Nếu câu chuyện của Ryuuzaki Ryouma mà có tiêu đề thì sẽ như thế nào nhỉ? Tôi lơ đãng mà suy nghĩ về nó trong lúc dán mắt lên chiếc bảng đen của tiết học chiều.

Cơn buồn ngủ ập tới ngay sau giờ nghỉ trưa khiến những dòng chữ số trên bảng chẳng lọt vào được đầu tôi.

(Tiêu đề... chắc sẽ là 『Dù là nhân vật chính harem, tôi vẫn chỉ yêu thanh mai trúc mã ít nói của mình mà thôi』 nhỉ?)

Tiêu đề gì ác dữ. Tôi cười khổ với cái trí tưởng tượng nghèo nàn của mình.

Nhưng nếu kể hết sự thật ra thì chắc nó sẽ thành như thế.

Một câu chuyện kể về Ryuuzaki, nhân vật chính với cái khí chất harem của mình đã quyến rũ hết cô này đến cô khác... thế nhưng cậu ta chỉ một lòng một dạ yêu người con gái thanh mai trúc mã của mình.

Cô gái đã ốm yếu lại còn ít nói, thích ở một mình kia mới đầu vẫn sẽ khép kín trái tim của mình trước Ryuuzaki, thế nhưng từng tí từng tí họ trở nên thân thiết với nhau hơn... Và cuối cùng, lời tỏ tình 『Tớ yêu cậu hơn tất thảy mọi người con gái ngoài kia!』 sẽ mở lối cho họ, trở thành một cặp đôi rực rỡ.

Những nữ phụ còn lại tuy cảm thấy rất khó chịu, họ vẫn sẽ chấp nhận vì 『Chỉ cần Ryouma được hạnh phúc, thế là đủ rồi』, rồi cùng chúc phúc cho đôi uyên ương nam chính và nữ chính.

――Tôi thấy kinh tởm cái câu chuyện khủng khiếp và hỗn loạn như này.

Trong câu chuyện này, chỉ có duy nhất một người được hạnh phúc.

Người đó dĩ nhiên là Ryuuzaki Ryouma rồi, những nhân vật nữ còn lại chẳng thể nào hạnh phúc được.

Kể cả nữ chính Shimotsuki cũng sẽ lao tâm khổ tứ trong cuộc sống sau này.

Câu chuyện sẽ dừng lại lúc họ thành đôi, nhưng cuộc sống thì không, nó vẫn cứ tiếp diễn.

Một nhân vật chính harem liệu có thể sống một cuộc sống hôn nhân bình thường?

Cậu ta là một tên sát gái không có chính kiến đấy?

Và có thể một nữ phụ nào đó sẽ trở thành bồ nhí nữa... Lúc đấy Shimotsuki sẽ nghĩ gì?

Nghĩ tới thôi cũng thấy đau cả đầu.

Tôi không dám suy nghĩ về kết cục của câu chuyện này, vì càng nghĩ càng thấy khó chịu.

Trở lại vấn đề chính.

Rõ ràng người Ryuuzaki say đắm là Shimotsuki. Vậy nên xui thay, cô đã rơi vào ô nữ chính.

Còn những người con gái khác trong harem cũng chỉ là nữ phụ trong mắt của cậu ta mà thôi.

(......Tình yêu không được hồi đáp)

Đến cả những người con gái tôi từng yêu cũng chỉ có thể đứng trong góc trên vũ đài của câu chuyện.

Tôi thì lại càng thảm hơn, vì đã bị loại bỏ.

Còn chẳng phải là nhân vật phụ, chỉ là một tên nhân vật nền mà thôi, mà như thế cũng dễ hiểu.

Một tên nhân vật nền thì chẳng cần nhân quyền làm gì... Hay đúng hơn thì từ giờ trở đi, tôi có sao cũng được.

Một tên nhân vật nền nghĩ bản thân là nhân vật chính thì chẳng khác gì một tên hề cả. Họ đáng thương đến nỗi nhìn vào cũng chẳng cười nổi, mà ngay từ ban đầu việc mong muốn được đền đáp cũng đã kỳ lạ lắm rồi.

Dẫu vậy... làm ơn, chỉ một thôi.

(Làm ơn... Hãy để dù chỉ một người trong số họ được hạnh phúc)

Ít nhất thì tôi mong một trong số họ, những người con gái đang cố gắng hết mình với thân phận nữ phụ, có thể được đền đáp dù chỉ một chút.

Bất kể có là vì họ sẽ trở nên được yêu thích, hay tác giả thích thế, hay cần thiết cho diễn biến của câu chuyện,... lý do nào cũng được.

Đứa em kế Azusa, bạn thuở nhỏ Yuzuki, hay cô bạn thân Kirari... Tôi mong rằng ít nhất một người trong số họ có thể hạnh phúc.

Trong harem không chỉ có ba người họ, vẫn còn rất nhiều người khác nữa... À không, hiện giờ thì số lượng vẫn đang tăng dần, và nhân vật chính lại là một tên sát gái đến mức vô lý, vậy nên hết em này đến em kia cứ thế sa vào lưới tình của cậu ta, dẫn đến việc cạnh tranh đang rất là khốc liệt.

Cậu ta là một tên nhân vật chính vô lý đến nỗi trong dàn nữ phụ, họ cũng đấu tranh cực kỳ quyết liệt. Với thân phận nhân vật nền... à không, với thân phận một người bình thường,

tôi không hiểu vì sao bọn họ lại đấu tranh đến như thế chỉ vì một thằng con trai.

Không phải quá là kỳ lạ khi cứ tiếp tục suy nghĩ rằng tình cảm của bản thân sẽ được đền đáp cho dù khả năng cực kỳ nhỏ sao? Lỡ có yêu rồi thì đành chịu, nhưng cũng không nên mù quáng đến mức này chứ.

Nhưng có lẽ... chuyện này là bình thường với họ.

Điều đấy cho thấy được họ có thể yêu một người nhiều đến mức đó. So với họ, tôi chỉ đang ôm một thứ cảm giác phù phiếm, vì thế nên chẳng thể nào hiểu được.

Dù biết là sẽ không thể hạnh phúc, nhưng không thể không yêu? Nếu hoàn cảnh là vậy, tôi mong họ hãy cố gắng hết sức.

Mong rằng họ có thể tự tay mình giành lấy được hạnh phúc.

Đó là nguyện ước tốt nhất mà một tên nhân vật nền như tôi có thể cầu――
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện