Sáng tỉnh dậy, tôi kiểm tra xem Azusa có đang nằm cạnh không.
Việc này đã trở thành thói quen hằng ngày của tôi.
Cho đến tận những năm cấp hai, em ấy vẫn thường hay lén chui vào futon khi tôi đang say giấc, nhưng hơi ấm đấy đã lâu rồi tôi không còn cảm nhận được nữa.
「Hôm nay cũng ở lại đó à......」
Nhìn sang phòng bên cạnh cũng không thấy đâu, chắc em ấy đã ngủ lại ở nhà Ryuuzaki rồi. Nhắc mới nhớ, nhà Shimotsuki hình như cũng gần nhà Ryuuzaki thì phải? Có khi hôm qua tôi có đi ngang qua họ lúc đưa Shimotsuki về rồi.
Mà thôi kệ đi.
「.........」
Tôi làm thủ tục buổi sáng trong yên lặng. Cuối cùng cũng chẳng ăn gì cả, vì tự mình chuẩn bị thì phiền quá nên thôi.
Những lúc thế này tôi lại cảm thấy biết ơn bố mẹ. Hai người họ giờ đang công tác nước ngoài, thành ra cũng lâu rồi chúng tôi không gặp nhau.
Có lẽ tôi đang khao khát hơi ấm con người.
Trước đây tôi còn có họ. Đứa em gái kế Azusa, người bạn thuở nhỏ Yuzuki, và cô bạn thân Kirari... cả đám đã từng rất thân, nhưng giờ chỉ còn lại mình tôi.
Từ khi họ tìm được người họ yêu, cuộc sống của tôi đã thay đổi hoàn toàn.
Dù gì thì cũng đã đến tuổi yêu đương, có người để say đắm cũng không phải là chuyện lạ gì. Không may, đối tượng lại là tên nhân vật chính harem Ryuuzaki Ryouma, thành ra hơi có vấn đề.
Đây cũng không phải đố kỵ gì... Chỉ là ác cảm mà thôi.
Một sự ác cảm đầy thành kiến của một tên nhân vật nền đáng buồn, đến cả tư cách đố kỵ còn không có.
「Haiz... Tới trường thôi」
Tự kỷ một mình thế này cũng chẳng giải quyết được gì.
Mặc dù giờ này vẫn còn hơi sớm, tôi vẫn rời khỏi nhà và đến trường bằng xe buýt.
Nhưng hôm nay xui rồi.
Vừa tới trường, tôi đã phải thấy cảnh tán tỉnh nhau của tên nhân vật chính harem Ryuuzaki.
Những cô gái kia vẫn cứ ve vãn trên đường tới khu học xá, mặc kệ ánh nhìn từ mọi người xung quanh.
Ước gì mình cũng được như thế kia.
「Đã chiếm được tay phải của Ryouma onii-chan~」
「Á, chơi bẩn! Vậy tớ xí tay trái đây!」
「Ể~! Vậy còn gì cho tớ đây~? Thế thì, cái lưng này là của tớー!」
「Chờ đ-, nặng quá! Không đi nổi luôn này!」
......Nhìn thôi cũng thấy đau cả đầu.
Tôi cũng muốn được đối xử như thế... nhưng điều ước này sẽ không thể thành được nữa rồi. Theo như tôi nhớ, họ chẳng chủ động như thế với tôi bao giờ. Có lẽ họ chỉ dính với tôi theo quán tính, chứ chưa hề coi tôi là tồn tại đặc biệt hay gì cả.
Nhìn thêm nữa chắc não tôi nhão ra mất, vậy nên tôi nhanh chóng bước qua đám bọn họ.
Khoảnh khắc đó, dù khoảng cách có gần, ba người họ vẫn không hề để ý đến sự hiện diện của tôi...
Đúng là đau thật.
Có vẻ như với họ, tôi cũng đã trở thành nhân vật nền luôn rồi.
Một tồn tại nằm trong bối cảnh, đâu đâu cũng có, và có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Nghĩ vậy, một cảm giác trống rỗng lấp đầy tâm trí tôi.
Thứ như tôi chẳng khác gì rác rưởi, một tồn tại dù được sinh ra cũng chẳng để lại được gì cho đời.
Và trên bờ vực của những suy nghĩ tiêu cực ấy.
Tôi bước vào lớp, rồi ngồi xuống chỗ của mình.
Như thể đã chờ từ nãy giờ, một cô gái bước đến chỗ tôi.
「.........Ch! Ch!」
Cô có mái tóc óng bạc bồng bềnh nhìn cứ ngỡ như trong suốt, với những đường nét mềm mại như được vẽ nên bởi những hạt bạc trải dài trên từng sợi tóc... Càng nhìn lại càng thấy xinh đẹp.
「Ch, chà... Chà-!」
Thế nhưng lời nói và hành động thì nhìn có hơi khả nghi.
Hôm qua liến thoắng đủ thứ thế mà, hôm nay nói chuyện lại có vẻ không trôi chảy cho lắm.
「Ch-chào buổi sáng... Cậu sao thế?」
Tôi gọi Shimotsuki đang lon ton bước đến đây.
Cô dáo dác nhìn xung quanh, rồi ghé mặt vào tai tôi.
Tự nhiên bị áp sát bởi một gương mặt xinh đẹp làm tôi vô thức lùi ra sau, nhưng vì đang ngồi trên ghế nên tôi chỉ có thể ngửa lưng ra.
Thế mà Shimotsuki vẫn tiếp tục tiến lại gần như thể chẳng hề bận tâm.
Và rồi cô thì thầm vào tai tôi.
「Tớ hơi căng thẳng khi bị người ta nhìn, nên không nói được gì ấy mà... Kh-không phải do ngại người lạ hay gì đâu nhé, chỉ là độ cảnh giác hơi cao thôi. Chắc hẳn kiếp trước tớ là con gì đó có ý thức lãnh thổ mạnh mẽ đó. Không thể sai được」
Từng hơi thở dài ướt át đi vào tai tôi.
Tai thì nhột, phát biểu vừa rồi lại thú vị nữa khiến tôi vô thức cười.
「Đã hiểu. Shimotsuki là một người rụt rè nhỉ」
Ra là thế, bảo sao hành vi cứ đáng nghi, lại còn chẳng thể nói lớn được.
Mà cổ chắc chả chịu chấp nhận sự thật đấy đâu.
Như thể đang cố thể hiện mình không rụt rè, cô vừa lắc đầu vừa hưm hưm.
「Kh-không phải nhâu!」
Mà phát âm còn chưa xong, nghe chẳng thuyết phục cho lắm.
Shiho-chan hay nói, hoá ra lại rụt rè kinh khủng――
Việc này đã trở thành thói quen hằng ngày của tôi.
Cho đến tận những năm cấp hai, em ấy vẫn thường hay lén chui vào futon khi tôi đang say giấc, nhưng hơi ấm đấy đã lâu rồi tôi không còn cảm nhận được nữa.
「Hôm nay cũng ở lại đó à......」
Nhìn sang phòng bên cạnh cũng không thấy đâu, chắc em ấy đã ngủ lại ở nhà Ryuuzaki rồi. Nhắc mới nhớ, nhà Shimotsuki hình như cũng gần nhà Ryuuzaki thì phải? Có khi hôm qua tôi có đi ngang qua họ lúc đưa Shimotsuki về rồi.
Mà thôi kệ đi.
「.........」
Tôi làm thủ tục buổi sáng trong yên lặng. Cuối cùng cũng chẳng ăn gì cả, vì tự mình chuẩn bị thì phiền quá nên thôi.
Những lúc thế này tôi lại cảm thấy biết ơn bố mẹ. Hai người họ giờ đang công tác nước ngoài, thành ra cũng lâu rồi chúng tôi không gặp nhau.
Có lẽ tôi đang khao khát hơi ấm con người.
Trước đây tôi còn có họ. Đứa em gái kế Azusa, người bạn thuở nhỏ Yuzuki, và cô bạn thân Kirari... cả đám đã từng rất thân, nhưng giờ chỉ còn lại mình tôi.
Từ khi họ tìm được người họ yêu, cuộc sống của tôi đã thay đổi hoàn toàn.
Dù gì thì cũng đã đến tuổi yêu đương, có người để say đắm cũng không phải là chuyện lạ gì. Không may, đối tượng lại là tên nhân vật chính harem Ryuuzaki Ryouma, thành ra hơi có vấn đề.
Đây cũng không phải đố kỵ gì... Chỉ là ác cảm mà thôi.
Một sự ác cảm đầy thành kiến của một tên nhân vật nền đáng buồn, đến cả tư cách đố kỵ còn không có.
「Haiz... Tới trường thôi」
Tự kỷ một mình thế này cũng chẳng giải quyết được gì.
Mặc dù giờ này vẫn còn hơi sớm, tôi vẫn rời khỏi nhà và đến trường bằng xe buýt.
Nhưng hôm nay xui rồi.
Vừa tới trường, tôi đã phải thấy cảnh tán tỉnh nhau của tên nhân vật chính harem Ryuuzaki.
Những cô gái kia vẫn cứ ve vãn trên đường tới khu học xá, mặc kệ ánh nhìn từ mọi người xung quanh.
Ước gì mình cũng được như thế kia.
「Đã chiếm được tay phải của Ryouma onii-chan~」
「Á, chơi bẩn! Vậy tớ xí tay trái đây!」
「Ể~! Vậy còn gì cho tớ đây~? Thế thì, cái lưng này là của tớー!」
「Chờ đ-, nặng quá! Không đi nổi luôn này!」
......Nhìn thôi cũng thấy đau cả đầu.
Tôi cũng muốn được đối xử như thế... nhưng điều ước này sẽ không thể thành được nữa rồi. Theo như tôi nhớ, họ chẳng chủ động như thế với tôi bao giờ. Có lẽ họ chỉ dính với tôi theo quán tính, chứ chưa hề coi tôi là tồn tại đặc biệt hay gì cả.
Nhìn thêm nữa chắc não tôi nhão ra mất, vậy nên tôi nhanh chóng bước qua đám bọn họ.
Khoảnh khắc đó, dù khoảng cách có gần, ba người họ vẫn không hề để ý đến sự hiện diện của tôi...
Đúng là đau thật.
Có vẻ như với họ, tôi cũng đã trở thành nhân vật nền luôn rồi.
Một tồn tại nằm trong bối cảnh, đâu đâu cũng có, và có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Nghĩ vậy, một cảm giác trống rỗng lấp đầy tâm trí tôi.
Thứ như tôi chẳng khác gì rác rưởi, một tồn tại dù được sinh ra cũng chẳng để lại được gì cho đời.
Và trên bờ vực của những suy nghĩ tiêu cực ấy.
Tôi bước vào lớp, rồi ngồi xuống chỗ của mình.
Như thể đã chờ từ nãy giờ, một cô gái bước đến chỗ tôi.
「.........Ch! Ch!」
Cô có mái tóc óng bạc bồng bềnh nhìn cứ ngỡ như trong suốt, với những đường nét mềm mại như được vẽ nên bởi những hạt bạc trải dài trên từng sợi tóc... Càng nhìn lại càng thấy xinh đẹp.
「Ch, chà... Chà-!」
Thế nhưng lời nói và hành động thì nhìn có hơi khả nghi.
Hôm qua liến thoắng đủ thứ thế mà, hôm nay nói chuyện lại có vẻ không trôi chảy cho lắm.
「Ch-chào buổi sáng... Cậu sao thế?」
Tôi gọi Shimotsuki đang lon ton bước đến đây.
Cô dáo dác nhìn xung quanh, rồi ghé mặt vào tai tôi.
Tự nhiên bị áp sát bởi một gương mặt xinh đẹp làm tôi vô thức lùi ra sau, nhưng vì đang ngồi trên ghế nên tôi chỉ có thể ngửa lưng ra.
Thế mà Shimotsuki vẫn tiếp tục tiến lại gần như thể chẳng hề bận tâm.
Và rồi cô thì thầm vào tai tôi.
「Tớ hơi căng thẳng khi bị người ta nhìn, nên không nói được gì ấy mà... Kh-không phải do ngại người lạ hay gì đâu nhé, chỉ là độ cảnh giác hơi cao thôi. Chắc hẳn kiếp trước tớ là con gì đó có ý thức lãnh thổ mạnh mẽ đó. Không thể sai được」
Từng hơi thở dài ướt át đi vào tai tôi.
Tai thì nhột, phát biểu vừa rồi lại thú vị nữa khiến tôi vô thức cười.
「Đã hiểu. Shimotsuki là một người rụt rè nhỉ」
Ra là thế, bảo sao hành vi cứ đáng nghi, lại còn chẳng thể nói lớn được.
Mà cổ chắc chả chịu chấp nhận sự thật đấy đâu.
Như thể đang cố thể hiện mình không rụt rè, cô vừa lắc đầu vừa hưm hưm.
「Kh-không phải nhâu!」
Mà phát âm còn chưa xong, nghe chẳng thuyết phục cho lắm.
Shiho-chan hay nói, hoá ra lại rụt rè kinh khủng――
Danh sách chương