【Góc nhìn của Mary-san】

「Phù, thế này là được rồi nhỉ」

Sau khi xong khâu sửa soạn này kia, tôi quay về nhà nghỉ dưỡng thì đồng đồ đã qua 8 giờ.

Thường thì tầm này bữa sáng phải được chuẩn bị rồi. Tôi hiểu, tất nhiên, nhưng tôi không rén vì chính Mary này đã trốn dù đã biết điều đó mà.

Do 『khâu chuẩn bị cho câu chuyện』 quan trọng hơn bữa sáng nên trốn việc là không thể tránh khỏi.

Thực tại chỉ là một thứ tào lao tầm thường chỉ khi động tay vào mới có những event kịch tính xảy ra. Đó cũng là lý do tôi cần chạy đôn chạy đáo chuẩn bị này kia đấy.

Mà nếu là 『hàng thật』 như Ryouma hay Shiho của ngày trước thì chẳng cần làm gì cũng phát sinh được câu chuyện.

Nhưng giờ thì chẳng còn cách nào khác, cũng tại hai người họ đã nanh gãy đao mòn rồi.

Tầm này ta chẳng còn lựa chọn nào ngoài tạo ra những câu chuyện nhân tạo hay có chủ đích.

Vì một kết thúc đàng hoàng cho câu chuyện romcom của Koutarou và Shiho.

Lý do không phải trốn việc kia, tôi có cần tường thuật lại lần nữa không nhỉ.

「Trừ lương nhé, con hầu chết tiệt」

Chứ cái quyết định này chẳng phải bất công quá sao? Vừa về tới nơi đã phải nghe câu đó từ Kururi đang đứng hiên ngang trước cửa chờ mình, tôi đau cả đầu.

Giỡn mặt bà à con hồng tsundere này......! Đúng là tôi định lợi dụng đẩy cô lên làm trùm cuối và sau này cô xác định sẽ gặp bất hạnh nhưng cũng đừng khiến cả tôi bất hạnh luôn thế chứ.

――là kiểu phản biện nếu tôi vẫn còn là con hầu gái tóc vàng ngực bự chuyên tấu hài.

Nhưng giờ đây nắm trong tay tri giác ở chế độ thức tỉnh, tôi cũng hiểu được mấy hành động này vô nghĩa thế nào.

「Haizz」

「......? Thành thật hơn mọi khi nhỉ. Tởm quá đấy」

Con hồng nhìn tôi với ánh mắt hoài nghi.

Cố lắm tôi mới thành thật được nên cũng đừng nói tởm thế chứ.

「Mệt người hửm? Giờ nói đáng đời được không ấy ta?」

「Ồn ào kinh. Cả ngực cả tư chất đều nhỏ đúng là tiếc cho cô thật đấy」

「Ít ra cũng biết 『xin lỗi vì đã trốn việc』 xem nào. Tôi mỉa vì thế mà cô không biết hả? Tới cả trẻ con cũng xin lỗi được nên xin lỗi đàng hoàng đi cho tôi」

Tiểu thư nhà giàu thì đừng có giở giọng thường thức giùm tôi.

Cũng tại cứ lễ nghi chuẩn chỉ mà tôi mới khó hành sự đấy. Cô mà là kiểu tiểu thư hống hách khác thường như khuôn mẫu thì chắc bao nhiêu tôi cũng cân được rồi.

「Trước đây tôi bảo rồi mà nhỉ? Rằng đừng có thành một kẻ chẳng thể nói 『cảm ơn』 hay 『xin lỗi』 nhớ không? Cũng chả cần thật lòng nói mà chỉ một lời hình thức cũng đủ diệu kỳ để người ta đỡ cáu rồi. Nên là nói đi, cứ nói dù có là giọng đơ đơ cũng được」

Cái tư tưởng Xin lỗi là thua dạo này đang dần trở nên rõ rệt.

Tuy không phải là không hiểu suy nghĩ này, tôi vẫn thấy lời của con hồng đúng là có lý.

Chẳng có lý do gì để không nói nếu đó là một lời có thể khiến quan hệ với người suôn sẻ hơn.

「Rồi rồi. Tôi xin lỗi」

Tôi quyết định xin lỗi đúng như được bảo.

Ấy thế mà con hồng vẫn mặt mày khó chịu.

「Sao cô ngoan vậy. Không lý nào có chuyện cô nghe theo lời tôi cả...... Đừng bảo là có ai nhập rồi nghe? Tên cô là gì thế?」

Mấy chuyện thường ngày tôi làm hẳn phải tệ lắm.

Thành ra chủ nhân tôi vẫn cứ bất mãn dù tôi có nghe lời hay không.

Và tôi cũng suýt bật cười vì lời chỉ trích sắc bén bất ngờ luôn.

Aaaa, chuẩn rồi đấy. Tôi lúc này là 『Mary』 chứ nào phải 『Mary』.

So với con hầu ngu người ngực bự cô ta tiếp xúc thường ngày thì có hơi khác.

Thế nên dù là không có ai nhập vào, tôi này và tôi kia cũng chẳng phải một cá thể đồng nhất nữa rồi――

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện