Giọng điệu cùng biểu tình Phó Đình Viễn hoàn toàn không giống như đang nói đùa, phó đạo diễn kia lại cầu cứu nhìn về phía Thẩm Dao, đã thấy Thẩm Dao vẫn làm ngơ không để ý tới ông ta.
Hai chân ông ta không khỏi mềm nhũn, đặt mông ngồi phệt trên mặt đất.
Thôi Thiên Tường sắc mặt cũng trắng bệch, vội vàng tiến lên khẩn cầu Phó Đình Viễn: “Sếp Phó, chúng tôi xin lỗi, chúng tôi xin lỗi!”
“Chuyện này đều là lỗi của chúng tôi, chúng ta không nên động tay động chân với cô Du là chúng tôi đáng đời!”
Thôi Thiên Tường cùng phó đạo diễn kia làm sao còn dám yêu cầu Chu Dật xin lỗi, trong nháy mắt thái độ đã thay đổi, chỉ cần cho Phó Đình Viễn có thể buông tha bọn họ.
Ai có thể nghĩ đến Thẩm Dao sẽ chết cũng không thừa nhận chứ, mà ai có thể nghĩ phó Đình Viễn lại tức giận như vậy? Thôi Thiên Tường xem như đã nhìn ra, Phó Đình Viễn cũng không có đem Thẩm Dao để ở trong lòng.
Từ khi Thẩm Dao tiến vào, Phó Đình Viễn tổng cộng nhìn cô ta hai lần, còn không bằng nhìn nhiều lần bằng biên kịch Du Ân kia.
Phó Đình Viễn lười biếng nói với Thôi Thiên Tường: “Người ông đắc tội cũng không phải tôi, xin lỗi tôi có ích gì?”
Thôi Thiên Tường hiểu ý của Phó Đình Viễn, kéo phó đạo diễn trên mặt đất lên, đi tới trước mặt Du Ân thành khẩn nói: “Cô Du, thực xin lỗi, đều là lỗi của hai chúng tôi, hy vọng cô đại nhân có đại lượng, tha thứ cho chúng tôi lần này, trách nhiệm của Chu Dật chúng tôi cũng không truy cứu nữa.”
“Nếu như mọi người muốn truy cứu trách nhiệm của chúng tôi, lại đánh chúng ta một trận chúng tôi cũng nhận.”
Chỉ là đừng phong sát bọn họ để ọn họ cá công việc.
Cảm xúc của Du Ân đã sớm ổn định lại, cô thu lại cảm xúc chán ghét trong đáy mắt nói: “Không sao cả, tôi tiếp nhận lời xin lỗi của hai người.”
Chỉ cần bọn họ không làm khó Chu Dật nữa, Du Ân cũng không sao nữa.
Hơn nữa, người chân chính cần xin lỗi, cũng không phải hai người Thôi Thiên Tường bọn họ.
Tuy rằng Thẩm Dao sống chết không thừa nhận là chủ mưu sau lưng, nhưng Du Ân tin tưởng lời phó đạo diễn kia khi bị đánh cầu xin tha thứ nhất định là thật.
Phó Đình Viễn nửa phần cũng không có ý truy cứu Thẩm Dao, Thẩm Dao nói cô ta chưa từng làm, anh sẽ không nói gì nữa, anh lại truy cứu hai người Thôi Thiên Tường, lại là có ý gì.
Sau khi Du Ân dứt lời, Phó Đình Viễn nhìn cô thật sâu, tựa như đối với việc cô không truy cứu rất là bất mãn.
Nhưng Du Ân toàn bộ quá trình cũng không nhìn Phó Đình Viễn, Phó Đình Viễn cũng chỉ có thể bỏ qua.
Cô không truy cứu thì thôi, ngày tháng sau này anh thu thập Thôi Thiên Tường bọn họ là được.
Nếu hai bên đều không truy cứu trách nhiệm, vậy tranh chấp này coi như chấm dứt, người phụ trách đồn cảnh sát lau mồ hôi trên trán đem pho tượng Đại Phật Phó Đình Viễn này còn có đạo diễn danh giá của giới thần tượng nổi tiếng cùng một đám người tiễn đi.
Thôi Thiên Tường đỡ phó đạo diễn kia bắt taxi rời khỏi, Chu Dật thì đi theo người đại diện rời đi.
Chu Dật có lòng muốn dẫn Du Ân đi cùng, nhưng người đại diện của cậu sống chết không chịu
Người đại diện của cậu bị chuyện hôm nay cậu gây ra làm cho sợ hãi, kiên quyết không chịu để cậu tới gần Du Ân.
Lần trước cậu đi thăm Du Ân buổi tối bị fan chặn ở trong lầu đã đủ khiến người ta lớn đầu rồi, hôm nay thế nhưng trực tiếp ra tay đánh người, người đại diện Chu Dật cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy bệnh tim cũng sẽ mắc phải
Du Ân có người tới đón, Tô Ngưng rất nhanh sẽ tới.
Cho nên cô lui vào sau cùng, lại một mình đứng ở góc của cục cảnh sát, đỡ phải bị Thẩm Dao nhắm vào cái gì đó.
Thẩm Dao Phó Đình Viễn còn có Chu Mi cùng ba người đi ra, Thẩm Dao đỏ mắt cùng Phó Đình Viễn giải thích: “Đình Viễn, anh hãy tin em, em thật sự chưa từng làm qua.”
Du Ân trong lòng cười lạnh một tiếng, chưa từng làm hay không Thẩm Dao trong lòng rõ nhất.
Phó Đình Viễn không để ý đến Thẩm Dao, mà quay đầu phân phó Chu Mi: “Cô lái xe cô Thẩm đưa cô ấy trở về.”
