Và rồi Shimotsuki cho tôi biết lý do.

Lý do tại sao cô chỉ nói nhiều với mỗi mình tôi.

「Tớ ấy, tớ có đôi tai hơi bị tốt đó」

Không phải là một tràng luyên thuyên có hơi lạ, ẩn ý trong những lời đó làm tôi vô thức nghiêng người về phía trước.

「Ng-nghĩa là sao?」

「Nói sao thì nghĩa vậy đó. Từ khi sinh ra, đôi tai của tớ đã tốt rồi... Tớ có thể hiểu được đại khái cảm xúc của người khác qua âm thanh mà họ hay trái tim họ phát ra. Đó là lý do vì sao tớ không thích Ryuuzaki-kun. Âm thanh cậu ta phát ra nó cứ đần đần, toàn tạp âm, chẳng ra giai điệu gì cả」

Không biết có phải do thần kinh phản ứng hay không mà tai Shimotsuki đang giật giật, và Shimotsuki cứ thế vừa thể hiện kỹ năng nhìn cũng xịn của mình vừa tiếp tục giải thích.

「Về điểm đó thì âm thanh Nakayama-kun phát ra lại cực kì tinh tế luôn đó. Nó vừa buồn, vừa đau đớn, vừa cay đắng, một âm thanh đầy sự bi thương. Đồng thời cũng có... phẫn uất? Ừ, một sự phẫn uất mạnh mẽ đâu đó giữa sự đau thương... Ufufu, đúng là kì diệu thật, làm tớ run rẩy rồi này. Chưa kể cái cách nó đồng điệu với nhau mà tạo nên được âm thanh cũng thú vị lắm luôn」

Với đôi chân đung đưa qua lại, cô gái nhắm mắt mà tập trung lắng nghe.

Cứ như thể đang xác nhận lại âm thanh của tôi ấy.

「Tớ hứng thú với cậu cũng do không hiểu được cái âm thanh cậu phát ra đó. Thành ra tớ đã luôn muốn có dịp để có thể nói chuyện với cậu... Ufufu, Nakayama-kun đúng là không ngoài mong đợi của tớ. Cậu cũng chịu tiếp chuyện với tớ nữa, độ tương thích cũng không tệ tí nào」

...Vẫn còn nhiều thứ tôi muốn hỏi, nhưng tóm lại thì, cô gái này...

「Chẳng lẽ là, cậu thích tớ hả?」

「Túm gọn lại thế cũng không sai, nhưng thế thì hơi vô vị. Gọi là ưa thì nghe vui hơn ấy」

Có vẻ là đúng thế rồi.

Khi nghe được những lời kia... tôi cảm nhận được những cảm xúc đen tối đang xoay vòng trong lồng ngực.

(Bạn thuở nhở mà Ryuuzaki yêu, lại thích mình sao......!)

Nghĩa là tôi đã trả thù thành công, có vẻ là thế.

"Đáng đời mày", những cảm xúc đen tối đó đang sôi sục cuộn trào trong thâm tâm tôi. Tôi biết mình không nên nghĩ thế, nhưng tôi không thể kiềm lại được.

Như thể tôi đã cướp đi được người mà tên đó yêu - kẻ đã cướp đi những người tôi yêu quý.

Khi nhớ lại cảm giác đó, đồng thời tôi cũng cảm thấy thương hại bản thân.

Chắc cũng vì tính cách này mà những người con gái kia trở nên chán ghét tôi không chừng... và giữa những dòng suy nghĩ kì lạ kia, Shimotsuki bất thình lình đưa tay áp vào ngực tôi.

「Ừm, từ đây nè... Lâu lâu Nakayama-kun lại phát ra âm thanh kì lạ. Một cảm giác tự trách thân bao trùm mọi thứ... âm thanh nghe như muốn khóc, tựa như một con mèo con kêu gào trong tuyệt vọng từ chiếc hộp carton giữa trời mưa ấy」

Có vẻ như cổ đang kiểm tra lại âm thanh của trái tim tôi.

Cảm nhận những ngón tay thon nhỏ chạm vào lồng ngực, tim tôi bất giác đập nhanh hơn.

Nhìn tôi như thế, Shimotsuki tiếp tục cười.

「Tớ có khuynh hướng muốn giúp những ai đang buồn trở nên tốt hơn ấy. Nhìn Nakayama-kun đau đớn thế này... dù chỉ một chút, tớ vẫn muốn giúp cậu cảm thấy tốt lên, được thế thì tớ vui lắm rồi. Không sao đâu, tớ đã được papa và mama nuôi lớn với rất nhiều tình yêu thương, thành ra giờ tớ có nhiều lắm. Cứ nhận mãi thế này thì thần linh sẽ nổi giận mất, thế nên tớ chia cho cậu một chút đó」

Tôi ngây ngốc nghe Shimotsuki vừa cười vừa nói những lời đó.

Nói sao nhỉ, có vẻ như cô gái này có một thế giới quan khá là kì lạ.

Thế nhưng, được một cô gái như thế quý... cảm giác đúng là vui thật.

Không phải là cảm giác trả thù được Ryuuzaki, mà chỉ là sự vui sướng thuần tuý.

「À tiện thể, tớ cũng muốn làm bạn với cậu nữa, rồi sau đó cùng nói chuyện với nhau nữa, nếu được thì cùng chơi game nữa luôn. Trước giờ chỉ có một mình tớ thôi à, thành ra tớ thèm có bạn lắm rồi. À còn nữa, lâu lâu cũng có mấy tiết học cần có partner nhỉ? Khoảng đó tớ có hơi tệ, thế nên nhớ giúp tớ nha」

「...Tiện thể gì mà nhiều thế」

Có khi đây mới là mục đích thật sự.

Nhưng được thân thiết với một cô gái xinh đẹp như này, tôi mừng còn không hết.

「Từ giờ chiếu cố tớ nhé, Nakayama-kun」

Shimotsuki ngây thơ vô tội đưa tay ra.

Trong chốc lát, tôi lưỡng lự không biết nên nắm lấy bàn tay kia không... Nhưng Shimotsuki mạnh mẽ bắt lấy tay tôi luôn.

「Lưỡng lự là thất lễ đó nha」

Cơ mặt tôi giãn ra khi thấy Shimotsuki phồng má.

「À xin lỗi... Vậy từ giờ hãy chiếu cố nhau, nhé?」

Nói thế rồi, chúng tôi bắt tay nhau.

Và thế là tôi đã có bạn.

Người đó chính là người mà những người tôi yêu trở nên yêu đang yêu――[note41836]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện