Khi tôi nhận ra thì đã muộn rồi.

(Ủa? Mình quên đem theo điện thoại về rồi à?)

Về tới nhà rồi thì tôi mới để ý là không thấy điện thoại đâu.

Chắc là đã để quên ở trường, tại trong túi với cặp đều chẳng có.

Do hoàn toàn không quen dùng, đã thế lại còn chẳng trao đổi với ai khác ngoài Shiho mà có vẻ như tôi đã quên mất luôn sự tồn tại của cái điện thoại.

Tần suất quên cũng khá là nhiều nữa...... quên mang tới trường, rồi cả ở nhà mà không để ý thì chẳng động vào luôn. Vào những lúc như thế thì tôi có hơi hãi, tại sẽ phải nhận một đống tin nhắn nhiều kinh dị từ Shiho.

Mà, cô cũng khá là hay đùa.

Cứ như đã tự nhận thức được sự nặng nề trong tình cảm của bản thân, mà lâu lâu cô lại dùng chính điều đó để làm nguyên liệu cho những trò đùa.

Vậy nên những khi tôi không phản hồi, cô sẽ gọi điện tầm 30 cuộc có chủ đích để doạ tôi...... đó là tôi nghĩ thế. Không lẽ cậu thật sự nghiêm túc làm trò đó thật à? Để nó là trò đùa đi mà Shiho, xin cậu đó? Tôi nghĩ tầm 95% là không sao, nhưng 5% còn lại thì có hơi rắc rối nên cũng không thể bỏ qua được. Mà chút yandere này tính ra cũng là một trong những điểm đáng yêu.

(Uầy, thôi không nghĩ lung tung nữa, nhanh nhanh đi lấy về thôi......)

Nếu không thì tôi sẽ chẳng thể trả lời tin nhắn tối nay, và cô rồi sẽ hoá thành yandere mất.

Do đó, tôi lại một lần nữa lên xe buýt rồi tới trường.

Chắc là Shiho cũng đang tới nhà tôi nên có khi hai đứa sẽ lướt qua nhau...... nhưng ở nhà đã có Azusa rồi.

Tôi đã nhờ em ấy truyền đạt lại lời nhắn 『Tớ tới trường để lấy đồ để quên』 rồi nên sẽ không sao đâu. Chưa kể, tôi cũng có nhờ con bé để tâm Shiho giúp mình luôn rồi.

Azusa tuy không ưa ra mặt nhưng hai người họ lại khá là hợp nhau, thế nên hai người hẳn sẽ thân thiết được bằng cách nào đấy thôi. Mà gần đây cô có tới cũng chỉ toàn chơi game cùng...... tôi có cảm giác điểm cô tuột dốc cũng là vì thế, nhưng tôi không thể nói được gì cả. Tại, điểm tôi cũng tuột mà.

Điểm giữa kỳ sau lễ hội văn hoá của tôi thật sự thê thảm...... À không, lý do là do bận thì có thật, nhưng đó cũng chẳng hơn gì một cái cớ. Thế nên tại bài kiểm tra cuối sẽ được tổ chức vào khoảng hai tuần sau, tôi sẽ cố gắng hết sức.

Khi đang nghĩ về mấy chuyện đấy thì chiếc xe buýt đã rung lắc được 30 phút rồi.

Tôi tiếp tục đi bộ thêm vài phút sau khi đến điểm dừng xe gần trường.

Và khi đến được trường thì bầu trời đã nhuộm sắc đỏ.

Do giờ đang thu nên đêm xuống cũng nhanh.

Bước vào ngôi trường được ráng chiều chiếu sáng, đột nhiên tôi cảm thấy hoài niệm.

(Nhắc mới nhớ, lần đầu nói chuyện với Shiho cũng có cảm giác này đây)

Đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ.

Vào tháng năm, khi đó mùa mưa còn chút nữa là đến. Hồi đó vì để quên sách giáo khoa mà sau giờ học tôi đã tới trường để lấy lại.

Trong lớp học dưới ánh hoàng hôn, tôi đã cất tiếng gọi Shiho khi ấy đang ngủ gật, và đó chính là khởi đầu cho sự thân thiết của tụi tôi...... nhớ lại chuyện đó làm tôi thấy thoải mái trong người.

Nhìn lại thì, đó chính là bước ngoặt trong cuộc đời tôi.