Phó Đình Viễn một tiếng cô Thẩm, xa cách đến cực điểm.
Hai chân ông ta không khỏi mềm nhũn, đặt mông ngồi phệt trên mặt đất.
Thôi Thiên Tường sắc mặt cũng trắng bệch, vội vàng tiến lên khẩn cầu Phó Đình Viễn: “Sếp Phó, chúng tôi xin lỗi, chúng tôi xin lỗi!”
“Chuyện này đều là lỗi của chúng tôi, chúng ta không nên động tay động chân với cô Du là chúng tôi đáng đời!”
Thôi Thiên Tường cùng phó đạo diễn kia làm sao còn dám yêu cầu Chu Dật xin lỗi, trong nháy mắt thái độ đã thay đổi, chỉ cần cho Phó Đình Viễn có thể buông tha bọn họ.
Ai có thể nghĩ đến Thẩm Dao sẽ chết cũng không thừa nhận chứ, mà ai có thể nghĩ phó Đình Viễn lại tức giận như vậy? Thôi Thiên Tường xem như đã nhìn ra, Phó Đình Viễn cũng không có đem Thẩm Dao để ở trong lòng.
Từ khi Thẩm Dao tiến vào, Phó Đình Viễn tổng cộng nhìn cô ta hai lần, còn không bằng nhìn nhiều lần bằng biên kịch Du Ân kia.
Phó Đình Viễn lười biếng nói với Thôi Thiên Tường: “Người ông đắc tội cũng không phải tôi, xin lỗi tôi có ích gì?”
Thôi Thiên Tường hiểu ý của Phó Đình Viễn, kéo phó đạo diễn trên mặt đất lên, đi tới trước mặt Du Ân thành khẩn nói: “Cô Du, thực xin lỗi, đều là lỗi của hai chúng tôi, hy vọng cô đại nhân có đại lượng, tha thứ cho chúng tôi lần này, trách nhiệm của Chu Dật chúng tôi cũng không truy cứu nữa.”
“Nếu như mọi người muốn truy cứu trách nhiệm của chúng tôi, lại đánh chúng ta một trận chúng tôi cũng nhận.”
Chỉ là đừng phong sát bọn họ để ọn họ cá công việc.
Cảm xúc của Du Ân đã sớm ổn định lại, cô thu lại cảm xúc chán ghét trong đáy mắt nói: “Không sao cả, tôi tiếp nhận lời xin lỗi của hai người.”
Chỉ cần bọn họ không làm khó Chu Dật nữa, Du Ân cũng không sao nữa.
Hơn nữa, người chân chính cần xin lỗi, cũng không phải hai người Thôi Thiên Tường bọn họ.
Tuy rằng Thẩm Dao sống chết không thừa nhận là chủ mưu sau lưng, nhưng Du Ân tin tưởng lời phó đạo diễn kia khi bị đánh cầu xin tha thứ nhất định là thật.
Phó Đình Viễn nửa phần cũng không có ý truy cứu Thẩm Dao, Thẩm Dao nói cô ta chưa từng làm, anh sẽ không nói gì nữa, anh lại truy cứu hai người Thôi Thiên Tường, lại là có ý gì.
Sau khi Du Ân dứt lời, Phó Đình Viễn nhìn cô thật sâu, tựa như đối với việc cô không truy cứu rất là bất mãn.
Nhưng Du Ân toàn bộ quá trình cũng không nhìn Phó Đình Viễn, Phó Đình Viễn cũng chỉ có thể bỏ qua.
Cô không truy cứu thì thôi, ngày tháng sau này anh thu thập Thôi Thiên Tường bọn họ là được.
Nếu hai bên đều không truy cứu trách nhiệm, vậy tranh chấp này coi như chấm dứt, người phụ trách đồn cảnh sát lau mồ hôi trên trán đem pho tượng Đại Phật Phó Đình Viễn này còn có đạo diễn danh giá của giới thần tượng nổi tiếng cùng một đám người tiễn đi.
Thôi Thiên Tường đỡ phó đạo diễn kia bắt taxi rời khỏi, Chu Dật thì đi theo người đại diện rời đi.
Chu Dật có lòng muốn dẫn Du Ân đi cùng, nhưng người đại diện của cậu sống chết không chịu
Người đại diện của cậu bị chuyện hôm nay cậu gây ra làm cho sợ hãi, kiên quyết không chịu để cậu tới gần Du Ân.
Lần trước cậu đi thăm Du Ân buổi tối bị fan chặn ở trong lầu đã đủ khiến người ta lớn đầu rồi, hôm nay thế nhưng trực tiếp ra tay đánh người, người đại diện Chu Dật cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy bệnh tim cũng sẽ mắc phải
Du Ân có người tới đón, Tô Ngưng rất nhanh sẽ tới.
Cho nên cô lui vào sau cùng, lại một mình đứng ở góc của cục cảnh sát, đỡ phải bị Thẩm Dao nhắm vào cái gì đó.
Thẩm Dao Phó Đình Viễn còn có Chu Mi cùng ba người đi ra, Thẩm Dao đỏ mắt cùng Phó Đình Viễn giải thích: “Đình Viễn, anh hãy tin em, em thật sự chưa từng làm qua.”
Du Ân trong lòng cười lạnh một tiếng, chưa từng làm hay không Thẩm Dao trong lòng rõ nhất.
Phó Đình Viễn không để ý đến Thẩm Dao, mà quay đầu phân phó Chu Mi: “Cô lái xe cô Thẩm đưa cô ấy trở về.”
Phó Đình Viễn một tiếng cô Thẩm, xa cách đến cực điểm.
Danh sách chương