Solo: Loli666
===============================
“Bữa tối hửm…”
Trên đường tan làm về nhà, tôi thở dài khi ghé qua siêu thị mua nguyên liệu.
Nấu ăn thì tôi không ngại nhưng nghĩ tới việc có mỗi một mình thì tôi lại thấy nản.
“…Hmm.”
Tuy biết bản thân nên chú ý tới cân bằng dinh dưỡng nhưng tâm trí tôi cứ đờ ra.
“…Ah, sao cũng được.”
Cứ bốc đại chút rau củ, thịt hay cá và đồ hữu cơ gì đó là được rồi.
Ra quyết định giống mọi khi, tôi cầm lấy một bó bắp cải trên dàn.
Khi nhắc tới rau củ thì sẽ luôn là nó: không còn lựa chọn nào khác.
Và rồi…
“…Xin hãy đợi đã.”
“Hửm?”
Bất ngờ, tay tôi bị nắm lại.
Khi tôi ngơ ngác quay sang thì người đang đứng đó là—
“…Huh? …Uh, gì cơ?”
“Xin lỗi vì làm anh giật mình.”
Với hai tông màu trái ngược đen và hồng, vừa có diềm xếp dễ thương và phần ren quyến rũ, cô trông thật nổi bật dù ở dưới ánh đèn huỳnh quang.
Phải, chính là cô gái mang phong cách có tên ‘jirai-kei’.
Bàn tay mảnh mai, trắng trẻo đang ngăn tôi không bỏ bắp cải vào giỏ.
“Um… xin thứ lỗi?”
Tôi không thể nói ‘cô là ai?’ vì đã biết mặt nhau rồi, nhưng cả hai chưa từng tiếp xúc gì nhiều.
Đến giờ, đôi mắt ấy vẫn dính chặt vào tôi.
Không biết là do quần áo, trang điểm hay khí chất mà lạ thay, tôi chẳng thấy chút ánh sáng nào trong đó cả.
Chúng u tối như liên tục nuốt chửng mọi thứ xung quanh.
Lần đầu tiên trong đời, tôi nhận ra bóng tối có thể đẹp hơn cả ánh sáng rực rỡ.
Vẻ đẹp độc nhất của cô dường như không thuộc về thế giới này.
“Về bắp cải…”
“…Bắp cải?”
“Tuy không tệ nhưng anh sẽ không được mấy dinh dưỡng đâu…!”
Hình như tôi vừa được nghe lời khuyên về đời sống thì phải.
“Khi ăn rau củ, hãy kết hợp với các loại màu đậm. Loại sáng màu cũng quan trọng, nhưng tốt nhất, anh nên ăn 120g rau củ xanh và vàng mỗi ngày—”
Khoan đã, cô ấy đang nói chuyện nghiêm túc đấy à? Cách nói chuyện và vẻ ngoài khác nhau một trời một vực luôn.
“Muốn sống khoẻ thì phải ăn uống lành mạnh.”
Cô bổ sung, nhưng chính cách trang điểm và thời trang kia lại trông ‘thiếu lành mạnh’ hay gì đó tương tự…
“Hôm nay thì… ah, cà chua và cà tím đang được giảm đó! Anh thích chúng không?”
“Ah, tôi nghĩ chắc là ổn.”
“Anh không giỏi nấu ăn sao?”
“Tôi thường chỉ làm mấy món đơn giản…”
“Nếu vậy thì—”
Dù bối rối, tôi vẫn trả lời câu hỏi và cô ấy bắt đầu chỉ cho tôi vài công thức đơn giản liên quan tới cà chua và cà tím.
“Oh, vậy là ướp gia vị, rắc phô mai lên rồi cho vào lò…”
“Đơn giản nhưng ngon lắm đó~”
“Chắc hôm nay tôi sẽ làm thử…”
Tôi chưa rõ vì sao cô lại bắt chuyện nhưng có vẻ người này không có gì đáng sợ cả…
“Thế ư? Hehe, thật tốt quá…”
“…”
Ngay khi tôi dần hạ thấp cảnh giác, chuông báo động lại vang lên trong đầu.
“—Dù sao thì hãy làm vậy nhé.”
Nguyên nhân là vì nụ cười kia cực kỳ ma mị.
Đôi mắt u tối như bóng đêm híp lại hình cánh cung, còn miệng thì cong lên như trăng lưỡi liềm.
Nếu có thêm hiệu ứng âm thanh như ‘Niii (ニイイイ)’ thì sẽ hợp vô cùng—Tóm lại là một nụ cười huyền bí.
Cộng thêm phong cách thời trang nữa; nếu cô mà là nhân vật trong phim hay anime thì chắc 100 trên 100 người sẽ nghi ngờ ‘người này không bình thường.’
…Không không, mình không được đánh giá người khác qua vẻ ngoài! “Em thấy lo vì anh lúc nào cũng chỉ mua mỗi bắp cải.”
“…khoan, ‘lúc nào’ là sao? Cô theo dõi tôi à?”
“Ah…”
Như nhận ra sai lầm của mình, cô bỗng ngừng di chuyển.
…Ừ thì, tôi không thể cứ ngó lơ những lời đó được.
“Um, rốt cuộc cô là ai…?”
“Chuyện đó, um, là…em, em…em vô cùng xin lỗi!!”
“Ah, khoan đã…nhanh thế!?”
Mang đôi giày rõ ràng không được thiết kế để chạy, cô gái giậm mạnh xuống đất và lao đi, gần như ngay lập tức mất tăm.
Quá nhanh, quá nguy hiểm; Dù có muốn thì tôi cũng thể đuổi kịp.
Wow, người này vẫn gây bất ngờ cho tới tận phút cuối.
…Không hiểu sao, toàn bộ chuyện vừa rồi quá kỳ lạ đến mức tôi tự hỏi có phải do ảo giác vì làm việc quá sức hay không.
“…Thôi thì.”
Tôi chẳng biết chuyện quái gì đang xảy ra nhưng cứ kệ đi.
“Mình nên mua…cà chua và cà tím nhỉ?”
Chí ít, tôi nghĩ chỗ lời khuyên khá là hữu dụng.
***
“—Chuyện là như vậy đó.”
“…Mi…”
Ngày hôm sau, cũng là chủ nhật.
Bắt đầu ca sáng của mình, tôi kể cho quản lý nghe về sự kiện tối qua trong lúc chuẩn bị mở tiệm.
Nghe rồi, quản lý thở dài một hơi.
“Sao lại dửng dưng thế hả? Mi đang bị bám đuôi đấy?”
“…Thực sự là vậy sao?”
“Chứ còn gì nữa…”
Xoa xoa thái dương của mình, quản lý lắc đầu.
“Cẩn thận vào! Có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra! Mi nên sợ mới phải! Mấy đứa con gái dai như đỉa đó… chú, cũng trải qua rồi… Ah, nhớ lại thôi cũng nổi da gà đây này.”
“Dù không rõ chú đã gặp chuyện gì, nhưng chẳng phải do gu dở tệ của chú là nguyên nhân à?”
“…Chúng ta lạc đề rồi. Tóm lại là, con nhỏ
phong cách jirai-kei đó đến quán khá thường xuyên phải không? Chú còn nhớ đấy. Kiểu đó dù là ở Tokyo còn hiếm chứ nói gì ở đây.”
Thành phố này không vắng vẻ tới mức hiu quạnh nhưng một cô gái ăn mặc như thế thì kiểu gì cũng không bình thường.
Chính xác, nơi đây là một thành phố cấp tỉnh.
“Mi chẳng có miếng cảnh giác nào nên chú
lo lắm. Đây là tình huống nguy hiểm đó… Huh? Khoan, ta hết loại này rồi à!?”
“Tôi từng nói nó sắp hết và cần mua thêm còn gì?”
“Hả? Có nói á? Không, làm gì có.”
“…Còn hàng dự trữ ở kệ thứ ba đằng sau. Lần tới nhớ giùm cái.”
“Ah… mi nói phải! Thế thì ổn rồi~”
Trước ánh mắt của tôi, quản lý chỉ cường điệu hắng giọng ‘Ahem.’
“Cả hai đều nên thận trọng hơn.”
“Có phải vì chung dòng máu mà hai ta đều bất cẩn như nhau không?”
Ở nơi làm việc, tôi thường gọi lịch sự là ‘quản lý’ chứ người này là chú của tôi.
Bất ngờ thay, tuy là họ hàng nhưng chú tôi lại là một tên râu ria đẹp trai và khá là hút gái.
“…Không chắc đâu. Chú nghĩ sự lãnh đạm của mi không giống vậy.”
“Thế ư?”
“…Thôi thì cứ cẩn trọng vào. Theo những gì được kể thì hình như con nhỏ còn biết nơi ở của mi nên nhớ hết sức cảnh giác trên đường về nhà.”
“Được, tôi nhớ rồi… Ah, tới giờ mở cửa này. Tôi sẽ lật biển báo bên ngoài.”
“Cảm ơn nhé.”
Tôi bước ra, làm tiếng chuông cửa vang lên.
Sau khi lật biển báo thành ‘OPEN,’ tôi nhận ra đã có một khách hàng đứng chờ sẵn trước tiệm.
“Xin lỗi vì chậm trễ. Chào mừng quý khách.”
“…V-vâng.”
Cô gái đó tầm tầm tuổi tôi, hẳn cũng đang học cao trung.
Với mái tóc tết lỏng đung đưa, cô bước vào bên trong với vẻ rụt rè.
…Không hiểu sao giọng nói đó cứ quen quen.
Thôi kệ đi. Công việc là công việc mà.
===============================
“Bữa tối hửm…”
Trên đường tan làm về nhà, tôi thở dài khi ghé qua siêu thị mua nguyên liệu.
Nấu ăn thì tôi không ngại nhưng nghĩ tới việc có mỗi một mình thì tôi lại thấy nản.
“…Hmm.”
Tuy biết bản thân nên chú ý tới cân bằng dinh dưỡng nhưng tâm trí tôi cứ đờ ra.
“…Ah, sao cũng được.”
Cứ bốc đại chút rau củ, thịt hay cá và đồ hữu cơ gì đó là được rồi.
Ra quyết định giống mọi khi, tôi cầm lấy một bó bắp cải trên dàn.
Khi nhắc tới rau củ thì sẽ luôn là nó: không còn lựa chọn nào khác.
Và rồi…
“…Xin hãy đợi đã.”
“Hửm?”
Bất ngờ, tay tôi bị nắm lại.
Khi tôi ngơ ngác quay sang thì người đang đứng đó là—
“…Huh? …Uh, gì cơ?”
“Xin lỗi vì làm anh giật mình.”
Với hai tông màu trái ngược đen và hồng, vừa có diềm xếp dễ thương và phần ren quyến rũ, cô trông thật nổi bật dù ở dưới ánh đèn huỳnh quang.
Phải, chính là cô gái mang phong cách có tên ‘jirai-kei’.
Bàn tay mảnh mai, trắng trẻo đang ngăn tôi không bỏ bắp cải vào giỏ.
“Um… xin thứ lỗi?”
Tôi không thể nói ‘cô là ai?’ vì đã biết mặt nhau rồi, nhưng cả hai chưa từng tiếp xúc gì nhiều.
Đến giờ, đôi mắt ấy vẫn dính chặt vào tôi.
Không biết là do quần áo, trang điểm hay khí chất mà lạ thay, tôi chẳng thấy chút ánh sáng nào trong đó cả.
Chúng u tối như liên tục nuốt chửng mọi thứ xung quanh.
Lần đầu tiên trong đời, tôi nhận ra bóng tối có thể đẹp hơn cả ánh sáng rực rỡ.
Vẻ đẹp độc nhất của cô dường như không thuộc về thế giới này.
“Về bắp cải…”
“…Bắp cải?”
“Tuy không tệ nhưng anh sẽ không được mấy dinh dưỡng đâu…!”
Hình như tôi vừa được nghe lời khuyên về đời sống thì phải.
“Khi ăn rau củ, hãy kết hợp với các loại màu đậm. Loại sáng màu cũng quan trọng, nhưng tốt nhất, anh nên ăn 120g rau củ xanh và vàng mỗi ngày—”
Khoan đã, cô ấy đang nói chuyện nghiêm túc đấy à? Cách nói chuyện và vẻ ngoài khác nhau một trời một vực luôn.
“Muốn sống khoẻ thì phải ăn uống lành mạnh.”
Cô bổ sung, nhưng chính cách trang điểm và thời trang kia lại trông ‘thiếu lành mạnh’ hay gì đó tương tự…
“Hôm nay thì… ah, cà chua và cà tím đang được giảm đó! Anh thích chúng không?”
“Ah, tôi nghĩ chắc là ổn.”
“Anh không giỏi nấu ăn sao?”
“Tôi thường chỉ làm mấy món đơn giản…”
“Nếu vậy thì—”
Dù bối rối, tôi vẫn trả lời câu hỏi và cô ấy bắt đầu chỉ cho tôi vài công thức đơn giản liên quan tới cà chua và cà tím.
“Oh, vậy là ướp gia vị, rắc phô mai lên rồi cho vào lò…”
“Đơn giản nhưng ngon lắm đó~”
“Chắc hôm nay tôi sẽ làm thử…”
Tôi chưa rõ vì sao cô lại bắt chuyện nhưng có vẻ người này không có gì đáng sợ cả…
“Thế ư? Hehe, thật tốt quá…”
“…”
Ngay khi tôi dần hạ thấp cảnh giác, chuông báo động lại vang lên trong đầu.
“—Dù sao thì hãy làm vậy nhé.”
Nguyên nhân là vì nụ cười kia cực kỳ ma mị.
Đôi mắt u tối như bóng đêm híp lại hình cánh cung, còn miệng thì cong lên như trăng lưỡi liềm.
Nếu có thêm hiệu ứng âm thanh như ‘Niii (ニイイイ)’ thì sẽ hợp vô cùng—Tóm lại là một nụ cười huyền bí.
Cộng thêm phong cách thời trang nữa; nếu cô mà là nhân vật trong phim hay anime thì chắc 100 trên 100 người sẽ nghi ngờ ‘người này không bình thường.’
…Không không, mình không được đánh giá người khác qua vẻ ngoài! “Em thấy lo vì anh lúc nào cũng chỉ mua mỗi bắp cải.”
“…khoan, ‘lúc nào’ là sao? Cô theo dõi tôi à?”
“Ah…”
Như nhận ra sai lầm của mình, cô bỗng ngừng di chuyển.
…Ừ thì, tôi không thể cứ ngó lơ những lời đó được.
“Um, rốt cuộc cô là ai…?”
“Chuyện đó, um, là…em, em…em vô cùng xin lỗi!!”
“Ah, khoan đã…nhanh thế!?”
Mang đôi giày rõ ràng không được thiết kế để chạy, cô gái giậm mạnh xuống đất và lao đi, gần như ngay lập tức mất tăm.
Quá nhanh, quá nguy hiểm; Dù có muốn thì tôi cũng thể đuổi kịp.
Wow, người này vẫn gây bất ngờ cho tới tận phút cuối.
…Không hiểu sao, toàn bộ chuyện vừa rồi quá kỳ lạ đến mức tôi tự hỏi có phải do ảo giác vì làm việc quá sức hay không.
“…Thôi thì.”
Tôi chẳng biết chuyện quái gì đang xảy ra nhưng cứ kệ đi.
“Mình nên mua…cà chua và cà tím nhỉ?”
Chí ít, tôi nghĩ chỗ lời khuyên khá là hữu dụng.
***
“—Chuyện là như vậy đó.”
“…Mi…”
Ngày hôm sau, cũng là chủ nhật.
Bắt đầu ca sáng của mình, tôi kể cho quản lý nghe về sự kiện tối qua trong lúc chuẩn bị mở tiệm.
Nghe rồi, quản lý thở dài một hơi.
“Sao lại dửng dưng thế hả? Mi đang bị bám đuôi đấy?”
“…Thực sự là vậy sao?”
“Chứ còn gì nữa…”
Xoa xoa thái dương của mình, quản lý lắc đầu.
“Cẩn thận vào! Có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra! Mi nên sợ mới phải! Mấy đứa con gái dai như đỉa đó… chú, cũng trải qua rồi… Ah, nhớ lại thôi cũng nổi da gà đây này.”
“Dù không rõ chú đã gặp chuyện gì, nhưng chẳng phải do gu dở tệ của chú là nguyên nhân à?”
“…Chúng ta lạc đề rồi. Tóm lại là, con nhỏ
phong cách jirai-kei đó đến quán khá thường xuyên phải không? Chú còn nhớ đấy. Kiểu đó dù là ở Tokyo còn hiếm chứ nói gì ở đây.”
Thành phố này không vắng vẻ tới mức hiu quạnh nhưng một cô gái ăn mặc như thế thì kiểu gì cũng không bình thường.
Chính xác, nơi đây là một thành phố cấp tỉnh.
“Mi chẳng có miếng cảnh giác nào nên chú
lo lắm. Đây là tình huống nguy hiểm đó… Huh? Khoan, ta hết loại này rồi à!?”
“Tôi từng nói nó sắp hết và cần mua thêm còn gì?”
“Hả? Có nói á? Không, làm gì có.”
“…Còn hàng dự trữ ở kệ thứ ba đằng sau. Lần tới nhớ giùm cái.”
“Ah… mi nói phải! Thế thì ổn rồi~”
Trước ánh mắt của tôi, quản lý chỉ cường điệu hắng giọng ‘Ahem.’
“Cả hai đều nên thận trọng hơn.”
“Có phải vì chung dòng máu mà hai ta đều bất cẩn như nhau không?”
Ở nơi làm việc, tôi thường gọi lịch sự là ‘quản lý’ chứ người này là chú của tôi.
Bất ngờ thay, tuy là họ hàng nhưng chú tôi lại là một tên râu ria đẹp trai và khá là hút gái.
“…Không chắc đâu. Chú nghĩ sự lãnh đạm của mi không giống vậy.”
“Thế ư?”
“…Thôi thì cứ cẩn trọng vào. Theo những gì được kể thì hình như con nhỏ còn biết nơi ở của mi nên nhớ hết sức cảnh giác trên đường về nhà.”
“Được, tôi nhớ rồi… Ah, tới giờ mở cửa này. Tôi sẽ lật biển báo bên ngoài.”
“Cảm ơn nhé.”
Tôi bước ra, làm tiếng chuông cửa vang lên.
Sau khi lật biển báo thành ‘OPEN,’ tôi nhận ra đã có một khách hàng đứng chờ sẵn trước tiệm.
“Xin lỗi vì chậm trễ. Chào mừng quý khách.”
“…V-vâng.”
Cô gái đó tầm tầm tuổi tôi, hẳn cũng đang học cao trung.
Với mái tóc tết lỏng đung đưa, cô bước vào bên trong với vẻ rụt rè.
…Không hiểu sao giọng nói đó cứ quen quen.
Thôi kệ đi. Công việc là công việc mà.
Danh sách chương