Lúc đi thang máy có bốn người cùng đi, Phó Đình Viễn và Chu Mi vào trước, nên đứng bên trong.

Du Ân và Chung Văn Thành đứng ở chỗ sát bên ngoài, bốn người không ai nói gì, im lặng xuống tầng một.

Trong đại sảnh tầng một, Chung Văn Thành đầu tiên tạm biệt Phó Đình Viễn: “Sếp Phó, chúng tôi đi trước.”

Du Ân đứng sau chung Văn Thành gật đầu xa cách với Phó Đình Viễn và Chu Mi, rồi xoay người đi theo Chung Văn Thành.

Phó Đình Viễn đút tay túi quần đứng đấy, mím môi nhìn bóng lưng thướt tha ấy.

Thì ra cuối cùng bữa trưa này cô vẫn ăn cùng người đàn ông khác sao? Còn dùng bữa cùng cái người luôn có ý đồ với cô nữa.

Chu Mi đứng bên cạnh thấy anh nhìn chằm chằm về hướng Du Ân rời đi không nói gì, cũng không định rời đi, bèn đề xuất: “Sếp Phó, không còn sớm nữa, hương vị đồ ở nhà hàng này cũng được, không thì chúng ta ăn xong rồi hẳng về công ty?”

Vẻ mặt Phó Đình Viễn thả lỏng: “Được.”

Vì thế Phó Đình Viễn cùng Chu Mi cũng đi theo vào nhà hàng.

Du Ân ngồi đối diện với Chung Văn Thành, ngẩng đầu thì thấy Phó Đình Viễn cùng Chu Mi đi tới, cô nhanh chóng cúi xuống xem menu.

Đúng là âm hồn bất tán mà, anh ta thế mà lại cũng tới đây dùng bữa.

Chung Văn Thành sau đó cũng thấy Phó Đình Viễn và Chu Mi, anh không nhịn được bật cười.

“Sếp Phó, ngồi chung một bàn, cùng ăn nhé?” Chung Văn Thành chủ động đưa ra lời mời.

Du Ân mệt thật sự, nếu ăn cùng bàn với Phó Đình Viễn, cô chắc chắn không tiêu hoá nổi.

“Thôi, cảm ơn.” Ai ngờ Phó Đình Viễn lại kiêu ngạo từ chối, kéo Chu Mi tới một chiếc bàn trong cách đây không xa.

Chung Văn Thành bất đắc dĩ buông thõng tay, tính cách kiêu ngạo này của Phó Đình Viễn, bảo sao đánh mất Du Ân.

Phó Đình Viễn thật ra rất muốn ngồi ăn chung, nhưng thấy vẻ mặt ghét bỏ của Du Ân, ghét anh như con thú dữ ấy, anh không còn muốn ngồi chung nữa.

Dù sao anh cũng là con nhà danh giá trong Giang Thành, phụ nữ theo đuổi anh nhiều tới xếp hàng mấy vòng quanh Giang Thành ấy chứ.

Bị vợ trước ghét thế, thể diện của anh nhất thời cũng không giữ được.

Sau khi ngồi xuống cùng Chu Mi, Phó Đình Viễn vẫn ôm một bụng tức.

Chu Mi không hiểu sao mà xác nhận lại với anh: “Sếp Phó, chúng ta thật sự không qua đấy ngồi sao?”

Chu Mi đoán Phó Đình Viễn muốn dùng bữa cùng Du Ân, bằng không cô cũng sẽ không đề xuất ăn tại nhà hàng này, mà Phó Đình Viễn còn đồng ý nữa.

Ban nãy Chung Văn Thành chủ động mời, họ vừa vặn có thể ngồi xuống, cuối cùng Phó Đình Viễn lại từ chối.

“Gọi món đi.” Phó Đình Viễn tức giận phân phó.

Chu Mi đành bỏ cuộc, cam chịu cầm menu gọi món.

Bên tai truyền tới tiếng trò chuyện của Du Ân và Chung Văn Thành, mặc dù nghe không rõ hai người đang nói gì, nhưng có thể cảm nhận được, bầu không khí giữa hai người rất tốt.

Chu Mi lặng lẽ nhìn Phó Đình Viễn ngồi đối diện, thấy sắc mặt anh càng lúc càng đen.

Sau khi đồ ăn dọn lên Phó Đình Viễn chỉ ăn mấy miếng rồi buông đũa, chờ sau khi Chu Mi ăn hòm hòm, anh bèn dẫn Chu Mi rời đi, tổng thời gian dùng bữa không quá nửa tiếng.

Chung Văn Thành khó hiểu hỏi: “Sếp Phó, ăn thế đủ rồi sao?”

Phó Đình Viện lạnh nhạt nhìn ông ta, chẳng buồn liếc nhìn Du Ân mà nhấc đôi chân dài rời đi.

Mặc dù không hiểu vẻ mặt lạnh lùng vô duyên vô cớ của Phó Đình Viễn là vì sao, nhưng sau khi anh rời khỏi, Du Ân cảm thấy cả thế giới như bừng nắng.

“Tinh khi của sếp Phó..” Chung Văn Thành lắc đầu cảm thán một câu, sau đó không nói lời nào nữa.

“Thói của người có tiền.“ Du Ân không kiêng dè đánh giá như vậy.

Chung Văn Thành mim cười: “Đánh giá của cô thật sắc bén.”

Bởi vì có quyền có thế, cho nên có thể coi trời bằng vung.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện