô gái này nói chuyện quá là một chiều đi.

Đã thế còn nói như súng liên thanh, làm tôi chẳng có cơ hội chen vào luôn.

Thế thì, tại sao... trước mặt tên đó, cổ lại im lìm thế nhỉ? 「Nhưng Ryuuzaki cũng hay bắt chuyện với cậu mà, sao đến giờ cậu vẫn không thèm nói chuyện? Lâu lâu tôi có thấy một lần, thế nhưng việc cậu nói chuyện với Ryuuzaki thì chưa thấy bao giờ luôn」

Tôi hỏi thẳng luôn, nếu không thì không dừng được Shimotsuki mất.

Và đó cũng là thứ tôi muốn biết.

Tại sao cổ chỉ nói nhiều với mỗi mình tôi...

Lý do là...

「Ryuuzaki Ryouma......」

Khoảnh khắc cái tên đó được thốt ra, biểu cảm biến mất trên gương mặt Shimotsuki.

Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là vẻ mặt lạnh lùng tôi luôn thấy.

Rồi cô trả lời với một giọng không có tí cảm xúc nào.

「Bí mật nhé... Tớ, cực kì ghét tên đấy. Tớ đã ở cạnh hắn từ hồi nhỏ, và hắn lúc nào cũng cố bắt chuyện, ghê thật sự luôn ấy.」

「Hể!?」

Có vẻ như lý do khá là đơn giản.

Người bạn thuở nhỏ Shimotsuki Shiho đáng lẽ phải có cảm tình với Ryuuzaki - nhân vật chính sở hữu khí chất harem được yêu mến... nhưng không, sự thật trái ngược hoàn toàn. Cô ghét tên đó.

「Lúc nào tớ cũng phớt lờ, nhưng chả hiểu sao tên đó cứ lảng vảng gần tớ... Còn nữa, tớ ghét mấy tên lăng nhăng, tại tớ thích những người thẳng thắn và một lòng một dạ hơn... Mấy người thành thật này, người lớn này, có thể lắng nghe tớ này, và còn tốt bụng nữa, tớ thích những người như thế đó」

Nghe khác hẳn với tên kia, rõ là rớt từ vòng gửi xe luôn rồi còn gì.

Ra là thế... Ghét mấy tên lăng nhăng à.

Nếu thế thì tình cảm của Ryuuzaki sẽ chẳng bao giờ được hồi đáp rồi――
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện