Trong lớp học sau giờ tan trường, có một cô gái đang từ từ dệt nên câu chuyện.
Ánh hoàng hôn hắt qua khung cửa sổ soi sáng hình bóng cô, làm toát lên vẻ thiêng liêng đâu đó.
Từ làn da cho đến mái tóc bạc ấy, khi nhìn vào sự tồn tại mờ ảo của thiếu nữ này, tâm trí tôi trở nên yên bình đến lạ.
Một sự hiện diện cứ ngỡ nằm ngoài thường thức như này, không dễ mà tìm được.
Tôi luôn nghĩ cổ là một cô gái ít nói, ngầu và lạnh lùng như băng ấy chứ.
Nhưng sự thật lại trái ngược hoàn toàn.
「Đúng là tớ với Ryuuzaki là bạn từ nhỏ thật, nhưng có phải thân thiết gì đâu... Chỉ có mỗi nhà là gần nhau, tớ cũng chẳng nhớ có bao giờ chơi chung gì luôn kìa. Đã thế phụ huynh hai nhà cũng có thân thiết gì nhau đâu. Thế mà cũng được gọi là thanh mai trúc mã à?」
Shimotsuki Shiho khá là thích nói thì phải.
À không, "khá" thì hơi sai, cổ nói nhiều quá luôn ấy.
「Ừ thì, đúng là từ mẫu giáo đến tiểu học, rồi trung học cơ sở đến trung học phổ thông, tớ toàn chung trường với cậu ta... nhưng đấy cũng chỉ là ngẫu nhiên thôi. Tớ cũng đâu có định vào chung trường đâu. Ý tớ là, chẳng phải cậu ta có cả đống lựa chọn à? Đã thế lúc nào cũng hỏi tớ định đi đâu, nghe đúng kinh, khác gì stalker đâu?」
Không phải là stalker đâu... tôi nghĩ là do tên đó thích cô đấy.
Giờ mà tôi kể ra, không biết phản ứng sẽ như nào đây nữa, thấy cũng hơi tội.
À mà, tôi không nói đến Ryuuzaki.
Mà là tội Shimotsuki cơ.
「Định mệnh tàn nhẫn thật. Tớ có quyền lựa chọn mà, cớ sao cứ phải ghép tớ với Ryuuzaki-kun mãi thế chứ... Hừ, nổi hết cả da gà luôn rồi nè. Tớ ghét cái giọng của cậu ta... cái âm thanh của một tên ngu đần tự mãn không hiểu được cảm giác của người khác」
Nghe có hơi khó nghe, nhưng trông có vẻ cổ hiểu được bản chất thật của tên đó. Chắc cũng vì cả hai về cơ bản là bạn thuở nhỏ, được gắn kết với nhau bằng mối duyên phiền toái[note41827] này.
Đúng là tên đó đần thật. Nhất là những chuyện liên quan đến tình cảm thì đần thối luôn. Cho dù được cả em kế, bạn thuở nhở và cả bạn thân tôi yêu mến đến thế, tên đó vẫn chẳng nhận ra tình cảm của họ. Tôi nghĩ gọi là chậm hiểu cũng được, mà chẳng hiểu gì luôn cũng chẳng sai.
Có vẻ đó là thứ mà Shimotsuki ghét.
「Loại người mang âm thanh ấy thường hay làm tổn thương nhiều người lắm đó. Dù vậy thì tớ không nghĩ đó là vấn đề có thể được giải quyết chỉ với việc biện mình là 『Do chậm tiêu mà』 đâu, nếu thế thì càng phải cố gắng để hiểu được cảm giác của người khác hơn chứ... Hừ, lạnh cả sống lưng rồi nè. Nếu cậu ta mà thích tớ, tớ sẽ phải chịu đựng nỗi đau của mấy đứa con gái kia mất. Nghĩ tới những cô gái đau khổ với cái tình yêu không thể được hồi đáp ấy làm tớ muốn khóc」
Shimotsuki ôm người nhìn như lạnh thật.
Giờ mà bảo 『Thật ra, Ryuuzaki có vẻ như thích cậu đó』 chắc Shimotsuki xỉu luôn không chừng.
Cô gái này ghét Ryuuzaki đến mức đó đấy.
「Thế nên cho dù bảo là bạn thuở nhỏ, thực ra cũng chỉ là biết mặt nhau thôi. Hừm hừm. À cái tiếng vừa rồi là hiệu ứng âm thanh tức giận đó nha. Mama bảo làm thế này trông 『Dễ thương』 hơn, nhưng không biết có đúng không nữa... Tớ không nghĩ nó hiệu quả cho lắm, nghe cứ giả nai thế nào ấy」
......Chỉ có chừng đó mà cũng buôn được chuyện nữa.
Có thể im lặng đến thế trước mặt Ryuuzaki thì đúng là ngoài dự đoán.
「Vậy ra do ghét Ryuuzaki nên mới nhìn khó gần thế, chứ thực ra Shimotsuki là thế này nhỉ?」
Dù hơi ngạc nhiên, nhưng tôi cũng hiểu được lý do.
Vì tôi cũng ghét Ryuuzaki.
Nhưng đó chỉ là tư thù cá nhân vì bị cướp đi mất những người mình yêu thương thôi, thành ra cảm giác không giống với Shimotsuki cho lắm.
Vậy nên... vẫn còn một câu hỏi nữa.
「Nếu vậy thì, cậu thấy tôi là loại người như thế nào thế? Tôi không nghĩ bản thân có sức hấp dẫn gì để cậu thích đâu」
Tại sao lại là tôi? Chỉ là tình cờ mà tôi có mặt tại trường sau giờ học như thế này, vậy nên đúng là phí phạm khi Shimotsuki lại cho kẻ như tôi thấy được con người thật của cô ấy.
Một tên nhân vật nền như này... tới cả trái tim của những người mình yêu thương còn không thể níu giữ, một kẻ thua cuộc, cớ sao lại được coi là đặc biệt đến thế?
Nhìn bộ dạng tiêu cực của tôi, Shimotsuki mỉm cười.
Có vẻ là thật sự có lý do――
Ánh hoàng hôn hắt qua khung cửa sổ soi sáng hình bóng cô, làm toát lên vẻ thiêng liêng đâu đó.
Từ làn da cho đến mái tóc bạc ấy, khi nhìn vào sự tồn tại mờ ảo của thiếu nữ này, tâm trí tôi trở nên yên bình đến lạ.
Một sự hiện diện cứ ngỡ nằm ngoài thường thức như này, không dễ mà tìm được.
Tôi luôn nghĩ cổ là một cô gái ít nói, ngầu và lạnh lùng như băng ấy chứ.
Nhưng sự thật lại trái ngược hoàn toàn.
「Đúng là tớ với Ryuuzaki là bạn từ nhỏ thật, nhưng có phải thân thiết gì đâu... Chỉ có mỗi nhà là gần nhau, tớ cũng chẳng nhớ có bao giờ chơi chung gì luôn kìa. Đã thế phụ huynh hai nhà cũng có thân thiết gì nhau đâu. Thế mà cũng được gọi là thanh mai trúc mã à?」
Shimotsuki Shiho khá là thích nói thì phải.
À không, "khá" thì hơi sai, cổ nói nhiều quá luôn ấy.
「Ừ thì, đúng là từ mẫu giáo đến tiểu học, rồi trung học cơ sở đến trung học phổ thông, tớ toàn chung trường với cậu ta... nhưng đấy cũng chỉ là ngẫu nhiên thôi. Tớ cũng đâu có định vào chung trường đâu. Ý tớ là, chẳng phải cậu ta có cả đống lựa chọn à? Đã thế lúc nào cũng hỏi tớ định đi đâu, nghe đúng kinh, khác gì stalker đâu?」
Không phải là stalker đâu... tôi nghĩ là do tên đó thích cô đấy.
Giờ mà tôi kể ra, không biết phản ứng sẽ như nào đây nữa, thấy cũng hơi tội.
À mà, tôi không nói đến Ryuuzaki.
Mà là tội Shimotsuki cơ.
「Định mệnh tàn nhẫn thật. Tớ có quyền lựa chọn mà, cớ sao cứ phải ghép tớ với Ryuuzaki-kun mãi thế chứ... Hừ, nổi hết cả da gà luôn rồi nè. Tớ ghét cái giọng của cậu ta... cái âm thanh của một tên ngu đần tự mãn không hiểu được cảm giác của người khác」
Nghe có hơi khó nghe, nhưng trông có vẻ cổ hiểu được bản chất thật của tên đó. Chắc cũng vì cả hai về cơ bản là bạn thuở nhỏ, được gắn kết với nhau bằng mối duyên phiền toái[note41827] này.
Đúng là tên đó đần thật. Nhất là những chuyện liên quan đến tình cảm thì đần thối luôn. Cho dù được cả em kế, bạn thuở nhở và cả bạn thân tôi yêu mến đến thế, tên đó vẫn chẳng nhận ra tình cảm của họ. Tôi nghĩ gọi là chậm hiểu cũng được, mà chẳng hiểu gì luôn cũng chẳng sai.
Có vẻ đó là thứ mà Shimotsuki ghét.
「Loại người mang âm thanh ấy thường hay làm tổn thương nhiều người lắm đó. Dù vậy thì tớ không nghĩ đó là vấn đề có thể được giải quyết chỉ với việc biện mình là 『Do chậm tiêu mà』 đâu, nếu thế thì càng phải cố gắng để hiểu được cảm giác của người khác hơn chứ... Hừ, lạnh cả sống lưng rồi nè. Nếu cậu ta mà thích tớ, tớ sẽ phải chịu đựng nỗi đau của mấy đứa con gái kia mất. Nghĩ tới những cô gái đau khổ với cái tình yêu không thể được hồi đáp ấy làm tớ muốn khóc」
Shimotsuki ôm người nhìn như lạnh thật.
Giờ mà bảo 『Thật ra, Ryuuzaki có vẻ như thích cậu đó』 chắc Shimotsuki xỉu luôn không chừng.
Cô gái này ghét Ryuuzaki đến mức đó đấy.
「Thế nên cho dù bảo là bạn thuở nhỏ, thực ra cũng chỉ là biết mặt nhau thôi. Hừm hừm. À cái tiếng vừa rồi là hiệu ứng âm thanh tức giận đó nha. Mama bảo làm thế này trông 『Dễ thương』 hơn, nhưng không biết có đúng không nữa... Tớ không nghĩ nó hiệu quả cho lắm, nghe cứ giả nai thế nào ấy」
......Chỉ có chừng đó mà cũng buôn được chuyện nữa.
Có thể im lặng đến thế trước mặt Ryuuzaki thì đúng là ngoài dự đoán.
「Vậy ra do ghét Ryuuzaki nên mới nhìn khó gần thế, chứ thực ra Shimotsuki là thế này nhỉ?」
Dù hơi ngạc nhiên, nhưng tôi cũng hiểu được lý do.
Vì tôi cũng ghét Ryuuzaki.
Nhưng đó chỉ là tư thù cá nhân vì bị cướp đi mất những người mình yêu thương thôi, thành ra cảm giác không giống với Shimotsuki cho lắm.
Vậy nên... vẫn còn một câu hỏi nữa.
「Nếu vậy thì, cậu thấy tôi là loại người như thế nào thế? Tôi không nghĩ bản thân có sức hấp dẫn gì để cậu thích đâu」
Tại sao lại là tôi? Chỉ là tình cờ mà tôi có mặt tại trường sau giờ học như thế này, vậy nên đúng là phí phạm khi Shimotsuki lại cho kẻ như tôi thấy được con người thật của cô ấy.
Một tên nhân vật nền như này... tới cả trái tim của những người mình yêu thương còn không thể níu giữ, một kẻ thua cuộc, cớ sao lại được coi là đặc biệt đến thế?
Nhìn bộ dạng tiêu cực của tôi, Shimotsuki mỉm cười.
Có vẻ là thật sự có lý do――
Danh sách chương