Phó Đình Viễn cho rằng cô và bố và anh của cô là cùng một giuộc, cho rằng cô không biết liêm sỉ không từ thủ đoạn, cho rằng cô ham vinh hoa phú quý, chuyện này là một đả kích lớn với cô, từ đó có thể không uống rượu nữa.

Bây giờ cũng giống như những lời mà cô nói, cô đã thoát ra rồi.

Sau khi Phó Đình Viễn nghe xong thì nhíu chặt lông mày.

Bốn năm trước.

Đó chẳng phải lúc cô bò lên giường của anh sao? Nếu như anh nhớ không làm thì đêm đó, dường như đúng là cô có uống

rượu.

Chẳng lẽ chuyện ngoài ý muốn mà cô nói, là chỉ đêm vào bốn năm về trước kia?

Chẳng phải là cô chủ động bò lên giường anh hay sao? Sao cô lại nói là ngoài ý muốn?

Trong lòng Phó Đình Viễn có rất nhiều nghi ngờ nhưng bây giờ không phải lúc nói ra, chỉ nhìn cô bằng một vẻ mặt phức tạp, ngửa đầu uống cạn rượu trong chén của mình.

Lúc bữa tiệc này kết thúc thì đã muộn, đám người của tên đạo diễn kia say quắc cần câu, Phó Đình Viễn mặt đầy chán ghét mà đuổi bọn họ đu, sau đó ngồi vào xe của mình với Chu Mi mà lái xe rời đi, không thèm liếc nhìn lấy Du Ân một lần.

Du Ân ước Phó Đình Viễn lúc nào cũng phân rõ giới hạn với cô như vậy, sau đó cô ngồi lên xe của Chung Văn Thành về nhà.

Trên đường về, Chung Văn Thành thấp giọng cười nói với Du Ân: “Không ngờ cô lại có thể uống như vậy.”

Du Ân thoáng nở nụ cười rồi sau đó hỏi Chung Văn Thành: “Sau này bọn họ sẽ không mời mọc tôi uống rượu nữa chứ?”

Câu nói của Du Ân khiến lồng ngực của Chung Văn Thành đau nhói, thì ra cô dốc sức uống như vậy là để bọn họ không dám uống rượu với cô nữa.

Ông khẽ gật đầu nói: “Ừm, ít nhất sẽ không cứng đối cứng với cô nữa.”

“Vậy là tốt rồi.” Du Ân rũ mắt, chỗ huyệt thái dương truyền đến từng cơn đau nhức.

Ngoài mặt cô dường như không có chuyện gì nhưng trên thật tế cô uống nhiều quá sẽ đau đầu.

Chung Văn Thành đưa cô đến nhà rồi cũng rời đi, Du Ân mệt mỏi ngã người lên trên ghế sô pha.

Không biết đã nằm bao lâu, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

Cô chóng mặt cố gắng đứng dậy, nhìn ra bên ngoài mắt mèo thì thấy người đến là Phó Đình Viễn, cô lập tức tỉnh cả người.

Cô không muốn mở cửa cho Phó Đình Viễn, không biết hơn nửa đêm anh đếm tìm cô để làm gì.

Lúc cô đang trầm mực, Phó Đình Viễn trực tiếp mở miệng lên tiếng: “Mở cửa.”

Du Ân đành phải cảnh giác hỏi thăm: “Có chuyện gì sao?”

Vậy mà Phó Đình Viễn lại thừa nhận: “Ừ.”

Du Ân lại hỏi: “Chuyện gì?”

Giọng điệu của Phó Đình Viễn không vui, nói: “Cô mở cửa ra trước.”

Du Ân không tình nguyện mở cửa nhưng ngẫm lại, bây giờ đã khuya, sao lại có thể để Phó Đình Viễn tiếp tục đứng ở trước cửa ồn ào làm phiền hàng xóm, cho nên cô vẫn mở cửa.

Sau khi Phó Đình Viễn cất bước đi vào thì tiện tay đóng cửa lại, Du Ân lùi về phía sau một bước, hỏi anh: “Tìm tôi có việc gì?”

Phó Đình Viễn chăm chú nhìn cô, từng câu từng chữ mà truy vấn: “Vì chuyện ngoài ý muốn vào bốn năm về trước nên không uống rượu hả? Chuyện ngoài ý muốn gì?”

Du Ân không ngờ Phó Đình Viễn lại nhớ câu chuyện cô thuận miệng nhắc đến tối nay, cô giương mắt nhìn về phía Phó Đình Viễn, xác nhận anh đúng là muốn tìm hiểu về vấn đề này thì không kìm được mà cong khóe môi, nở nụ cười tự giễu.

Cô vừa cười vừa thẳng thắn nói: “Ngoài ý muốn là bố tôi và anh tôi bỏ thứ gì đó vào rượu sau đó đặt tôi lên giường của anh.”

Phó Đình Viễn mím chặt môi nhìn Du Ân trước mắt, tuy rằng anh đã nghĩ đến khả năng này nhưng từ chính miệng cô nói khiến cho tâm tình anh phức tạp.

Bởi vì…những năm nay Du Ân có giải thích với anh nhưng anh căn bản là không tin.

Ở trong mắt anh, làm gì có người cha người anh nào làm chuyện hèn hạ xấu xa này với con gái em gái mình cơ chứ.

Cho nên anh theo bản năng cho rằng Du Ân đang nói dối, vì để tây trắng cho chính mình, vì giả và làm người vô tội trước mặt anh, tranh thủ làm cho địa vị mợ Phó của cô thêm vững chắc.

Sau cả buổi anh mới cất giọng hỏi thăm.

“Cho nên, cô không cam tâm tình nguyện ở bên tôi? Nếu đã không muốn, vì sao không từ chối việc kết hôn với tôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện