Trong lớp học dưới ánh hoàng hôn chỉ có tôi cùng một nữ sinh khác.
Cũng là từ một tình huống tương tự trước đây mà tôi mới kết thân được với Shiho.
Nhưng người con gái ở đây cùng tôi lần này, lại không phải Shiho.
Kurumizawa Kururi - một cô gái có nét đặc trưng là mái tóc hồng.
「Không phải là tớ để ý cậu đâu đấy nhé? Tớ chỉ là muốn nói chuyện một chút thôi」
Trong khi cầm điện thoại của tôi với một bên tay, cô nói vậy với đôi má ửng đỏ .
Không, chắc không phải đâu. Đỏ lên chỉ là do phản chiếu ánh hoàng hôn thôi.
Phấn khích vì tôi, chuyện đó sao mà có thể được...... nhỉ? 「......Trước hết thì trả điện thoại cho tôi được không? Chắc giờ có nhiều cuộc gọi tới rồi đấy」
Thật lòng thì, tôi đang rất sợ.
Tôi thích cái câu chuyện romcom trì trệ này. Được thong thả thảnh thơi cùng Shiho sống đến mãi về sau mới là điều tôi mong muốn.
Mấy cái chuyển biến gì gì đó, tôi chả cần đâu.
Vì chúng tôi đã thân thiết lắm rồi mà.
Thời gian trôi qua cả hai sẽ lại càng thêm thân thiết, sớm muộn rồi cũng sẽ hẹn hò, và bắt đầu nghĩ đến chuyện kết hôn khi tới một độ tuổi nhất định nào đó.
Romcom như thế là được.
Câu chuyện của tụi tôi không cần lên lên xuống xuống. Cấu trúc Khởi Thừa Chuyển Hợp cũng chỉ vướng víu mà thôi. Đến cả mấy cái sự kiện, rồi event, rồi xung đột, rồi vấp ngã, rồi hào hứng kia, tôi cũng đâu có muốn đâu.
Thế mà vị thần romcom lại nỡ lòng nào.
Những tưởng đơn giản chỉ là vứt bỏ Ryuuzaki Ryouma, thì lần này lão ta lại bắt đầu tuỳ tiện ưu ái tôi.
Thật đấy, tha cho tôi đi mà.
「Cuộc gọi đến? Ừa, đúng là có nhiều thật, nhưng vì phiền quá nên tớ tắt nguồn luôn rồi. Nakayama không đặt mật khẩu à? Thiếu cảnh giác ghê...... Vì vậy mà điện thoại của cậu mới bị tớ lấy mất đó?」
Nụ cười tinh nghịch kia làm tôi lạnh cả sống lưng.
Sao cô lại cười như thế với mỗi tôi vậy? Tôi không hiểu nổi.
Cô cứ khó gần như trước với tôi cũng được mà.
Không cần biểu lộ gì cũng được mà.
Cứ sống mà coi nhau như người lạ thì chắc hẳn sẽ hạnh phúc hơn mà.
「À nội dung thì tớ chưa ngó qua đâu, thế nên cậu cứ yên tâm đi nhé? Tớ sẽ không vượt quá ranh giới đâu...... mà, chỉ là tấn công vừa đủ thôi. Lần này xin lỗi nha. Bị tớ trộm mất điện thoại có làm cậu khó chịu không? Cho tớ xin lỗi về chuyện đó nhé」
Cô nói vậy, rồi đưa cái điện thoại ra.
Khoảng cách giữa chúng tôi là khoảng vài mét. Nhưng có vẻ như cô không định bước đến đây. Tựa lưng vào cửa sổ, cô chờ tôi như muốn bảo tôi đến lấy.
「À không, tôi đâu có giận...... nhưng kiểu gì thì kiểu, tôi phải lấy lại điện thoại đã」
Tôi lựa những lời vô hại để không kích động cô rồi sợ hãi tiến lại gần.
Từ từ, từ từ, từng bước, từng bước...... Khi đã đến một cự ly vừa đủ, tôi dừng lại và lấy đi cái điện thoại từ tay cô.
Thế mà, chỉ đơn giản lấy đi thì lại chẳng được vị thần romcom cho phép.
「――――!」
Chân tôi đột nhiên vấp vào cái gì đó. Túi của ai đó đã rớt xuống sàn, lăn theo một cách bất thường và mắc vào chân tôi làm tôi ngã về phía trước.
「Nguy hiểm!」
Giây phút đó, mặt cô biến sắc và cô lao tới đỡ lấy tôi.
Nhưng Kurumizawa-san lại là một người nhẹ cân. Cô bắt được tôi nhưng lại chẳng thể đỡ lên, và tụi tôi ngã lăn ra sàn.
Kết cục là, mặt tôi đập thẳng vào ngực cô.
「Đau đau...... Nakayama có sao không? Đầu cậu có bị đập không thế?」
Kurumizawa-san đã bị ngã dập mông nhưng cơ thể cô có vẻ là vẫn ổn, vậy nên cô quay sang lo lắng cho tôi.
Chỉ là, do vừa đập đầu hết sức mình nên tôi vẫn chưa thể nói gì ngay được. Đặc biệt đau là cái mũi tôi...... cảm giác được máu mũi sắp chảy ra luôn rồi. Vậy nên tôi hoảng hốt chống tay để nhấc người dậy, chứ cứ thế này thì sẽ vấy máu lên đồ của Kurumizawa-san mất.
Nhưng tay tôi...... lại đang nằm trên ngực cô.
Vì hoảng quá mà tôi chưa kiểm tra lại.
「~~~!?」
Mặt của Kurumizawa-san ngay lập tức đỏ bừng lên.
Đột nhiên bị bóp ngực thì có cáu cũng không lạ.
Thế mà,
「......Ưư, nhanh nhanh tách ra đi? Tớ mà hồi hộp, thì sẽ lộ mất......」
Cô chỉ ngượng ngùng đầy xấu hổ.
Đang truyền qua bờ ngực đó, rõ ràng là nhịp đập của trái tim cô.
Những nhịp đập mạnh đến mức đau đớn kia khiến mặt tôi như muốn tái mét đi. Tôi có cảm giác tuần hoàn máu đã trở nên tệ đến nỗi máu mũi chẳng thèm chảy ra nữa rồi.
Tại sao cô lại hồi hộp đến thế chỉ vì được tôi chạm vào vậy?
À không, phải là, vì sao cô lại không tức giận?
Bị một kẻ hoàn toàn xa lạ chạm vào cơ thể, theo tôi thì có nổi cáu hay làm mặt khó chịu thì cũng chẳng lạ gì.
Cứ như một tên khốn may mắn[note43510] ấy.
À không phải, miêu tả là 『cứ như』 thì chắc là sai rồi.
Tôi lúc này đang được yêu mến bởi vị thần romcom cơ mà.
Vậy nên tôi chắc chắn, rằng ngay cả đây cũng là một 『Sự hoà hợp đã được thiết lập sẵn』[note43511]――
=============
Tác giả cảm ơn Kirito Kyoushinsha-san (?)
Cũng là từ một tình huống tương tự trước đây mà tôi mới kết thân được với Shiho.
Nhưng người con gái ở đây cùng tôi lần này, lại không phải Shiho.
Kurumizawa Kururi - một cô gái có nét đặc trưng là mái tóc hồng.
「Không phải là tớ để ý cậu đâu đấy nhé? Tớ chỉ là muốn nói chuyện một chút thôi」
Trong khi cầm điện thoại của tôi với một bên tay, cô nói vậy với đôi má ửng đỏ .
Không, chắc không phải đâu. Đỏ lên chỉ là do phản chiếu ánh hoàng hôn thôi.
Phấn khích vì tôi, chuyện đó sao mà có thể được...... nhỉ? 「......Trước hết thì trả điện thoại cho tôi được không? Chắc giờ có nhiều cuộc gọi tới rồi đấy」
Thật lòng thì, tôi đang rất sợ.
Tôi thích cái câu chuyện romcom trì trệ này. Được thong thả thảnh thơi cùng Shiho sống đến mãi về sau mới là điều tôi mong muốn.
Mấy cái chuyển biến gì gì đó, tôi chả cần đâu.
Vì chúng tôi đã thân thiết lắm rồi mà.
Thời gian trôi qua cả hai sẽ lại càng thêm thân thiết, sớm muộn rồi cũng sẽ hẹn hò, và bắt đầu nghĩ đến chuyện kết hôn khi tới một độ tuổi nhất định nào đó.
Romcom như thế là được.
Câu chuyện của tụi tôi không cần lên lên xuống xuống. Cấu trúc Khởi Thừa Chuyển Hợp cũng chỉ vướng víu mà thôi. Đến cả mấy cái sự kiện, rồi event, rồi xung đột, rồi vấp ngã, rồi hào hứng kia, tôi cũng đâu có muốn đâu.
Thế mà vị thần romcom lại nỡ lòng nào.
Những tưởng đơn giản chỉ là vứt bỏ Ryuuzaki Ryouma, thì lần này lão ta lại bắt đầu tuỳ tiện ưu ái tôi.
Thật đấy, tha cho tôi đi mà.
「Cuộc gọi đến? Ừa, đúng là có nhiều thật, nhưng vì phiền quá nên tớ tắt nguồn luôn rồi. Nakayama không đặt mật khẩu à? Thiếu cảnh giác ghê...... Vì vậy mà điện thoại của cậu mới bị tớ lấy mất đó?」
Nụ cười tinh nghịch kia làm tôi lạnh cả sống lưng.
Sao cô lại cười như thế với mỗi tôi vậy? Tôi không hiểu nổi.
Cô cứ khó gần như trước với tôi cũng được mà.
Không cần biểu lộ gì cũng được mà.
Cứ sống mà coi nhau như người lạ thì chắc hẳn sẽ hạnh phúc hơn mà.
「À nội dung thì tớ chưa ngó qua đâu, thế nên cậu cứ yên tâm đi nhé? Tớ sẽ không vượt quá ranh giới đâu...... mà, chỉ là tấn công vừa đủ thôi. Lần này xin lỗi nha. Bị tớ trộm mất điện thoại có làm cậu khó chịu không? Cho tớ xin lỗi về chuyện đó nhé」
Cô nói vậy, rồi đưa cái điện thoại ra.
Khoảng cách giữa chúng tôi là khoảng vài mét. Nhưng có vẻ như cô không định bước đến đây. Tựa lưng vào cửa sổ, cô chờ tôi như muốn bảo tôi đến lấy.
「À không, tôi đâu có giận...... nhưng kiểu gì thì kiểu, tôi phải lấy lại điện thoại đã」
Tôi lựa những lời vô hại để không kích động cô rồi sợ hãi tiến lại gần.
Từ từ, từ từ, từng bước, từng bước...... Khi đã đến một cự ly vừa đủ, tôi dừng lại và lấy đi cái điện thoại từ tay cô.
Thế mà, chỉ đơn giản lấy đi thì lại chẳng được vị thần romcom cho phép.
「――――!」
Chân tôi đột nhiên vấp vào cái gì đó. Túi của ai đó đã rớt xuống sàn, lăn theo một cách bất thường và mắc vào chân tôi làm tôi ngã về phía trước.
「Nguy hiểm!」
Giây phút đó, mặt cô biến sắc và cô lao tới đỡ lấy tôi.
Nhưng Kurumizawa-san lại là một người nhẹ cân. Cô bắt được tôi nhưng lại chẳng thể đỡ lên, và tụi tôi ngã lăn ra sàn.
Kết cục là, mặt tôi đập thẳng vào ngực cô.
「Đau đau...... Nakayama có sao không? Đầu cậu có bị đập không thế?」
Kurumizawa-san đã bị ngã dập mông nhưng cơ thể cô có vẻ là vẫn ổn, vậy nên cô quay sang lo lắng cho tôi.
Chỉ là, do vừa đập đầu hết sức mình nên tôi vẫn chưa thể nói gì ngay được. Đặc biệt đau là cái mũi tôi...... cảm giác được máu mũi sắp chảy ra luôn rồi. Vậy nên tôi hoảng hốt chống tay để nhấc người dậy, chứ cứ thế này thì sẽ vấy máu lên đồ của Kurumizawa-san mất.
Nhưng tay tôi...... lại đang nằm trên ngực cô.
Vì hoảng quá mà tôi chưa kiểm tra lại.
「~~~!?」
Mặt của Kurumizawa-san ngay lập tức đỏ bừng lên.
Đột nhiên bị bóp ngực thì có cáu cũng không lạ.
Thế mà,
「......Ưư, nhanh nhanh tách ra đi? Tớ mà hồi hộp, thì sẽ lộ mất......」
Cô chỉ ngượng ngùng đầy xấu hổ.
Đang truyền qua bờ ngực đó, rõ ràng là nhịp đập của trái tim cô.
Những nhịp đập mạnh đến mức đau đớn kia khiến mặt tôi như muốn tái mét đi. Tôi có cảm giác tuần hoàn máu đã trở nên tệ đến nỗi máu mũi chẳng thèm chảy ra nữa rồi.
Tại sao cô lại hồi hộp đến thế chỉ vì được tôi chạm vào vậy?
À không, phải là, vì sao cô lại không tức giận?
Bị một kẻ hoàn toàn xa lạ chạm vào cơ thể, theo tôi thì có nổi cáu hay làm mặt khó chịu thì cũng chẳng lạ gì.
Cứ như một tên khốn may mắn[note43510] ấy.
À không phải, miêu tả là 『cứ như』 thì chắc là sai rồi.
Tôi lúc này đang được yêu mến bởi vị thần romcom cơ mà.
Vậy nên tôi chắc chắn, rằng ngay cả đây cũng là một 『Sự hoà hợp đã được thiết lập sẵn』[note43511]――
=============
Tác giả cảm ơn Kirito Kyoushinsha-san (?)
Danh sách chương