「Chà, tôi không nghĩ là có thể gặp được Koutarou trên đường về sau khi qua chơi nhà Ryouma đấy...... Đúng là một thu hoạch tuyệt vời. Tôi đã luôn tìm kiếm một cơ hội để có thể nói chuyện với cậu đó. Cơ mà, mới chuyển tới có hai ngày đã bảo là 『luôn』 thì nghe hơi kỳ nhỉ」

......Mary-san nói nhiều, nhưng lại theo một nghĩa khác với Shiho.

Đều là ngồi liến thoắng đủ thứ mà chả buồn nghe đối phương nói gì, nhưng lại hoàn toàn khác biệt.

Shiho nói chuyện bằng cảm xúc. Cô thường chẳng nói vào trọng tâm, thỉnh thoảng tôi còn chả hiểu cô đang nói gì, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy nói chuyện với cô lại không vui cả.

Trái lại, Mary-san thì nói chuyện bằng lý lẽ. Cái này làm thế nào, rồi vì gì, rồi tại sao lại thành ra thế kia,...... từng thứ từng thứ cô ta ngồi giải thích hết, vậy nên nói chuyện chẳng vui tẹo nào. Tôi hiểu được cô ta muốn nói gì, nhưng tôi chẳng thấy được niềm vui khi ngồi nghe nó.

Cô ta hoàn toàn trái ngược với kiểu người nói nhiều nhưng nói tệ như Shiho, nhưng cũng vì thế mà phần xấu xí của cô ta càng được nổi bật lên.

「......Thôi mà, không cần phải cảnh giác thế đâu. Việc cậu thấy khó chịu hay không, với tôi thì sao cũng được. Chỉ là tôi đang muốn biết được tất cả những gì tôi muốn biết thôi ấy mà」

「Nghĩa là ý định của tôi cũng chẳng liên quan chứ gì?」

「Nếu cậu nghĩ thế, thì chắc là thế thật. Mà, thôi nào...... Thế cậu nghĩ chiếc Limousine này đang đi đâu? Nó có thật sự đang đi tới nhà Koutarou không ấy nhỉ? Giả dụ giờ cậu tấn công tôi rồi nhảy khỏi chiếc xe này đi. Lúc đó, không biết cậu đang ở đâu nữa ha? Koutarou đã hiểu chưa nào?」

「......Đang đe doạ đấy à?」

Tôi lập tức ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ.

Dù vậy, tôi vẫn chẳng rõ mình đang ở đâu, vì đến cả khung cảnh bên ngoài còn chẳng thấy được.

Vậy nên tôi chẳng biết được mình đang ở đâu.

Cứ cho là...... tôi sẽ bị thả xuống ở một nơi khỉ ho cò gáy nào đó đi...... chỉ nghĩ thôi cũng thấy hãi rồi. Không đâu, đúng là chẳng thế có chuyện đó được, nhưng nếu là Mary-san thì có khi cô ta lại chẳng ngần ngại mà làm thật không chừng.

「Chiếc xe này được đặc chế đó? Cậu thấy đấy, có những lúc tôi chẳng muốn nhìn ra ngoài, vậy nên tôi đã tắt nó đi. Nhờ thế mà chẳng thể nhìn được quang cảnh ngoài cửa sổ nữa. Nó được gọi là kính một chiều[note42826] đấy, cậu biết không?」

――Không được.

Lý trí đang bảo tôi phải chịu đựng.

Con người này có vấn đề. Quá nguy hiểm. Với một người theo chủ nghĩa khoái lạc như cô ta thì chống đối là vô nghĩa. Sau cùng thì, cô ta là kiểu người sẽ không từ mọi thủ đoạn để đạt được thứ mình muốn mà.

Nhưng trái lại, nếu suy nghĩ ngược lại thì một khi biết hết được những gì muốn biết, cô ta sẽ trở nên chán nản ngay thôi. Vậy nên khi xong xuôi, tôi sẽ nhanh chóng được thả.

Không nên chống cự một cách vô nghĩa vì chỉ tổ kéo dài thời gian thêm mà thôi. Vậy nên giờ cứ ngoan ngoãn đã.

「Hiểu rồi. Thế giờ cô muốn biết cái gì? Nếu được thì tôi mong nhanh nhanh lên chút để còn về nữa」

「Hửm? Cậu cũng biết điều đó, thế thì được quá. Ừm, đúng là cậu có thể nhìn được tình hình với góc nhìn từ bên ngoài nhỉ. Mà, tôi thích kiểu nói chuyện này, vậy nên tôi chẳng phiền nếu nó kéo dài mãi đâu」

「......Tôi đã cố ngoan ngoãn rồi, vậy nên đừng có chọc tôi nữa」

Tôi giơ hai tay lên đầu hàng.

Thấy tôi như thế, Mary hít một hơi thoả mãn rồi đặt chân lên bàn.

「Nihihi. Đúng rồi, thái độ thế mới đúng...... Nếu cậu đã ngoan ngoãn nghe theo lời tôi thế thì được」

Và sau đó, cô ta hỏi một đống thứ.

「Gia đình thế nào?」 「Anh em có ai?」 「Thành tích ra sao?」 「Giấc mơ trong tương lai là gì?」 「Tình đầu vào khi nào?」 「Thích kiểu người nào?」 「Bạn bè có ai?」 「Người thân nhất là ai?」 「Trái lại, người ghét nhất là ai?」

――Vân vân và mây mây.

Có lẽ, đến cả những thông tin đã có được từ trước, cô ta cũng đem ra hỏi để xác nhận lại.

Và thế là cô ta đã nắm được cốt lõi―― nền tảng của tôi.

Cô ta đang cố xây dựng nên câu chuyện của Nakayama Koutarou chính xác đến từng chi tiết nhỏ.

Sau khi nghe hết toàn bộ, cô ta thốt ra những lời sau.

「Một 『Nhân vật nền』 hoàn hảo nhỉ. Quá khứ của Koutarou đúng là chán ngắt. Bình thường đến mức tẻ nhạt luôn」

......Tôi đã tự nhận thức được nên chẳng thấy sốc mấy.

Và vì thế, những lời của Shiho lại hiện lên trong tâm trí tôi.

『Koutarou-kun là đặc biệt đó』.

Bằng cách nào đó mà tôi trở nên thoải mái hơn khi nghĩ về cô nàng đáng yêu kia, đúng là kỳ lạ thật――
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện