Trong lòng cô ấy thật sự đơn giản lại bảo thủ, tuy rằng ở trong ngành giải trí màu nào cũng có, tuy sống ở nói đầu sóng gọn gió nhưng cô ấy lại khát vọng một cuộc sống bình thường an yên.
Hy vọng có thể cùng với người đàn ông mình yêu trải qua tháng ngày tĩnh lặng, biến thời gian thành thơ.
Nhưng vì lớn lên với khuôn mặt như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy cô ấy quyến rũ lẳng lơ, thậm chí có người vừa thấy cô ấy lần đầu đã cho rằng cô ấy không đứng đắn.
Thời gian dần trôi, chính cô ấy cũng cho rằng bản thân là như vậy.
Hôm nay Du Ân nói một câu chọt trùng vào chỗ yếu ớt sâu trong lòng cô ấy, cô ấy ôm lấy Du Ân vành mắt ửng lên: “Nếu như tớ có thể nhận được nhân vật này, tớ nhất định sẽ diễn thật tốt.”
Không phụ lòng mong mỏi của Du Ân với mình, cũng để cho mọi người nhìn thấy mặt khác
Chu Mi là người chủ trì trong suốt quá trình họp, mọi người thảo luật rất kịch liệt, cuối cùng xác nhận làm theo cốt truyện mới nhất mà Du Ân sửa lại.
Cuối cùng cuộc họp có phát video của Phó Đình Viễn một lần, dù sao thì anh cũng là boss sau màn của hạng mục này, tất cả tiền đầu tư là do anh bỏ ra.
Sau khi kết nối với điện thoại, màn hình lớn của phòng họp xuất hiện hình ảnh một người đàn ông mặc quần áo xanh trắng kẻ sọc của người bệnh ngồi ngay ngắn trên giường bệnh.
Vì bị bệnh nên hơi thở trên người của người đàn ông yếu hơn trước đây nhiều.
Du Ân yên lặng rũ mắt xuống.
Tự mình không yêu quý thân thể của mình, đáng đời phải nhập viện.
Phó Đình Viễn nói vài câu đơn giản, bỗng nhiên lại nhắc đến tên của Du Ân: “Du Ân.”
Bị anh trực tiếp điểm tên như vậy, Du Ân đành phải đưa mắt nhìn về phía người đàn ông trong màn hình kia, trên mặt nở một nụ cười theo lễ tiết: “Sếp Phó.”
Đôi mắt của người đàn ông sâu kín mà nhìn vào mặt cô: “Hai phiên bản đều rất tốt, khiến cho người ta ngạc nhiên.”
Du Ân thoáng ngơ ngác, cô khó tưởng tượng Phó Đình Viễn lại không keo kiệt mà khen cô, hơn nữa còn là trước mặt nhiều người như vậy nữa.
“Cảm ơn.” Cô nói một câu cảm ơn trầm thấp rồi rũ mắt xuống.
Trong mắt Phó Đình Viễn cô từng là người làm gì cũng là sai.
Cuộc hôn nhân ba năm, cô chưa từng nghe anh nói tốt với cô một câu nào, cho dù ở mặt
nào, giống như giá trị tồn tại của cô chỉ là trên giường mà thôi.
Phó Đình Viễn còn nói thêm: “Phiên bản cũ đó, cô có thể thử làm thành một câu chuyện khác, tin rằng cũng sẽ hay ho như vậy.”
Sau khi Phó Đình Viễn nói xong, một tên phó đạo diễn bắt đầu cười trêu: “Ơ, sếp Phó, ý là ngài đang ức hiếp chị lên kịch của bộ kịch bản tiếp theo của chúng tôi sao?”
Du Ân kinh ngạc nhìn Phó Đình Viễn, chỉ thấy anh thản nhiên nhìn chằm chằm cô: “Nếu được, tất nhiên là tôi muốn như thế”
Tầm mắt của mọi người lại lần nữa vì Phó Đình Viễn mà dồn về phía Du Ân, Du Ân bình tĩnh nhanh nhẹn đáp lại.
Cô khẽ cười trả lời: “Cảm ơn ý tốt nâng đỡ của sếp Phó, nhưng năng lực của tôi còn có hạn, trước mắt vẫn nên tập trung làm bộ trong tay này, chuyện sau này tôi cũng không muốn nói nhiều.”
Bộ kịch bản tiếp theo, hơn phân nửa là Du Ân không muốn hợp tác với Phó Đình Viễn.
Không biết là Phó Đình Viễn mắc bệnh điện gì, chẳng phải anh rất ghét bỏ cô sao? không phải chỉ hận không thể không gặp cô sao? Chung Văn Thành thoáng nhìn bộ dạng phụ tùng rũ mắt im lặng ngồi của Du Ân, quay đầu nhìn về Phó Đình Viễn trong màn ảnh lớn: “Sếp Phó, cơ thể ngài không khỏe, chúng tôi không quấy rầy nữa, chúc ngài sớm ngày hồi phục.”
“Ừm.” Phó Đình Viễn lạnh nhạt lên tiếng, rồi lại nói: “Có ít hơi người, tôi sẽ tốt hơn.”
Du An vẫn rũ mắt như trước nhưng cô vẫn có thể nhận ra câu này của Phó Đình Viễn là muốn chi trí cô, chỉ trí lời nói đêm hôm đó của cô khiến anh phải nhập viện.
Du An cảm thấy anh đúng là bệnh nhân tâm thần, dạ dày của anh không tốt thì liên quan quái gì đến cô. Sau khi cuộc hợp chấm dứt, Du Ân và Tô Ngưng cùng sáng vai đi ra ngoài.
Hy vọng có thể cùng với người đàn ông mình yêu trải qua tháng ngày tĩnh lặng, biến thời gian thành thơ.
Nhưng vì lớn lên với khuôn mặt như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy cô ấy quyến rũ lẳng lơ, thậm chí có người vừa thấy cô ấy lần đầu đã cho rằng cô ấy không đứng đắn.
Thời gian dần trôi, chính cô ấy cũng cho rằng bản thân là như vậy.
Hôm nay Du Ân nói một câu chọt trùng vào chỗ yếu ớt sâu trong lòng cô ấy, cô ấy ôm lấy Du Ân vành mắt ửng lên: “Nếu như tớ có thể nhận được nhân vật này, tớ nhất định sẽ diễn thật tốt.”
Không phụ lòng mong mỏi của Du Ân với mình, cũng để cho mọi người nhìn thấy mặt khác
Chu Mi là người chủ trì trong suốt quá trình họp, mọi người thảo luật rất kịch liệt, cuối cùng xác nhận làm theo cốt truyện mới nhất mà Du Ân sửa lại.
Cuối cùng cuộc họp có phát video của Phó Đình Viễn một lần, dù sao thì anh cũng là boss sau màn của hạng mục này, tất cả tiền đầu tư là do anh bỏ ra.
Sau khi kết nối với điện thoại, màn hình lớn của phòng họp xuất hiện hình ảnh một người đàn ông mặc quần áo xanh trắng kẻ sọc của người bệnh ngồi ngay ngắn trên giường bệnh.
Vì bị bệnh nên hơi thở trên người của người đàn ông yếu hơn trước đây nhiều.
Du Ân yên lặng rũ mắt xuống.
Tự mình không yêu quý thân thể của mình, đáng đời phải nhập viện.
Phó Đình Viễn nói vài câu đơn giản, bỗng nhiên lại nhắc đến tên của Du Ân: “Du Ân.”
Bị anh trực tiếp điểm tên như vậy, Du Ân đành phải đưa mắt nhìn về phía người đàn ông trong màn hình kia, trên mặt nở một nụ cười theo lễ tiết: “Sếp Phó.”
Đôi mắt của người đàn ông sâu kín mà nhìn vào mặt cô: “Hai phiên bản đều rất tốt, khiến cho người ta ngạc nhiên.”
Du Ân thoáng ngơ ngác, cô khó tưởng tượng Phó Đình Viễn lại không keo kiệt mà khen cô, hơn nữa còn là trước mặt nhiều người như vậy nữa.
“Cảm ơn.” Cô nói một câu cảm ơn trầm thấp rồi rũ mắt xuống.
Trong mắt Phó Đình Viễn cô từng là người làm gì cũng là sai.
Cuộc hôn nhân ba năm, cô chưa từng nghe anh nói tốt với cô một câu nào, cho dù ở mặt
nào, giống như giá trị tồn tại của cô chỉ là trên giường mà thôi.
Phó Đình Viễn còn nói thêm: “Phiên bản cũ đó, cô có thể thử làm thành một câu chuyện khác, tin rằng cũng sẽ hay ho như vậy.”
Sau khi Phó Đình Viễn nói xong, một tên phó đạo diễn bắt đầu cười trêu: “Ơ, sếp Phó, ý là ngài đang ức hiếp chị lên kịch của bộ kịch bản tiếp theo của chúng tôi sao?”
Du Ân kinh ngạc nhìn Phó Đình Viễn, chỉ thấy anh thản nhiên nhìn chằm chằm cô: “Nếu được, tất nhiên là tôi muốn như thế”
Tầm mắt của mọi người lại lần nữa vì Phó Đình Viễn mà dồn về phía Du Ân, Du Ân bình tĩnh nhanh nhẹn đáp lại.
Cô khẽ cười trả lời: “Cảm ơn ý tốt nâng đỡ của sếp Phó, nhưng năng lực của tôi còn có hạn, trước mắt vẫn nên tập trung làm bộ trong tay này, chuyện sau này tôi cũng không muốn nói nhiều.”
Bộ kịch bản tiếp theo, hơn phân nửa là Du Ân không muốn hợp tác với Phó Đình Viễn.
Không biết là Phó Đình Viễn mắc bệnh điện gì, chẳng phải anh rất ghét bỏ cô sao? không phải chỉ hận không thể không gặp cô sao? Chung Văn Thành thoáng nhìn bộ dạng phụ tùng rũ mắt im lặng ngồi của Du Ân, quay đầu nhìn về Phó Đình Viễn trong màn ảnh lớn: “Sếp Phó, cơ thể ngài không khỏe, chúng tôi không quấy rầy nữa, chúc ngài sớm ngày hồi phục.”
“Ừm.” Phó Đình Viễn lạnh nhạt lên tiếng, rồi lại nói: “Có ít hơi người, tôi sẽ tốt hơn.”
Du An vẫn rũ mắt như trước nhưng cô vẫn có thể nhận ra câu này của Phó Đình Viễn là muốn chi trí cô, chỉ trí lời nói đêm hôm đó của cô khiến anh phải nhập viện.
Du An cảm thấy anh đúng là bệnh nhân tâm thần, dạ dày của anh không tốt thì liên quan quái gì đến cô. Sau khi cuộc hợp chấm dứt, Du Ân và Tô Ngưng cùng sáng vai đi ra ngoài.
Danh sách chương