Chương 979
Anh nhớ Phó Thiến Thiến trước đây rất thích mua túi xách, khi anh đi công tác nước ngoài, Phó Thiến Thiến thỉnh thoảng sẽ gửi cho anh một bức ảnh, dặn anh mua cái này cái kia.
“Không đi.” Du Ân lắc đầu từ chối.
Cô làm gì có tâm trạng để đi mua sắm chứ? Trong lòng cô đều lo lắng cho Chu Mi, lo lắng tâm tình Chu Mi có vì chuyện này mà tổn thương hay không, lo lắng Chu Mi ăn không ngon ngủ không yên, lo lắng đứa con trong bụng Chu Mi có thể chào đời an toàn được hay không.
Phó Đình Viễn vuốt mái tóc mềm mại của cô, hỏi: “Vậy đi xem phim nhé?”
“Không có tâm trạng.” Du Ân tiếp tục lắc đầu.
Phó Đình Viễn có chút bất đắc dĩ, sở dĩ anh đề nghị như vậy là muốn đưa cô ra ngoài giải khuây, anh có thể nhìn ra được tâm trạng của cô không tốt.
Du Ân ngẩng đầu nhìn anh: “Em muốn mua vé máy bay đi gặp Chu Mi.”
Phó Đình Viễn nhanh chóng an ủi cô: “Anh đã gọi cho nhân viên của chi nhánh, họ đều nói rằng Chu Mi thực sự không sao và đã trở lại làm việc trong công ty rồi.”
“Em vẫn lo lắng.” Du Ân rất đau lòng: “Đứa bé trong bụng cô ấy quá đáng thương. Thời gian trước, chuyện của chủ tịch Đổng và Đổng Tâm Khiết đã khiến cô ấy động thai và phải nằm trên giường một thời gian để cứu đứa bé. Lần này, lại có một vụ tai nạn xe hơi nữa.”
“Mới ở trong bụng mẹ đã trải qua nhiều chuyện như thế, về sau nhất định sẽ là một người kiên cường đương đầu với mọi việc.” Phó Đình Viễn cũng không biết nói như vậy có an ủi cô được không. Anh thật lòng muốn khiến Du Ân vui vẻ hơn.
Du Ân suy nghĩ một chút, giục anh: “Hay là anh mau về Giang Thành đi?”
Phó Đình Viễn: “…”
Du Ân vội vàng nói: “Nếu anh không cảnh báo cha của Dịch Thận Chi, em vẫn không yên tâm. Em sợ rằng ông ta sẽ tiếp tục làm hại Chu Mi.”
Trong lòng Phó Đình Viễn cực kỳ chua xót.
Dù sao đi nữa, anh mới đến thủ đô vào tối hôm qua, thế mà hôm nay cô đã đuổi anh đi.
“Trở về đi, được không?” Du Ân lại lắc lắc cánh tay anh, nhẹ giọng cầu xin, Phó Đình Viễn sao có thể từ chối chứ?
Mặc dù Du Ân trông có vẻ dịu dàng, nhưng thực tế tính cách của cô không phải là loại giỏi làm nũng và tỏ ra yếu đuối, hiếm khi cô hành động mềm mại và dịu dàng như lúc này, và Phó Đình Viễn chỉ muốn nuông chiều cô thôi.
Nhưng Du Ân thấy Phó Đình Viễn giữ im lặng nên nghĩ rằng anh sẽ không đồng ý.
Cô đành phải trừng mắt cảnh cáo anh: “Không phải anh nói anh sẽ nghe lời em sao?”
Phó Đình Viễn tức đến bật cười trước sự lật mặt của cô, cô đã học được cách đe dọa và cảnh cáo anh rồi sao?
Anh rất hy vọng cô có thể mạnh bạo như thế trước mặt anh, rất mong chờ một ngày cô đứng lên làm chủ.
“Được, được, anh về.” Anh vui vẻ đồng ý: “Nhưng em phải về với anh.”
Anh nhớ Phó Thiến Thiến trước đây rất thích mua túi xách, khi anh đi công tác nước ngoài, Phó Thiến Thiến thỉnh thoảng sẽ gửi cho anh một bức ảnh, dặn anh mua cái này cái kia.
“Không đi.” Du Ân lắc đầu từ chối.
Cô làm gì có tâm trạng để đi mua sắm chứ? Trong lòng cô đều lo lắng cho Chu Mi, lo lắng tâm tình Chu Mi có vì chuyện này mà tổn thương hay không, lo lắng Chu Mi ăn không ngon ngủ không yên, lo lắng đứa con trong bụng Chu Mi có thể chào đời an toàn được hay không.
Phó Đình Viễn vuốt mái tóc mềm mại của cô, hỏi: “Vậy đi xem phim nhé?”
“Không có tâm trạng.” Du Ân tiếp tục lắc đầu.
Phó Đình Viễn có chút bất đắc dĩ, sở dĩ anh đề nghị như vậy là muốn đưa cô ra ngoài giải khuây, anh có thể nhìn ra được tâm trạng của cô không tốt.
Du Ân ngẩng đầu nhìn anh: “Em muốn mua vé máy bay đi gặp Chu Mi.”
Phó Đình Viễn nhanh chóng an ủi cô: “Anh đã gọi cho nhân viên của chi nhánh, họ đều nói rằng Chu Mi thực sự không sao và đã trở lại làm việc trong công ty rồi.”
“Em vẫn lo lắng.” Du Ân rất đau lòng: “Đứa bé trong bụng cô ấy quá đáng thương. Thời gian trước, chuyện của chủ tịch Đổng và Đổng Tâm Khiết đã khiến cô ấy động thai và phải nằm trên giường một thời gian để cứu đứa bé. Lần này, lại có một vụ tai nạn xe hơi nữa.”
“Mới ở trong bụng mẹ đã trải qua nhiều chuyện như thế, về sau nhất định sẽ là một người kiên cường đương đầu với mọi việc.” Phó Đình Viễn cũng không biết nói như vậy có an ủi cô được không. Anh thật lòng muốn khiến Du Ân vui vẻ hơn.
Du Ân suy nghĩ một chút, giục anh: “Hay là anh mau về Giang Thành đi?”
Phó Đình Viễn: “…”
Du Ân vội vàng nói: “Nếu anh không cảnh báo cha của Dịch Thận Chi, em vẫn không yên tâm. Em sợ rằng ông ta sẽ tiếp tục làm hại Chu Mi.”
Trong lòng Phó Đình Viễn cực kỳ chua xót.
Dù sao đi nữa, anh mới đến thủ đô vào tối hôm qua, thế mà hôm nay cô đã đuổi anh đi.
“Trở về đi, được không?” Du Ân lại lắc lắc cánh tay anh, nhẹ giọng cầu xin, Phó Đình Viễn sao có thể từ chối chứ?
Mặc dù Du Ân trông có vẻ dịu dàng, nhưng thực tế tính cách của cô không phải là loại giỏi làm nũng và tỏ ra yếu đuối, hiếm khi cô hành động mềm mại và dịu dàng như lúc này, và Phó Đình Viễn chỉ muốn nuông chiều cô thôi.
Nhưng Du Ân thấy Phó Đình Viễn giữ im lặng nên nghĩ rằng anh sẽ không đồng ý.
Cô đành phải trừng mắt cảnh cáo anh: “Không phải anh nói anh sẽ nghe lời em sao?”
Phó Đình Viễn tức đến bật cười trước sự lật mặt của cô, cô đã học được cách đe dọa và cảnh cáo anh rồi sao?
Anh rất hy vọng cô có thể mạnh bạo như thế trước mặt anh, rất mong chờ một ngày cô đứng lên làm chủ.
“Được, được, anh về.” Anh vui vẻ đồng ý: “Nhưng em phải về với anh.”
Danh sách chương