「――Này, chờ chút đã」

Tôi bị Mary-san gọi khi đang định ra khỏi lớp, cứ như thể cô ta vẫn chưa nói xong.

「......Tôi chẳng còn gì để nói với cô nữa đâu?」

Kìm lại bước chân, tôi ngoái đầu lại nhìn. Chẳng lẽ vẫn chưa nói đủ hay sao...... Cái kịch bản của cô ta đã thất bại rồi cơ mà.

「Ừm, tôi biết. Cả Koutarou và tôi đều chẳng còn vai trò nào nữa. Vì câu chuyện đã kết thúc...... với một kết cục 『tệ』 ngoài tưởng tượng nhỉ」

「Tự giác được thế là tốt......」

Thế thì muốn gì? Tôi chẳng rõ Mary-san có lời nào muốn nói với mình nữa.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ta như thế. Lúc nào cũng vòng vòng vo vo, nhưng muốn nói gì là huỵch toẹt hết ra nghe dễ hiểu lắm...... thế mà giờ ý định lại bất minh.

「Đừng hoang mang thế chứ...... Tôi cũng biết tôi thế nào mà. Cậu thấy đấy, đây cũng chỉ là 『phần thừa』 chẳng liên quan gì đến câu chuyện. Nếu phải đặt tiêu đề thì chắc sẽ là...... 『Màn cắn ngược của nữ phụ lầm tưởng mình là người sáng tạo』 nhỉ?」

Mary-san ngẩng đầu lên.

Một nụ cười khinh khỉnh kỳ quái phủ lên gương mặt cô ta.

Không bố đời và cũng không ra vẻ ranh mãnh, một nụ cười chẳng như mọi khi.

Giống như nụ cười liều lĩnh trong tuyệt vọng của một kẻ chẳng còn gì để mất.

「Trong cái tác phẩm tệ hại của tôi, thì dàn diễn viên ai nấy đều gặp bất hạnh vào hồi kết hết nhỉ? Chỉ ngoại trừ một người, một người duy nhất là có được hạnh phúc」

......Những lời đó làm tôi giật mình.

Vì tôi đã biết được những gì cô ta đang định làm.

「Oi oi, cô đang đùa đúng không?..... Ngoan ngoãn mà rời khỏi sân khấu đi chứ. Vai trò của cô đã kết thúc rồi, nên hãy vâng lời mà biến đi hộ tôi cái......」

「Sao lại thế được. Đây là cảnh nổi bật cuối cùng của tôi cơ mà...... Câu chuyện từ giờ trở đi làm gì còn cơ hội nào để tôi quẩy hơn được nữa chứ? Vậy nên tại đây, tôi sẽ để lại một vài vết xước」

Nói vậy rồi, Mary-san tiếp cận tôi.

Cô ta đến gần tới mức da sắp chạm da rồi, và dĩ nhiên là tôi có lùi để thoát đi. Nhưng Mary-san chẳng hề dừng lại. Cô ta càng lúc càng đến gần và không để cho tôi trốn được.

「Cậu không thoát được đâu. Koutarou...... Tôi sẽ không tha thứ cho cậu. Người duy nhất hạnh phúc trong cái tác phẩm tệ hại này, tôi muốn khiến cho hắn ta gặp bất hạnh」

Và rồi, lưng tôi đã dính vào tường.

Mary-san giữ tôi lại với hai tay áp lên tường. Đây chính là cái tình huống Kabedon[note43336] mà người đời hay kháo nhau...... nhưng vì chẳng có tí hồi hộp nào nên tôi mong cô ta bỏ cái trò này đi hộ.

Tệ rồi đây...... có vẻ như tôi đã đi quá xa.

Chắc là những cảm xúc đen tối đã mất kiểm soát và dồn Mary-san vào chân tường.

Cô ta đang liều mạng.

Có lẽ là chẳng còn quan tâm gì đến bản thân nữa rồi. Lòng tự tôn bị phá vỡ, vị thế mình đang đứng đã mất đi, và tương lai thì mù mịt.

Cứ như một 『tồn tại vô đối』.

Vì lúc này chẳng còn sợ gì nữa, thế nên giờ đây cô ta có thể làm được mọi thứ.

「Koutarou nữa, hãy cùng nhau gặp bất hạnh nào? Nếu mọi người đều bất hạnh thì mọi chuyện sẽ thành bình thường thôi. Cả tôi, cả Ryouma, cả Kirari, đều bình đẳng mà? Vậy nên, tôi sẽ khiến cậu bất hạnh...... Cả Koutarou nữa, tôi sẽ làm cậu sụp đổ!!」

Mồ hôi lạnh túa ra.

Bị nỗi oán hận đen đúa này tấn công khiến tôi lạnh cả sống lưng.

(Tệ rồi, tệ quá rồi......)

Không thể ngăn cản được, vì sau cùng thì tôi cũng chỉ là một tên nhân vật nền.

Một tồn tại thấp kém hơn cả những nữ phụ như tôi thì chẳng thể can thiệp vào ý chí của cô ta.

Giờ có nói gì đi nữa thì cũng chẳng thế dừng Mary-san lại được.

Vậy nên tôi chẳng thể làm được gì.

「Koutarou...... Tôi từng nói rồi nhỉ? Rằng nếu cậu không làm theo ý tôi, thì đừng trách sao tôi lại động đến chuyện cậu không muốn nhất」

「......Dừng lại. Xin cô đấy, đừng làm thế mà」

「Không, tôi sẽ không dừng lại đâu. Tôi muốn cậu gặp bất hạnh cùng tôi cơ mà? Đúng vậy...... Ừm, quyết rồi. Tôi sẽ cản trở vở romcom của Koutarou và Shiho, bằng cách để lại dấu vết trên câu chuyện của hai người!」

Đó, là chuyện tôi sợ nhất.

Chỉ có chuyện đó, là tôi thật lòng mong cô ta đừng làm.

「Giờ tôi sẽ cho cậu một nụ hôn...... Nihihi, vui không nào? Đây là lần đầu tiên cậu có được một đối tượng xinh đẹp đến như này nhỉ? Chắc hẳn, đó sẽ là một ký ức chẳng thể nào phai rồi ha」

「......Cô cũng thế thôi, cũng là lần đầu mà?」

「Thế thì sao? Tôi thì sao cũng được...... Miễn Koutarou đau đớn thì chẳng có vấn đề gì cả」

Cô ta lại tiến thêm một bước nữa.

Mũi cả hai giờ đã chạm luôn rồi.

Mỗi một câu nói của ta hơi thở lại chạm vào má tôi, một cảm giác khó chịu.

Nhưng, tôi không thể cử động. Giống như một con ếch đứng hình dưới cái nhìn chằm chằm của rắn...... cứng đơ vì sợ hãi và chẳng thể di chuyển được.

Nghĩ tới những chuyện sắp xảy ra làm tôi như muốn hét lên.

Vì nếu giờ Mary-san là người đầu tiên...... thì chắc chắn rằng từ giờ trở đi, cô ta sẽ không bao giờ rời khỏi trái tim tôi nữa.

「Nihihi. Được quá nhỉ...... Từ giờ trở đi, mỗi lần cậu hôn Shiho, mỗi lần chạm vào nhau, lần nào lấy nấy cậu đều sẽ nhớ về tôi. Một cảm giác tội lỗi đầy cay đắng vì đã phản bộ Shiho. Từ tận sâu trong trái tim, cậu sẽ không thể yêu Shiho được nữa! Vì chẳng thể tha thứ cho bản thân do đã phản bội, cậu sẽ về lại như xưa, hạ cấp xuống làm một tên nhân vật nền tự phủ định bản thân――!!」

Đúng rồi đấy. Cho dù đó không phải là trách nhiệm của tôi...... à không, dù Shiho có tha thứ cho tôi đi nữa, thì trái tim tôi cũng chẳng thể tha thứ cho bản thân mình được.

Tôi sẽ bị nhấn chìm bởi những hối hận, và không thể chấp nhận tình yêu của Shiho được nữa.

Với những vết thương để lại từ cô gái mang tên Mary Parker, từ giờ trở đi tôi sẽ mãi sống trong đau khổ.

「――Đáng đời cậu」

Mary-san cười.

À không, là khinh bỉ.

Một nụ cười giống như tôi vừa nãy.

「Cùng hợp tác với tôi đi, Koutarou? Hãy sống và đắm chìm trong hối tiếc như một nhân vật thảm hại và đáng thương nào...... Nếu Shiho bỏ cậu, thì hãy đến với tôi. Cùng sống và hàn gắn vết thương cho nhau nghe cũng không tệ nhỉ? Hãy sống một đời oán hận lẫn nhau trong khi tìm kiếm một tình yêu chưa trọn vẹn, và cào xé lồng ngực bằng những cảm xúc chưa được thành hình nào....... đó chính là, màn trả thù của tôi đấy」

......Liệu đây có phải sự trừng phạt?

Không lẽ đây chính là nhân quả cho việc nhạo báng người khác?

Khi không có cô gái đó, tôi đúng là một thằng vô tích sự.

(Câu chuyện romcom của mình...... chỉ đến được đây thôi sao?)

Cuối cùng thì, bị Mary-san chơi đùa chính là kết thúc à?

Shiho...... xin lỗi cậu.

Tớ không thể khiến cậu hạnh phúc được nữa rồi――

――Thường thì, mọi thứ đến đây đáng lẽ sẽ là kết thúc.

Nhưng cái tiến triển như thế...... không phải là tiến triển mà cô mong muốn.

「Ufufu...... Nè, cô nghĩ tôi cho phép hả?」

Một giọng nói trong trẻo vang lên.

Thổi làn gió ấm vào trong không khí lạnh lẽo nơi đây.

Thế giới phủ đầy một màu xám xịt, ngay lập tức có được màu sắc.

Sự xuất hiện của cô kịch tính đến mức tôi cứ ngỡ là ảo ảnh.

「Không được đâu? Đừng làm ô uế nhân vật chính đáng yêu của tôi thế chứ?」

Tôi giật mình ngẩng đầu lên.

Né lấy đôi môi sắp chạm vào mình của Mary-san, tôi nhìn về phía cửa ra vào của lớp.

Ở đó, có cô.

「Koutarou-kun, không sao đâu mà. Vì tớ đã đến cứu cậu rồi đây」

Nụ cười dịu dàng đó khiến tôi bỗng dưng muốn khóc.

Phải rồi...... cô gái này lúc nào cũng vậy mà.

Những khi tôi đau khổ, những khi tôi cay đắng, những khi tôi chẳng thể làm được gì...... cô đều sát cánh bên tôi.

Và tôi lúc nào, cũng được cô cứu giúp――
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện