Một thiếu nữ vì quá đam mê những câu chuyện mà chẳng mấy chốc đã trở thành bên sáng tác―― theo một nghĩa nào đó thì diễn biến như thế cũng bình thường.
Nhưng cái không bình thường, chính là việc Mary là một thiên tài.
Nếu cô chịu tạo nên những câu chuyện thuộc thế giới hư cấu, cô hẳn đã có thể để lại nhiều kiệt tác cho hậu thế. Những thông số của Mary vượt bậc đến thế đấy.
Nhưng, vì có thể làm được mọi thứ mà cô đã biến thực tại thành câu chuyện.
Một Mary có thể trình diễn sự hư cấu vào trong thực tại...... đã trở thành một nhà sáng tạo quá đỗi méo mó.
(Từ giờ trở đi...... mình có thể tiếp tục tận hưởng suốt cả đời rồi!!)
Kể từ tác phẩm đầu tay của mình, cô đã không ngừng sáng tạo tiếp.
Dĩ nhiên là, những tác phẩm đó được tạo nên chẳng vì ai cả. Gọi là tự sướng cũng được, vì người hưởng thụ chỉ có một mình cô.
Mà có thế cũng chẳng sao. Cô chẳng cần người khác hiểu cho mình. Bởi vì, độc giả chỉ có mình cô thôi mà.
Thế giới xoay quanh cô.
Và cô chính là vị thần.
Từ góc nhìn nằm ngoài thế giới của một người sáng tạo, cô có thể thao túng thực tại theo ý muốn của bản thân.
Đó vẫn luôn, vẫn luôn là cách để cô tiếp tục chơi đùa trong thực tại.
Suốt thời thơ ấu, với trọng tâm là những màn kịch yêu yêu ghét ghét, cô liên tục sử dụng người lớn để tạo nên các tiến triển "đáng đời".
Đến tuổi dậy thì, cô bắt đầu sử dụng những đứa bạn cùng lớp để nhét vào mấy vở romcom học đường. Không như người lớn, những đứa trẻ đơn giản và dễ thao túng hơn, và điều đấy lại càng thuận tiện cho cô.
Bằng cách này, cô đã sống một cuộc sống giống như những gì mà mình mong muốn.
Cô đã nghĩ, rằng từ giờ đến mãi về sau, mình sẽ tiếp tục chỉ làm những thứ mà mình thích như thế.
Cho dù có phải theo chân cha mình tới Nhật Bản vì công việc của ông, cuộc sống như thế lẽ ra sẽ không thay đổi.
Nhưng hôm nay, cuối cùng thì...... câu chuyện của cô đã lần đầu tiên bị chệch hướng.
(Koutarou...... Đừng có làm mấy chuyện thừa thãi chứ)
Cô bực bội vì tình hình không diễn ra đúng như mình mong đợi.
Sự phá bĩnh của một tên nhân vật nền đã mang lại cho cô nỗi cay cú cùng cực.
Ryuuzaki Ryouma đã thổ lộ với cô vào một thời điểm nằm ngoài tính toán, mà cũng đành chịu thôi vậy. Những lỗ hổng trong việc căn thời gian này cũng khá là phổ biến. Vậy nên cô chẳng hề bận tâm đến tiến trình. Kết quả mới là thứ quan trọng...... nhưng dù có thế, thì tên nhân vật nền lần này đã đi quá xa rồi.
(Vì Koutarou không chấp nhận Kirari mà độ "đáng đời" lần này đã giảm đi đôi chút...... Haiz, bực thật)
Cô đánh giá cao sự 『đối lập』.
Phản diện thì bất hạnh. Nhân vật chính thì hạnh phúc. Độ chênh lệch đó sẽ làm nổi bật lên sự 『đáng đời』.
Nếu chịu làm theo những gì cô bảo, Koutarou đã có thể được gái bu quanh và đạt được harem, ước mơ của mọi thằng đàn ông rồi mà...... thế mà cô lại chẳng hiểu vì sao cậu ta lại tự mình từ bỏ đi khoái lạc.
Cậu thiếu niên đó có gì đó kỳ lạ.
Nhìn kiểu gì cũng thấy cậu ta chỉ là một nhân vật nền, thế mà cậu ta lại chẳng chịu hành động cho ra dáng một nhân vật nền.
Cậu ta có mục đích, có lòng tin, có một sức mạnh không thể bị lay chuyển, và có một 『cái tôi』 mạnh mẽ, cho dù đáng ra chỉ là một tên nhân vật nền vô danh tiểu tốt.