Nhờ cô mà cuộc sống của tôi mới ngập tràn sắc màu.

Đối với tôi, Shiho là ân nhân, là một người cực kỳ quan trọng.

Chỉ nghĩ về cô như vầy thôi mà tôi đã thấy ấm áp trong tim rồi.

「Fufu......」

Tôi cười nhẹ rồi bước vào lớp.

Vì giờ chỉ còn lại những học sinh hoạt động câu lạc bộ nên tôi nghĩ trong lớp sẽ chẳng còn ai đâu. Vậy nên tôi cũng chẳng buồn che giấu nụ cười nhăn nhở này mà bước vào lớp...... nhưng ngay sau đấy.

「Ah, cuối cùng cũng đến rồi」

Đột nhiên, tôi bị ai đó gọi.

Sự việc không lường trước được này làm tôi bất giác đơ mặt ra.

Với nụ cười nhăn nhở vẫn còn trên gương mặt, tôi ngẩng đầu lên...... và thấy một thiếu nữ u sầu[note43469] bên cửa sổ.

「......? Cậu cười gì thế? Bộ có gì vui hả?」

Những sợi tóc phản chiếu ánh hoàng hôn trông như đang bốc lửa...... nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ biết được mái tóc đó có màu hồng.

Trông thấy vậy, tôi cuối cùng cũng biết cô là ai.

「K, Kurumizawa-san?」

Sự xuất hiện không ngờ tới này làm tôi chẳng thể che giấu được vẻ bối rối của bản thân.

Nghe thấy tôi gọi tên cô theo phản xạ, Kurumizawa-san mỉm cười nhẹ.

「Hmmm? Cậu nhớ được tên tớ à...... Cảm ơn nhé. Tớ vui lắm」

Một cảm giác khó chịu dâng lên khi tôi thấy biểu cảm thân mật trên gương mặt cô.

Vì lý do gì mà cô lại hướng vẻ mặt đấy về phía tôi thế?

Ở trường lúc nào trông cũng khó ở vậy mà...... tại sao lại chỉ cười với tôi, tôi không hiểu.

Ngay từ ban đầu thì, vì sao mà cô lại ở lại lớp sau giờ học vậy?

Đã thế, trông cô cứ như thể đang đợi tôi ấy.

「Tại sao, cô vẫn còn ở lại thế......?」

Tôi buột miệng hỏi.

Và Kurumizawa-san đã thẳng thắn cho tôi biết lý do.

「Tớ đã chờ cậu. Bằng mọi giá, tớ muốn được nói chuyện riêng với cậu. Vậy nên, đây này...... tớ đã lén trộm điện thoại để dụ cậu đến đây đấy」

Bàn tay đó, đang cầm điện thoại của tôi.

Cô đã lén lấy nó, chỉ để được nói chuyện với tôi.

Trong hành động đó, tôi cảm nhận được một linh cảm không lành.

(Kurumizawa-san...... không phải là sự hỗ trợ cho câu chuyện romcom của Ryuuzaki...... à?)

Đến tận bây giờ, Ryuuzaki và Kurumizawa-san vẫn chưa dính dáng gì đến nhau.

Nhưng nếu thay đổi góc nhìn...... thì sợi tơ duyên giữa tôi và Kurumizawa-san đã được bện lại rồi.

Ngắn gọn, là vậy à?

(Không lẽ cô...... lại là sự hỗ trợ cho chính câu chuyện romcom của tôi!?)

Thật vậy. Đây là câu chuyện về cậu thiếu niên đã từng là cựu nhân vật nền, nhưng là sau khi đã trưởng thành rồi trở thành nhân vật chính.

Nhân vật chính của phần 3, không phải là Ryuuzaki. Nhân vật chính-sama kia đã bị kế hoạch của Mary quật ngã xuống đất, bị bỏ rơi bởi vị thần romcom, và trở thành một nhân vật nền.

Thay vào đó, người nhận được sự sủng ái của vị thần romcom―― lại là cựu nhân vật nền 『Nakayama Koutarou』.

Tóm lại thì, đây là câu chuyện của tôi.

Và nhân vật nữ mới 『Kurumizawa Kururi』...... chính là nhân vật hỗ trợ sẽ mang lại biến chuyển cho câu chuyện romcom đang trì trệ của Nakayama Koutarou――

=============

Tác giả cảm ơn Haifan-san

|ω・)ノ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện