Sau khi đưa tôi về đến nhà, dì chẳng nói chẳng rằng mà cứ thế rời đi luôn.

Cũng chẳng mấy khi thấy dì cân nhắc về việc bỏ thuốc...... nhưng rốt cuộc thì dì đang nghĩ gì vậy.

Chưa kể việc dì im im ngay trước vấn đề liên quan đến Kurumizawa-san cũng đáng ngại nữa.

Có gì đó không thể dự được lại sắp diễn ra...... nghĩ thế thôi cũng thấy nản lòng rồi.

Nhưng mà mãi rầu rĩ thì cũng không được.

Sau cùng thì điều tôi bận tâm vẫn là tình hình sức khoẻ của Shiho.

Vậy nên tôi đã gọi cho cô ngay khi vừa về tới nhà.

Tin nhắn phản hồi vẫn chưa nhận được nên có lẽ là cô vẫn còn đang ngủ.

「............」

Chuông điện thoại đổ suốt một hồi.

Cô gái bình thường chẳng bao giờ chịu buông cái điện thoại ra đó, trông như tình trạng cơ thể đã tệ đến mức chẳng nhận ra được cuộc gọi đến nữa rồi.

Có lẽ lúc này nên để cô yên thì tốt hơn...... và khi đang định từ bỏ, thì đột nhiên cô bắt máy.

「Moshu moshu...... Ai vậyyy? Đây là Shii-chan, 3 chuổi-desu」

Và rồi ngái ngủ hết mình.

Thôi chết, lỡ gọi cổ dậy mất rồi...... nhưng do đang mừng vì nghe được giọng nên tôi chẳng thể cúp máy được.

「Alo, ừm...... Nakayama đây」

「Nakayamaa? Ai thếế? Shii-chan hổng biết à」

Hmm, có vẻ như cơn sốt kết hợp với cơn ngái ngủ đã khiến tuổi Shiho lùi hẳn về thời con nít.

「Là Nakayama Koutarou...... Xin lỗi, cậu đã tỉnh chưa vậy? Tớ cúp máy nhé?」

「Nnnn? Koutarouu?...... Koutarou-kun? Ah, là Koutarou-kun à」

Cuối cùng cũng tỉnh rồi nhỉ. Cô trông như vẫn nhớ tôi là ai, nhưng lời nói thì vẫn còn đớt lắm.

Chắc là do thể trạng không tốt mà ý thức cũng mông lung theo không chừng. Nhưng thật là mừng vì tôi đã có thể nghe được giọng cô.

「Xin lỗi nhé, tại tớ đang lo không biết cậu có ổn không ấy mà......」

「Cậu lo hả~? Ehehe, cảm ơn nha. Shii-chan vui lắmm」

「......Shii-chan, mấy tuổi rồi ấy nhỉ?」

「3 chuổi」

......Ơ? Đùa đấy à? Tuy chẳng rõ lắm, nhưng có lẽ là không chỉ thể trạng đang tệ mà cả tinh thần của cô cũng kỳ lạ mất rồi.

Tôi nghĩ gọi điện lâu quá thì sẽ không tốt.

Nhưng nhờ nghe được giọng Shiho mà tâm trạng tôi đã thoải mái hơn.

Cả con tim cũng đang thanh thản, như thể muốn nói rằng bản thân khi nãy nói chuyện với Kurumizawa-san là giả tạo.

Tôi chợt thấy hổ thẹn vì gần đây hình như đã dựa vào Shiho hơi nhiều.

(Shiho chắc cũng đang mệt, thế nên mình phải ý tứ chút thôi)

Nghĩ thì nghĩ thế...... nhưng không được nghe giọng cô thì đúng là cô đơn thật.

Shiho quan trọng với tôi đến vậy đấy.

Lại một lần nữa, tôi cảm thấy.

Rằng mình thật sự rất thích Shiho...... và rồi những cảm xúc đó trong tôi bỗng trào dâng.

Thế nên trong vô thức, tôi đã trót nói ra.

「Shiho, tớ thích cậu nhiều lắm」

Tôi tỏ tình, một lời tỏ tình mà chẳng hề có ngữ cảnh.

Những lời đó được thốt ra trong vô thức, nhưng kỳ lạ là tôi chẳng thấy dao động chút nào.

Mà cũng đương nhiên thôi, tại đó là những lời từ trong tim tôi mà.

Tôi cũng đâu có bảo rằng mình muốn nghe câu trả lời đâu.

Dẫu vậy, tôi vẫn tò mò không biết Shiho sẽ nói gì.

「......C-cái đồ ngốc này」

Và cô ngay lập tức trở nên hoang mang.

Hơi thở qua điện thoại bỗng dồn dập...... cảm xúc của cô dễ hiểu thật đấy.

「Tớ đang định để Koutarou-kun hồi hộp bằng cách giả làm em bé mà...... đừng có làm tớ hồi hộp ngược lại chứ!」

......Ra thế. Chuyện hồi nãy hình như là đùa thật.

「Giờ mà hồi hộp hơn nữa là tớ ngỏm mất đó. Hụ, hụ...... Cậu thấy rồi đấy, vì hưng phấn quá mà đầu tớ ong ong rồi nè! Koutarou-kun là đồ xấu bụng」

Dù những lời của Shiho mang đầy vẻ đáng yêu, nhưng tiếng ho khan của cô vẫn khiến ngực tôi đau nhói.

Để cô cố quá thì tình trạng cơ thể sẽ trở xấu mất thôi...... thế nên hôm nay chắc vầy là được rồi.

「X-xin lỗi nha? Vì tự nhiên lại nói ra lời yêu thế...... Vậy thì, tớ cúp máy đây. Nhớ thong thả nghỉ ngơi đấy, Shiho」

「......Ừm, tớ sẽ làm mà. Thật ra tớ muốn nói chuyện nhiều hơn nữa cơ...... xin lỗi cậu nhé? Nhưng mà, tớ vui lắm. Cảm ơn cậu. Khi nào khoẻ lại thì nhớ hãy âu yếm tớ thật nhiều đấy? Thôi thì, bye bye......」

Nói vậy xong, Shiho ngay lập tức cúp máy. Chắc là do cảm thấy mình sắp ho mà cô mới cúp để không cho tôi nghe được.

Cố không để tôi phải lo lắng...... cũng là cách mà Shiho suy nghĩ cho tôi.

Vậy nên cho dù có không đáp lại những lời 『yêu』, thì tôi vẫn không hề nghi ngờ những cảm xúc của cậu ấy.

Đúng vậy, dẫu biết là thế...... nhưng khi nhận ra là đâu đó trong tim tôi đúng là vẫn đang mong mỏi những lời 『yêu』 kia, tôi thở dài.

(Tại sao, mình lại yếu đuối đến thế này rồi vậy......)

Với cái bản thân đã quá dựa dẫm vào Shiho này, tôi sắp mang phải một nỗi ác cảm――

=============

Chúc mừng năm mới!

Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ vào năm ngoái.

Mong năm nay cũng được mọi người chiếu cố m(__)m
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện