Vẫn chưa nói chuyện xong thì thấy cửa bị ai đó mở ra, Du Ân vừa quay đầu

lại đã thấy Phó Đình Viễn sải bước dài đi đến.

Khuôn mặt người đàn ông lạnh lùng, khí thế mạnh mẽ.

Anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen đơn giản, dáng người to cao.

Vì cũng không mấy trang trọng nên mấy hạt nút trên cổ áo anh cởi ra, vừa

liếc đã nhìn thấy yết hầu quyến rũ của anh, khiến cho những cô gái ngấp

nghe những suy nghĩ kỳ lạ.

Nhưng Du Ân không thấy có chút suy nghĩ kiều diễm, cô chỉ cảm thấy tâm trạng tốt đẹp của mình tụt dốc không phanh.

Du Ân dùng đôi mắt tò mò nhìn về phía Chung Văn Thành đang đứng bên cạnh, Chung Văn Thành cho cô một vẻ mặt bất đắc dĩ, ý là chính ông cũng không biết tại sao Phó Đình Viễn lại đến.

Đạo diễn họ Thôi, tên là Thiên Tường, ông ta phản ứng lại nhanh hơn Du Ân và Chung Văn Thành nhiều, sau khi thấy Phó Đình Viễn bước vào thì khuôn mặt đầy ý người đi đến nghên đón: “Sếp Phó, không ngờ tới ngài lại tự đến dự tiệc, khách quý hiếm gặp, khách quý hiếm gặp.

Phó Đình Viễn bắt tay đơn giản với đạo diễn: “Đạo diễn Thôi làm chủ tiệc, đương nhiên tôi phải đến.”

Sau khi đạo diễn đến bắt chuyện với Phó Đình Viễn thì lúc này Chung Văn Thành và Du Ân mới đến, tuy cuộc nói chuyện lần trước giữa Chu Văn Thành và Phó Đình Viễn không thoải mái nhưng hạng mục này vẫn tiếp tục hợp tác, bọn họ phải biến chiến tranh thành tơ lụa.

Chung Văn Thành nở nụ cười yếu ớt nói dăm ba câu với Phó Đình Viễn, rốt cuộc thì Du Ân không thể không đối mặt với Phó Đình Viễn.

Cô cứng ngắc chào hỏi Phó Đình Viễn tư cách là nhân viên mới, thái độ cung kính thận trọng: “Xin chào, sếp Phó.

Ngoài Chu Minh và Chung Văn Thành ra thì những người khác không biết mối quan hệ giữa Du Ân và Phó Đình Viễn.

Đạo diễn ở bên cạnh nói chen vào, tủm tỉm cười nói với Phó Đình Viễn: “Sếp Phó, lần trước chúng tôi chọn biên kịch ngài không có đến, hôm nay vừa nhìn thấy không ngờ vẫn còn trẻ đẹp như vậy, sau này chúng tôi ngắm nhìn mấy cô trong chỗ làm việc, cũng không còn thấy mệt mỏi như vậy nữa.”

Đạo diễn thấy câu nói của mình là đang khen Du Ân, nhưng không biết tại sao lại nhận được ánh nhìn rét lạnh của Phó Đình Viễn.

Sở dĩ Phó Đình Viễn trừng đạo diễn là vì anh cảm thấy câu nói ngắm nhìn mấy cô trong chỗ làm việc rất hèn mọn và bỉ ổi.

Duỗi tay nắm lấy bàn tay trắng nõn mà Du Ân chủ động chìa ra, anh bống nhiên từ tốn nói với Du Ân: “Nghe nói bút danh trước đây của biên kịch Du là Vi Lương, tay của cô thật lạnh, có phải là do mặc thiếu vải không?”

Du Ân thấy tên Phó Đình Viễn này đúng là mắc bệnh tâm thần rồi, anh châm chọc cách ăn mặc của cô làm gì? Có liên quan gì đến anh không? Sau khi lấy tay của mình về, cô vừa cười vừa nói: “Sếp Phó cứ đùa.”

Đạo diễn ở bên cạnh lại chen vào: “Sếp Phó không hiểu rồi, bây giờ các cô gái trẻ đều mặc như vậy, nhìn cái eo thon nhỏ này đi.”

Tên đạo diễn kia nói xong thì duỗi tay sờ hông của Du Ân, sắc mặt Du Ân thay đổi, theo bản năng lùi về sau một bước.

Mặc dù cô chưa chính thức chen chân vào môi trường làm việc nhưng nghe nói có rất nhiều trường hợp bị sờ mó ở nơi làm việc, Tô Ngưng cũng từng kể rằng có rất nhiều đạo diễn, phó đạo diễn hoặc là vài nam diễn viên thuộc loại đàn ông rác rưởi, thừa diệp chiếm chút tiện nghi của nữ diễn viên.

Nhưng cô không ngờ rằng, một biên kịch nhỏ bé như cô hôm nay lại gặp phải chuyện gì, cô có hơi mơ hồ nhưng tức giận nhiều hơn.

Cô trốn khá nhanh, nếu không thì đã bị tên đạo diễn kia sờ tới lưng rồi, cô không kìm được mà buồn nôn muốn chết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện