Ác thần Gratonie, kẻ giam cầm và đày đọa hang ngàn linh hồn, gieo rắc nỗi kinh hoàng đến trên toàn thế giới, đã ngã xuống.
Một luồng sáng chói lòa lan tỏa khắp thế gian, như thể nó được giải phóng bởi một vụ nổ vậy. Giữa khung cảnh ấy cô gái đang đứng cạnh tôi với những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má. Cô ta nở nụ cười.
“Ahh, những linh hồn cuối cùng cũng được tự do…thế giới này cuối cùng cũng lấy lại được màu sắc…Thực sự cảm tạ ngài…!!”
Nghĩ lại thì, hành trình này quả đúng là gian nan. Những hồi ức chợt sống dậy trong lòng, mang đến tôi cảm giác thật ấm áp. Tôi nhảy lên không trung trong khi tay làm một cử chỉ chiến thắng.
“Cuối cùng tôi cũng được giã bà rồi con mụ khốn nạn!”
Tôi tung đòn “Punishment Drop,” cái kĩ năng vì một lý do kì quái nào đấy (hoặc do chính cái cài đặt hệ thống) một kĩ năng bắt buộc phải có mới diệt được ‘Chân Thể’ của trùm cuối...
thẳng vào mặt con mụ đang đứng kế bên. Con đuỹ khùng “Fairlia” (hay mọi người còn gọi là nữ chính) bay một mạch lên trời,trong khi xoay mòng mòng một cách lộng lẫy.
Tuy nhiên, đoạn cắt cảnh của game vẫn đang chạy, vì thế nên ả ta cũng chả phải chịu chút chịu sát thương nào. Câu chuyện dần đi đến hồi kết và cái cách nó phát triển cũng chỉ có thể thốt lên bằng sự kinh khủng cũng như các trải nghiệm khó quên. Các trường đoạn hoành tráng trong game bắt đầu xuất hiện, đi kèm với nó là đoạn BGM không kém phần khoa trương, tạo ra một sự pha trộn mà chỉ những tên khổ dâm mới lết được tới đoạn cuối mới có thể chiêm ngưỡng.
““Đ* m* tại sao vũ khí duy nhất gây sát thương lên Boss lại tệ như một cọng bún ướt cơ chứ?! Tốn gấp ba lần thời gian mới gây được kha khá sát thương?! Bắt tao phải dùng đến cái vũ khí vớ vẩn này chỉ để đánh con Boss hả?! Thà đấm chay còn đỡ hơn cỡ này! C*n đ* làm game này, mày muốn giỡn với bố có phải không?! Th*ng ch* Fairkus nữa, ông biến đâu mất rồi thằng cha support vô tích sự này?! Thế quái nào ông lại không ở đây dù cho chả làm đc cái đ*o gì ra hồn cơ chứ! Lão support cô hồn cút thì cút luôn đi! Không bố cho ăn muối thay cơm giờ!!!”
[Đây quả là một cuộc hành trình gian nan, nhưng được phiên lưu cùng với mọi người… quả đúng thực rất vui!!]
“Vui cái m* ch* nhà mụ ấy! Toàn bộ sự kiện chính và kể cả những nhiệm vụ phụ đều là xoay quanh mụ đấy! Chả phải thế là rất lạ à!?”
Cả cái game làm tôi chỉ muốn quăng ngay bộ điều khiển vô tường, nên tôi chả biết có nên gọi nó bằng cái từ “vui” hay không ? Nhưng mà đã phóng lao phải theo lao, chơi game nào thì phải xong game đấy, chứ bỏ dở không phải gu của tôi.
“Biên niên sử Fairlia trực tuyến – Lời nguyện cầu của công chúa tinh linh” là game được làm lại dựa trên tựa game bom tấn, ra mắt vào những ngày đầu của VRRPG, và nếu phải mô tả nó, tôi xin phép chọn lọc vài chữ thôi. Game rác.
Thề đấy, không phải tôi phóng đại hay gì đâu. NPC thì nhàm chán, và hội thoại thì nhạt nhẽo. Lũ quái thì gần như là giống y xì nhau. Ấy là chưa bàn đến hang tá lỗi, kiểu đồng đội dung phép trị thương cho kẻ thù, hoặc dùng đòn hệ nguyên tố lên kẻ thù chính là hiện thân của hệ nguyên tố đó nữa.
Tận 90 phần tram cái cốt truyện là theo cùng một công thức: Nữ chính đem đến cho người chơi một vấn đề, và bằng một cách nào đó nữ chính làm khiến cái vấn đề càng tồi tệ hơn, Vài nhân vật đã phải chết vì điều đó. Người chơi giải quyết vấn đề, và bằng cách thần kỳ nào đó mọi việc lại bị đổ lên đầu Ác Thần. Tiêu diệt lấy Ác Thần, đem hòa bình trở lại với thế giới.” Bên cạnh đó, trong quá trình chơi bạn sẽ nhận ra một vài chi tiết cho thấy mắm nữ chính liên quan đến trùm cuối, cùng thế lực tà ác mà hắn đại diện cho.
Tiếp theo là một số yếu tố dập khuôn điển hình của game như: bẫy ngầm sẽ kích nổ mỗi lần đi qua ô tương ứng, cạm bẫy ngay trước cửa phòng Boss cuối. Boss cuối có tận 3 giai đoạn và hình thái thêm nếu có Nữ chính trong tổ đội (nếu không có ả ta, Boss sẽ chỉ có một hình thái chiến đấu và đoạn kết khác sẽ xuất hiện, một “Nomal” ending), vân vân và mây mây. Lỗi game thì như sao trời. Nực cười thay, đó lại chính là cái xảy ra trong thời đại của game offline
Nếu có gì cứu vớt con game này, thì đó là ba phút sau khi hạ Boss cuối xong, trước khi dòng credit cuối game xuất hiện. Trong vòng ba phút này, bạn có thể tẩn ả nữ chính bằng bất kì cách nào bạn muốn mà không phải chịu bất kỳ sự trừng phạt nào của hệ thống. Nó có thể coi như phần thưởng ẩn vậy. Nhân tiện thì, muốn đạt được ẩn cảnh ấy (với cái tên “Ba đáng giá nhất game”), thanh hảo cảm nữ chính phải đạt mức tối đa, đồng nghĩa việc phải hoàn thành mọi thứ, cốt truyện chính cho đến nhiệm vụ phụ. Một yêu cầu chi li đến kì quái, và thằng nào đi đến được tận đây, chắc xứng đáng làm bố khổ dâm rồi.
Quái một đằng nhưng độ khó một nẻo. Cốt truyện hoàn toàn là rác rưởi. Đôi khi muốn chơi game cũng không nổi vì lỗi. Nếu làng game có giải Mâm xôi vàng, “Biên niên sử Fairlia” đáp ứng mọi tiêu chí, rất xứng với tên gọi một số người đặt cho, “Biên niên sử của rác và chất thải.” Tôi đã chịu đựng tận mười ngày và chỉ muốn bỏ ngang game, xong quyết định đổi ý, và phá đảo trong hai mươi tư giờ. Cảm giác tôi sau đó thật khó mà tả nổi. Vừa một chút lâng lâng đầy nhẹ nhõm, vừa một chút sung sướng đầy say mê.
Giống như một tù nhân vừa mới mãn hạn tù, được phóng mắt nhìn ngắm bầu trời xanh bao la, mà không tường rào nào có thể cản được nữa.
Giống như vừa tìm ra một chiếc kính áp tròng, mình đã đánh rơi đâu đó, giữa sa mạc trải rộng lớn.
Tôi chỉ dám quả quyết một điều thôi.
“Có cái l*n tao chơi một loại game rác thế này lần hai nhé!”
Tôi khẳng định điều ấy trong khi coi phần credit cuối game, đồng thời cảm thấy như bản than đã hoàn thành một thành tựu nào đó vậy.
Một luồng sáng chói lòa lan tỏa khắp thế gian, như thể nó được giải phóng bởi một vụ nổ vậy. Giữa khung cảnh ấy cô gái đang đứng cạnh tôi với những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má. Cô ta nở nụ cười.
“Ahh, những linh hồn cuối cùng cũng được tự do…thế giới này cuối cùng cũng lấy lại được màu sắc…Thực sự cảm tạ ngài…!!”
Nghĩ lại thì, hành trình này quả đúng là gian nan. Những hồi ức chợt sống dậy trong lòng, mang đến tôi cảm giác thật ấm áp. Tôi nhảy lên không trung trong khi tay làm một cử chỉ chiến thắng.
“Cuối cùng tôi cũng được giã bà rồi con mụ khốn nạn!”
Tôi tung đòn “Punishment Drop,” cái kĩ năng vì một lý do kì quái nào đấy (hoặc do chính cái cài đặt hệ thống) một kĩ năng bắt buộc phải có mới diệt được ‘Chân Thể’ của trùm cuối...
thẳng vào mặt con mụ đang đứng kế bên. Con đuỹ khùng “Fairlia” (hay mọi người còn gọi là nữ chính) bay một mạch lên trời,trong khi xoay mòng mòng một cách lộng lẫy.
Tuy nhiên, đoạn cắt cảnh của game vẫn đang chạy, vì thế nên ả ta cũng chả phải chịu chút chịu sát thương nào. Câu chuyện dần đi đến hồi kết và cái cách nó phát triển cũng chỉ có thể thốt lên bằng sự kinh khủng cũng như các trải nghiệm khó quên. Các trường đoạn hoành tráng trong game bắt đầu xuất hiện, đi kèm với nó là đoạn BGM không kém phần khoa trương, tạo ra một sự pha trộn mà chỉ những tên khổ dâm mới lết được tới đoạn cuối mới có thể chiêm ngưỡng.
““Đ* m* tại sao vũ khí duy nhất gây sát thương lên Boss lại tệ như một cọng bún ướt cơ chứ?! Tốn gấp ba lần thời gian mới gây được kha khá sát thương?! Bắt tao phải dùng đến cái vũ khí vớ vẩn này chỉ để đánh con Boss hả?! Thà đấm chay còn đỡ hơn cỡ này! C*n đ* làm game này, mày muốn giỡn với bố có phải không?! Th*ng ch* Fairkus nữa, ông biến đâu mất rồi thằng cha support vô tích sự này?! Thế quái nào ông lại không ở đây dù cho chả làm đc cái đ*o gì ra hồn cơ chứ! Lão support cô hồn cút thì cút luôn đi! Không bố cho ăn muối thay cơm giờ!!!”
[Đây quả là một cuộc hành trình gian nan, nhưng được phiên lưu cùng với mọi người… quả đúng thực rất vui!!]
“Vui cái m* ch* nhà mụ ấy! Toàn bộ sự kiện chính và kể cả những nhiệm vụ phụ đều là xoay quanh mụ đấy! Chả phải thế là rất lạ à!?”
Cả cái game làm tôi chỉ muốn quăng ngay bộ điều khiển vô tường, nên tôi chả biết có nên gọi nó bằng cái từ “vui” hay không ? Nhưng mà đã phóng lao phải theo lao, chơi game nào thì phải xong game đấy, chứ bỏ dở không phải gu của tôi.
“Biên niên sử Fairlia trực tuyến – Lời nguyện cầu của công chúa tinh linh” là game được làm lại dựa trên tựa game bom tấn, ra mắt vào những ngày đầu của VRRPG, và nếu phải mô tả nó, tôi xin phép chọn lọc vài chữ thôi. Game rác.
Thề đấy, không phải tôi phóng đại hay gì đâu. NPC thì nhàm chán, và hội thoại thì nhạt nhẽo. Lũ quái thì gần như là giống y xì nhau. Ấy là chưa bàn đến hang tá lỗi, kiểu đồng đội dung phép trị thương cho kẻ thù, hoặc dùng đòn hệ nguyên tố lên kẻ thù chính là hiện thân của hệ nguyên tố đó nữa.
Tận 90 phần tram cái cốt truyện là theo cùng một công thức: Nữ chính đem đến cho người chơi một vấn đề, và bằng một cách nào đó nữ chính làm khiến cái vấn đề càng tồi tệ hơn, Vài nhân vật đã phải chết vì điều đó. Người chơi giải quyết vấn đề, và bằng cách thần kỳ nào đó mọi việc lại bị đổ lên đầu Ác Thần. Tiêu diệt lấy Ác Thần, đem hòa bình trở lại với thế giới.” Bên cạnh đó, trong quá trình chơi bạn sẽ nhận ra một vài chi tiết cho thấy mắm nữ chính liên quan đến trùm cuối, cùng thế lực tà ác mà hắn đại diện cho.
Tiếp theo là một số yếu tố dập khuôn điển hình của game như: bẫy ngầm sẽ kích nổ mỗi lần đi qua ô tương ứng, cạm bẫy ngay trước cửa phòng Boss cuối. Boss cuối có tận 3 giai đoạn và hình thái thêm nếu có Nữ chính trong tổ đội (nếu không có ả ta, Boss sẽ chỉ có một hình thái chiến đấu và đoạn kết khác sẽ xuất hiện, một “Nomal” ending), vân vân và mây mây. Lỗi game thì như sao trời. Nực cười thay, đó lại chính là cái xảy ra trong thời đại của game offline
Nếu có gì cứu vớt con game này, thì đó là ba phút sau khi hạ Boss cuối xong, trước khi dòng credit cuối game xuất hiện. Trong vòng ba phút này, bạn có thể tẩn ả nữ chính bằng bất kì cách nào bạn muốn mà không phải chịu bất kỳ sự trừng phạt nào của hệ thống. Nó có thể coi như phần thưởng ẩn vậy. Nhân tiện thì, muốn đạt được ẩn cảnh ấy (với cái tên “Ba đáng giá nhất game”), thanh hảo cảm nữ chính phải đạt mức tối đa, đồng nghĩa việc phải hoàn thành mọi thứ, cốt truyện chính cho đến nhiệm vụ phụ. Một yêu cầu chi li đến kì quái, và thằng nào đi đến được tận đây, chắc xứng đáng làm bố khổ dâm rồi.
Quái một đằng nhưng độ khó một nẻo. Cốt truyện hoàn toàn là rác rưởi. Đôi khi muốn chơi game cũng không nổi vì lỗi. Nếu làng game có giải Mâm xôi vàng, “Biên niên sử Fairlia” đáp ứng mọi tiêu chí, rất xứng với tên gọi một số người đặt cho, “Biên niên sử của rác và chất thải.” Tôi đã chịu đựng tận mười ngày và chỉ muốn bỏ ngang game, xong quyết định đổi ý, và phá đảo trong hai mươi tư giờ. Cảm giác tôi sau đó thật khó mà tả nổi. Vừa một chút lâng lâng đầy nhẹ nhõm, vừa một chút sung sướng đầy say mê.
Giống như một tù nhân vừa mới mãn hạn tù, được phóng mắt nhìn ngắm bầu trời xanh bao la, mà không tường rào nào có thể cản được nữa.
Giống như vừa tìm ra một chiếc kính áp tròng, mình đã đánh rơi đâu đó, giữa sa mạc trải rộng lớn.
Tôi chỉ dám quả quyết một điều thôi.
“Có cái l*n tao chơi một loại game rác thế này lần hai nhé!”
Tôi khẳng định điều ấy trong khi coi phần credit cuối game, đồng thời cảm thấy như bản than đã hoàn thành một thành tựu nào đó vậy.
Danh sách chương