Cô chưa từng thấy một ai như thế.
Đó là lý do cô nhúng tay vào. Cô đã tưởng rằng cậu thiếu niên này sẽ có thể tạo nên được một câu chuyện tuyệt vời. Nhưng có vẻ như cô đã sai.
(Khỉ thật...... Mà, cũng chẳng sao. Đây dù
gì cũng chỉ là 『quá trình』. Miễn kết quả đúng như mình mong muốn thì chẳng có gì phải lo cả)
Cô tự nói với bản thân. Sau cùng thì vụ Kirari cũng chỉ là quá trình.
Chuyện quan trọng, là để cho Ryuuzaki Ryuuma gặp bất hạnh cơ.
Khi đã xác nhận được chuyện đó, cô cảm thấy tâm trạng đã có chút tốt hơn.
Nghĩ vậy, cô hướng về phía lớp học.
Lúc được Ryuuzaki tỏ tình phía sau trường, cô đã tạm hoãn câu trả lời rồi bảo cậu ta 『Tớ mong cậu hãy cho tớ chút thời gian』. Và một giờ sau đó, cô sẽ phản hồi lại lời tỏ tình của cậu ta tại lớp học trống.
Lý do cô định rõ thời gian như thế là để cho Nakayama Koutarou thấy được toàn cảnh. Dĩ nhiên là cô đã bảo cậu ta trốn đi rồi. Ở một nơi nào đó trong lớp học trống, cô đã chỉ thị cho cậu ta ẩn mình trong bóng tối.
Dù gì thì nếu chọn lại vị trí cũ, có khả năng là Ryuuzaki Ryouma sẽ làm gì đấy. Ryuuzaki Ryouma chỉ phải gặp bất hạnh. Vì thế nên bạo lực là không cần thiết. Cả mấy chuyện như cho cậu ta đánh mình để lấy lại tinh thần, cô cũng chả muốn cho đâu.
(Dù có hơi chệch đường ray so với dự tính, nhưng không sao...... làm gì có chuyện tác phẩm của mình lại tệ được chứ)
Và thời điểm đó cuối cùng cũng sắp đến.
Đó chính là khoảnh khắc cô ngóng chờ nhất.
『Đáng đời mày』
Chỉ một câu đó, là những gì cô khao khát.
Và niềm vui đó, là những gì cô vô cùng mong đợi――
Nhưng cái không bình thường, chính là việc Mary là một thiên tài.
Nếu cô chịu tạo nên những câu chuyện thuộc thế giới hư cấu, cô hẳn đã có thể để lại nhiều kiệt tác cho hậu thế. Những thông số của Mary vượt bậc đến thế đấy.
Nhưng, vì có thể làm được mọi thứ mà cô đã biến thực tại thành câu chuyện.
Một Mary có thể trình diễn sự hư cấu vào trong thực tại...... đã trở thành một nhà sáng tạo quá đỗi méo mó.
(Từ giờ trở đi...... mình có thể tiếp tục tận hưởng suốt cả đời rồi!!)
Kể từ tác phẩm đầu tay của mình, cô đã không ngừng sáng tạo tiếp.
Dĩ nhiên là, những tác phẩm đó được tạo nên chẳng vì ai cả. Gọi là tự sướng cũng được, vì người hưởng thụ chỉ có một mình cô.
Mà có thế cũng chẳng sao. Cô chẳng cần người khác hiểu cho mình. Bởi vì, độc giả chỉ có mình cô thôi mà.
Thế giới xoay quanh cô.
Và cô chính là vị thần.
Từ góc nhìn nằm ngoài thế giới của một người sáng tạo, cô có thể thao túng thực tại theo ý muốn của bản thân.
Đó vẫn luôn, vẫn luôn là cách để cô tiếp tục chơi đùa trong thực tại.
Suốt thời thơ ấu, với trọng tâm là những màn kịch yêu yêu ghét ghét, cô liên tục sử dụng người lớn để tạo nên các tiến triển "đáng đời".
Đến tuổi dậy thì, cô bắt đầu sử dụng những đứa bạn cùng lớp để nhét vào mấy vở romcom học đường. Không như người lớn, những đứa trẻ đơn giản và dễ thao túng hơn, và điều đấy lại càng thuận tiện cho cô.
Bằng cách này, cô đã sống một cuộc sống giống như những gì mà mình mong muốn.
Cô đã nghĩ, rằng từ giờ đến mãi về sau, mình sẽ tiếp tục chỉ làm những thứ mà mình thích như thế.
