「Thôi nào, đừng có ủ rũ vì bị la thế chứ, mau mau ăn trưa thôi. Bụng tớ réo nãy giờ rồi này. Đúng là ở trường chán thật, chỉ có bữa trưa là tuyệt thôi nhỉ」
Tôi có ủ rũ gì đâu.
Chắc chỉ mỗi Shimosuki thấy thế. Cô nhẹ nhàng vỗ lưng tôi như thể đang an ủi con nít ấy... Mà thôi, cũng không sao.
「Ngồi xuống thôi nào. Ơ, chẳng lẽ là cậu sợ bẩn? Nếu thế thì cậu cứ đứng vậy cũng được, nhưng cứ mãi ngước lên nhìn thì tớ mỏi cổ lắm đó」
「Không sao, tôi ngồi được mà」
Xung quanh đây không một bóng người. Shimotsuki lựa một chỗ nhô lên rồi ngồi xuống. Tôi cũng cẩn thận tìm một chỗ bên cạnh với khoảng cách vừa phải.
Cách nhau chừng một mét. Tôi nghĩ khoảng cách như này là đủ... nhưng có vẻ như nó hơi xa.
「Nè nhìn nè. Bento của tớ đó, nhìn ngon lắm đúng không?」
Đột nhiên cô thu hẹp khoảng cách.
Giờ chúng tôi chỉ cách nhau tầm 10cm.
(G-gần quá rồi đó???)
Lúc này chỉ cần cử động tí là đụng nhau ngay. Nhưng có lẽ với Shimotsuki, đây chính là khoảng cách giữa bạn bè với nhau thì phải.
Cô chẳng hề bận tâm tới tình cảnh này, cứ thế nói chuyện tiếp như thể đây là chuyện bình thường.
「Mama tớ nấu ăn giỏi lắm đó. Tớ không hề thiên vị vì là gia đình đâu nhé, thật sự ngon cực luôn đó. Cho dù Nakayama-kun có kén ăn cũng sẽ mê luôn cho coi. Mama tớ giỏi đến thế đấy. Nè, thử đi. Không cần phải khách sáo đâu. Aaa~nnー」
Và rồi, như thể người yêu, cô gắp cho tôi một miếng trứng rán.
「Hả? Gì vậy? Nnnn...?」
Có thật chỉ là bạn bè không thế? Chẳng lẽ trong suy nghĩ của Shimotsuki, chúng tôi đã hẹn hò rồi?
Không thể nào, nếu thế thật thì tôi cũng vui đấy... nhưng nghĩ lại thì mình đã tỏ tình hay được tỏ tình bao giờ đâu.
Thế thì cái khoảng cách này là sao?
Có vẻ Shimotsuki khao khát có bạn đến nỗi khái niệm bạn bè với cô giờ đã bị biến tướng quá nhiều, thành ra cô mới gần gũi với tôi thế này.
Mới có 2 ngày từ khi kết bạn thôi mà... Chắc hẳn là cô thật sự rất muốn có bạn rồi.
Nếu đúng thế thì tôi thật sự không muốn từ chối.
「Cậu không ăn hả? Nó ngon thế mà...」
Đúng là không thể từ chối nổi khi đã nhìn thấy gương mặt buồn bã kia.
「V-vậy thì xin phép...」
Tôi nếm thử miếng trứng rán mà cô đưa cho.
Đúng là vị ngon thật. Dù không rõ lắm, nhưng tôi thật sự bối rối vì đây là lần đầu bản thân được ai đó đút cho.
「Thế nào? Ngon đúng không? Mama tớ đúng là tuyệt vời nhỉ?」
Nhưng vì Shimotsuki đang hỏi cảm tưởng, nên trước hết cứ gật đầu cái đã.
「Đúng là... tuyệt thật. Tôi thấy ngon lắm」
「Chứ gì nữa! Ufufu, mama tớ thật sự tuyệt vời mà. Không có món ăn nào mama không chế biến được, cũng vì rất yêu papa mà lúc nào mama cũng cố gắng hết sức mình để nấu ăn đó. Ân huệ đó tớ cũng được hưởng sái, đúng là hạnh phúc mà」
Được nghe những lời khen dành cho mẹ mình làm Shimotsuki vui hơn cả việc bản thân được khen thì phải.
Đúng là một cô gái tốt bụng yêu gia đình.
Biết được khía cạnh này càng làm cô thu hút hơn.
