Tôi chợt muốn nhìn thấy gương mặt của Shiho.
(Nhưng...... sao mà gặp được, tại cậu ấy đang bị cúm mà)
Có đến thì cũng chẳng thể nhìn.
Nhưng chí ít thì hỏi tình hình từ Satsuki-san có lẽ là vẫn được.
Chắc là tôi sẽ vào cửa hàng tiện lợi để mua gì đó cho cô ấy vậy...... tôi sẽ tìm mọi thủ đoạn để có thể chạm đến được Shiho, cho dù chỉ là một chút.
Bỗng từ đâu ra, một chiếc xe hơi màu trắng dừng lại cạnh tôi.
Cái xe nhìn quen quen kia là xe của dì.
Có vẻ như mối quan hệ của tôi với Shiho giờ đang bị vị thần romcom cố cản trở cho được.
「Koutarou, lên xe đi...... Chuyện bực mình là dì đã bị bắt phải đưa đón mày một thời gian rồi đấy. Mẹ của chú mày rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy. Nếu đã bận tâm đến con mình đến mức đó thì tự mình đi chăm cũng được mà」
Tôi mở cửa cạnh ghế phụ, thở dài trước người dì đang bất mãn thú nhận ngay từ ban đầu.
Vậy là...... việc giám sát lại bắt đầu rồi à.
Tôi nhớ mình cũng từng bị giám sát khiểu này hồi còn nhỏ, cái thời mà mẹ vẫn chưa nhận ra được sự bất tài của tôi.
Kể từ khi để mẹ thất vọng thì tôi đã hoàn toàn bị bỏ mặc, nhưng hình như những hành vi gần đây của tôi đã không thể chấp nhận được nữa rồi.
Không biết có liên quan gì đến chuyện kinh doanh không tốt gần đây không nữa.
Tôi gần như cảm thấy rằng đây chỉ là giận cá chém thớt một cách nửa mùa, nhưng sức mạnh để mà chống đối thì tôi lại chẳng có đủ. Vậy nên tôi đã ngoan ngoãn lên xe.
Chắc để tôi khỏi ăn chơi lêu lổng mà từ giờ, ngày nào dì cũng sẽ đưa đón tôi sau giờ học.
Như này thì tôi chắc là chẳng thể đến thăm bệnh Shiho được rồi...... Mà có đến thì cũng chẳng gặp được. Thôi thì kiên nhẫn mà gọi điện sau vậy.
「Mẹ của chú mày bị gì thế? Ước gì bả chịu bớt bớt lại」
「......Mẹ cũng là chị của dì, nên dì phàn nàn trực tiếp cũng được mà」
「Mày làm như được ấy. Dù có thế thì dì cũng là lính của bả mà? Ít nhiều thì do có phụ cấp đặc biệt nên dì mới gắng chịu được...... chứ không thì dì mày đã nghỉ việc từ lâu rồi」
Về cơ bản thì dì là một người nghĩ mọi thứ bằng tiền.
Vậy nên việc dì chăm sóc tôi chẳng phải là do tình cảm gia đình hay gì cả. Thì tại, phần đó đã được mẹ tôi thanh toán luôn rồi mà.
Mà dù gì thì, tôi cũng hiểu rằng tình trạng tinh thần của mẹ đang không bình thường.
「Trời ạ, thật tình...... Dì chẳng muốn phải chăm một thằng nhóc cuồng dâm đâu. Mà cái con bé lúc nãy là gì thế? Tóc hồng thì chẳng phải có hơi bị hiếm à. Bạn gái của mày hả?」
Người dì đang vừa ngậm thuốc vừa lái xe này có vẻ như đã thấy tôi với Kurumizawa-san.
Để không gây hiểu nhầm, tôi sẽ phủ nhận thẳng.
「Không phải đâu dì...... đó chỉ là một cô bạn cùng lớp mà cháu tình cờ gặp thôi」
「Học sinh cấp ba màu mè thế cũng có nhỉ. Tiện thể thì, tên gì thế?」
「Dạ tên hình như là 『Kurumizawa Kururi』......」
Biết được điều đó thì có ý nghĩa gì à? Khi tôi nghiêng đầu khó hiểu, thì dì nói ra một thứ khiến tôi tò mò.
「Kurumizawa? Hình như có đối tác nào đó của công ty cũng mang họ đó đấy......」
Bộ đây là thói quen muốn biết tên người khác của các doanh nhân à?
Ngay khi nghe được cái tên đấy, dì ngậm miệng lại như thể đang suy nghĩ về chuyện gì đó.
Trông cứ quái quái sao sao ấy.
Chắc cũng đã đến lúc các tình tiết liên kết lại với nhau rồi.
Cũng đã đến thời điểm để câu chuyện romcom trì trệ này bắt đầu chuyển biến rồi.
Vị thần romcom thật sự đang làm chuyện thừa thãi rồi đây――
(Nhưng...... sao mà gặp được, tại cậu ấy đang bị cúm mà)
Có đến thì cũng chẳng thể nhìn.
Nhưng chí ít thì hỏi tình hình từ Satsuki-san có lẽ là vẫn được.
Chắc là tôi sẽ vào cửa hàng tiện lợi để mua gì đó cho cô ấy vậy...... tôi sẽ tìm mọi thủ đoạn để có thể chạm đến được Shiho, cho dù chỉ là một chút.
Bỗng từ đâu ra, một chiếc xe hơi màu trắng dừng lại cạnh tôi.
Cái xe nhìn quen quen kia là xe của dì.
Có vẻ như mối quan hệ của tôi với Shiho giờ đang bị vị thần romcom cố cản trở cho được.
「Koutarou, lên xe đi...... Chuyện bực mình là dì đã bị bắt phải đưa đón mày một thời gian rồi đấy. Mẹ của chú mày rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy. Nếu đã bận tâm đến con mình đến mức đó thì tự mình đi chăm cũng được mà」
Tôi mở cửa cạnh ghế phụ, thở dài trước người dì đang bất mãn thú nhận ngay từ ban đầu.
Vậy là...... việc giám sát lại bắt đầu rồi à.
Tôi nhớ mình cũng từng bị giám sát khiểu này hồi còn nhỏ, cái thời mà mẹ vẫn chưa nhận ra được sự bất tài của tôi.
Kể từ khi để mẹ thất vọng thì tôi đã hoàn toàn bị bỏ mặc, nhưng hình như những hành vi gần đây của tôi đã không thể chấp nhận được nữa rồi.
Không biết có liên quan gì đến chuyện kinh doanh không tốt gần đây không nữa.
Tôi gần như cảm thấy rằng đây chỉ là giận cá chém thớt một cách nửa mùa, nhưng sức mạnh để mà chống đối thì tôi lại chẳng có đủ. Vậy nên tôi đã ngoan ngoãn lên xe.
Chắc để tôi khỏi ăn chơi lêu lổng mà từ giờ, ngày nào dì cũng sẽ đưa đón tôi sau giờ học.
Như này thì tôi chắc là chẳng thể đến thăm bệnh Shiho được rồi...... Mà có đến thì cũng chẳng gặp được. Thôi thì kiên nhẫn mà gọi điện sau vậy.
「Mẹ của chú mày bị gì thế? Ước gì bả chịu bớt bớt lại」
「......Mẹ cũng là chị của dì, nên dì phàn nàn trực tiếp cũng được mà」
「Mày làm như được ấy. Dù có thế thì dì cũng là lính của bả mà? Ít nhiều thì do có phụ cấp đặc biệt nên dì mới gắng chịu được...... chứ không thì dì mày đã nghỉ việc từ lâu rồi」
Về cơ bản thì dì là một người nghĩ mọi thứ bằng tiền.
Vậy nên việc dì chăm sóc tôi chẳng phải là do tình cảm gia đình hay gì cả. Thì tại, phần đó đã được mẹ tôi thanh toán luôn rồi mà.
Mà dù gì thì, tôi cũng hiểu rằng tình trạng tinh thần của mẹ đang không bình thường.
「Trời ạ, thật tình...... Dì chẳng muốn phải chăm một thằng nhóc cuồng dâm đâu. Mà cái con bé lúc nãy là gì thế? Tóc hồng thì chẳng phải có hơi bị hiếm à. Bạn gái của mày hả?」
Người dì đang vừa ngậm thuốc vừa lái xe này có vẻ như đã thấy tôi với Kurumizawa-san.
Để không gây hiểu nhầm, tôi sẽ phủ nhận thẳng.
「Không phải đâu dì...... đó chỉ là một cô bạn cùng lớp mà cháu tình cờ gặp thôi」
「Học sinh cấp ba màu mè thế cũng có nhỉ. Tiện thể thì, tên gì thế?」
「Dạ tên hình như là 『Kurumizawa Kururi』......」
Biết được điều đó thì có ý nghĩa gì à? Khi tôi nghiêng đầu khó hiểu, thì dì nói ra một thứ khiến tôi tò mò.
「Kurumizawa? Hình như có đối tác nào đó của công ty cũng mang họ đó đấy......」
Bộ đây là thói quen muốn biết tên người khác của các doanh nhân à?
Ngay khi nghe được cái tên đấy, dì ngậm miệng lại như thể đang suy nghĩ về chuyện gì đó.
Trông cứ quái quái sao sao ấy.
Chắc cũng đã đến lúc các tình tiết liên kết lại với nhau rồi.
Cũng đã đến thời điểm để câu chuyện romcom trì trệ này bắt đầu chuyển biến rồi.
Vị thần romcom thật sự đang làm chuyện thừa thãi rồi đây――
Danh sách chương