Cho dù có phải theo chân cha mình tới Nhật Bản vì công việc của ông, cuộc sống như thế lẽ ra sẽ không thay đổi.
Nhưng hôm nay, cuối cùng thì...... câu chuyện của cô đã lần đầu tiên bị chệch hướng.
(Koutarou...... Đừng có làm mấy chuyện thừa thãi chứ)
Cô bực bội vì tình hình không diễn ra đúng như mình mong đợi.
Sự phá bĩnh của một tên nhân vật nền đã mang lại cho cô nỗi cay cú cùng cực.
Ryuuzaki Ryouma đã thổ lộ với cô vào một thời điểm nằm ngoài tính toán, mà cũng đành chịu thôi vậy. Những lỗ hổng trong việc căn thời gian này cũng khá là phổ biến. Vậy nên cô chẳng hề bận tâm đến tiến trình. Kết quả mới là thứ quan trọng...... nhưng dù có thế, thì tên nhân vật nền lần này đã đi quá xa rồi.
(Vì Koutarou không chấp nhận Kirari mà độ "đáng đời" lần này đã giảm đi đôi chút...... Haiz, bực thật)
Cô đánh giá cao sự 『đối lập』.
Phản diện thì bất hạnh. Nhân vật chính thì hạnh phúc. Độ chênh lệch đó sẽ làm nổi bật lên sự 『đáng đời』.
Nếu chịu làm theo những gì cô bảo, Koutarou đã có thể được gái bu quanh và đạt được harem, ước mơ của mọi thằng đàn ông rồi mà...... thế mà cô lại chẳng hiểu vì sao cậu ta lại tự mình từ bỏ đi khoái lạc.
Cậu thiếu niên đó có gì đó kỳ lạ.
Nhìn kiểu gì cũng thấy cậu ta chỉ là một nhân vật nền, thế mà cậu ta lại chẳng chịu hành động cho ra dáng một nhân vật nền.
Cậu ta có mục đích, có lòng tin, có một sức mạnh không thể bị lay chuyển, và có một 『cái tôi』 mạnh mẽ, cho dù đáng ra chỉ là một tên nhân vật nền vô danh tiểu tốt.
Cô chưa từng thấy một ai như thế.
Đó là lý do cô nhúng tay vào. Cô đã tưởng rằng cậu thiếu niên này sẽ có thể tạo nên được một câu chuyện tuyệt vời. Nhưng có vẻ như cô đã sai.
(Khỉ thật...... Mà, cũng chẳng sao. Đây dù
gì cũng chỉ là 『quá trình』. Miễn kết quả đúng như mình mong muốn thì chẳng có gì phải lo cả)
Cô tự nói với bản thân. Sau cùng thì vụ Kirari cũng chỉ là quá trình.
Chuyện quan trọng, là để cho Ryuuzaki Ryuuma gặp bất hạnh cơ.
Khi đã xác nhận được chuyện đó, cô cảm thấy tâm trạng đã có chút tốt hơn.
Nghĩ vậy, cô hướng về phía lớp học.
Lúc được Ryuuzaki tỏ tình phía sau trường, cô đã tạm hoãn câu trả lời rồi bảo cậu ta 『Tớ mong cậu hãy cho tớ chút thời gian』. Và một giờ sau đó, cô sẽ phản hồi lại lời tỏ tình của cậu ta tại lớp học trống.
Lý do cô định rõ thời gian như thế là để cho Nakayama Koutarou thấy được toàn cảnh. Dĩ nhiên là cô đã bảo cậu ta trốn đi rồi. Ở một nơi nào đó trong lớp học trống, cô đã chỉ thị cho cậu ta ẩn mình trong bóng tối.
Dù gì thì nếu chọn lại vị trí cũ, có khả năng là Ryuuzaki Ryouma sẽ làm gì đấy. Ryuuzaki Ryouma chỉ phải gặp bất hạnh. Vì thế nên bạo lực là không cần thiết. Cả mấy chuyện như cho cậu ta đánh mình để lấy lại tinh thần, cô cũng chả muốn cho đâu.
(Dù có hơi chệch đường ray so với dự tính, nhưng không sao...... làm gì có chuyện tác phẩm của mình lại tệ được chứ)
Và thời điểm đó cuối cùng cũng sắp đến.
Đó chính là khoảnh khắc cô ngóng chờ nhất.
『Đáng đời mày』
Chỉ một câu đó, là những gì cô khao khát.
Và niềm vui đó, là những gì cô vô cùng mong đợi――
Danh sách chương