Cũng vì thế, hành xử cứ như người yêu với cô càng làm tôi thấy khó xử hơn――
Tôi có ủ rũ gì đâu.
Chắc chỉ mỗi Shimosuki thấy thế. Cô nhẹ nhàng vỗ lưng tôi như thể đang an ủi con nít ấy... Mà thôi, cũng không sao.
「Ngồi xuống thôi nào. Ơ, chẳng lẽ là cậu sợ bẩn? Nếu thế thì cậu cứ đứng vậy cũng được, nhưng cứ mãi ngước lên nhìn thì tớ mỏi cổ lắm đó」
「Không sao, tôi ngồi được mà」
Xung quanh đây không một bóng người. Shimotsuki lựa một chỗ nhô lên rồi ngồi xuống. Tôi cũng cẩn thận tìm một chỗ bên cạnh với khoảng cách vừa phải.
Cách nhau chừng một mét. Tôi nghĩ khoảng cách như này là đủ... nhưng có vẻ như nó hơi xa.
「Nè nhìn nè. Bento của tớ đó, nhìn ngon lắm đúng không?」
Đột nhiên cô thu hẹp khoảng cách.
Giờ chúng tôi chỉ cách nhau tầm 10cm.
(G-gần quá rồi đó???)
Lúc này chỉ cần cử động tí là đụng nhau ngay. Nhưng có lẽ với Shimotsuki, đây chính là khoảng cách giữa bạn bè với nhau thì phải.
Cô chẳng hề bận tâm tới tình cảnh này, cứ thế nói chuyện tiếp như thể đây là chuyện bình thường.
「Mama tớ nấu ăn giỏi lắm đó. Tớ không hề thiên vị vì là gia đình đâu nhé, thật sự ngon cực luôn đó. Cho dù Nakayama-kun có kén ăn cũng sẽ mê luôn cho coi. Mama tớ giỏi đến thế đấy. Nè, thử đi. Không cần phải khách sáo đâu. Aaa~nnー」
Và rồi, như thể người yêu, cô gắp cho tôi một miếng trứng rán.
「Hả? Gì vậy? Nnnn...?」
Có thật chỉ là bạn bè không thế? Chẳng lẽ trong suy nghĩ của Shimotsuki, chúng tôi đã hẹn hò rồi?
Không thể nào, nếu thế thật thì tôi cũng vui đấy... nhưng nghĩ lại thì mình đã tỏ tình hay được tỏ tình bao giờ đâu.
Thế thì cái khoảng cách này là sao?
Có vẻ Shimotsuki khao khát có bạn đến nỗi khái niệm bạn bè với cô giờ đã bị biến tướng quá nhiều, thành ra cô mới gần gũi với tôi thế này.
Mới có 2 ngày từ khi kết bạn thôi mà... Chắc hẳn là cô thật sự rất muốn có bạn rồi.
Nếu đúng thế thì tôi thật sự không muốn từ chối.
「Cậu không ăn hả? Nó ngon thế mà...」
Đúng là không thể từ chối nổi khi đã nhìn thấy gương mặt buồn bã kia.
「V-vậy thì xin phép...」
Tôi nếm thử miếng trứng rán mà cô đưa cho.
Đúng là vị ngon thật. Dù không rõ lắm, nhưng tôi thật sự bối rối vì đây là lần đầu bản thân được ai đó đút cho.
「Thế nào? Ngon đúng không? Mama tớ đúng là tuyệt vời nhỉ?」
Nhưng vì Shimotsuki đang hỏi cảm tưởng, nên trước hết cứ gật đầu cái đã.
「Đúng là... tuyệt thật. Tôi thấy ngon lắm」
「Chứ gì nữa! Ufufu, mama tớ thật sự tuyệt vời mà. Không có món ăn nào mama không chế biến được, cũng vì rất yêu papa mà lúc nào mama cũng cố gắng hết sức mình để nấu ăn đó. Ân huệ đó tớ cũng được hưởng sái, đúng là hạnh phúc mà」
Được nghe những lời khen dành cho mẹ mình làm Shimotsuki vui hơn cả việc bản thân được khen thì phải.
Đúng là một cô gái tốt bụng yêu gia đình.
Biết được khía cạnh này càng làm cô thu hút hơn.
Cũng vì thế, hành xử cứ như người yêu với cô càng làm tôi thấy khó xử hơn――
Danh sách chương