Du Ân vô cùng đau đầu, nhanh chóng khép màn lại rồi hỏi Chu Dật: “Làm sao bây giờ?”

Trái với sự hoảng sợ của Du Ân, Chu Dật lại vô cùng ung dung.

Anh ngả cơ thể cao lớn lên ghế sô pha của Du Ân, nhẹ nhàng nở một nụ cười đẹp trai: “Thế tôi không thể đi ngay rồi.”

Du Ân gấp đến mức vò đầu: “Cô nam quả nữ ở chung một phòng, còn ra thể thống gì?”

Chu Dật tới thăm cô một chút, trái lại Du Ân cảm thấy cũng chấp nhận được, nhưng chuyện tối nay ngủ lại thì lại không thích hợp.

Chứ đừng nói tới việc Chu Ân còn là một thần tượng đang ăn khách, lỡ như người hâm mộ dựa vào dấu vết gì mà tìm ra cô, thế thì cô chắc chắn sẽ chết thảm.

Chu Dật an ủi cô: “Chung cư này có nhiều hộ gia đình như vậy, chắc chắn không có ai biết tôi ở chỗ của chị đâu.”

Du Ân vẫn cảm thấy không thể chấp nhận được, thế nên thúc giục cậu: “Cậu nhanh chóng liên hệ với công ty đi, để người đại diện của cậu nghĩ cách giải tản bọn họ, sau đó cậu cũng đi nhanh đi.”

Chu Dật ôm sô pha của cô, giả vờ ra vẻ đáng thương: “Chị à, tôi vừa trở về từ nơi xa, vừa mệt vừa khốn khổ, chị nhẫn tâm đuổi tôi đi sao?”

Du Ân thở dài, nhìn về phía Chu Dật rồi thành thật nói: “Cậu phải đi thôi, nếu lỡ như xảy ra chuyện gì, cậu có thể bị huỷ hoại.”

Ở chung một chỗ với người phụ nữ lớn hơn cậu sáu tuổi, lại còn là người phụ nữ từng ly hôn, Chu Dật sẽ bị huỷ hoại.

Trước đó, lúc Du Ân ở nước ngoài, có mấy lần Chu Dật tham gia hoạt động, hai người có gặp và ăn chung vài bữa cơm. Thế nhưng tới giờ Du Ân vẫn đối xử với cậu như em trai.

Tô Ngưng từng ám chỉ với cô, nói Chu Dật có thể có tình cảm nam nữ với cô, nhưng Du Ân lại cảm thấy điều đó hoàn toàn không có khả năng.

Thứ nhất, thời gian cô và Chu Dật quen biết cũng không lâu. Thứ hai, cô và Chu Dật cách nhau sáu tuổi, đối với người có tính cách như Du Ân, tình chị em quá sốc, cô không chấp nhận nổi.

Tô Ngưng lại thờ ơ: “Cậu lớn hơn cậu ta sáu tuổi thì làm sao? Không phải Phó Đình Viễn cũng lớn hơn cậu sáu tuổi sao?”

“Chẳng lẽ thế giới này chỉ cho phép đàn ông trâu già gặm cỏ non, còn phụ nữ thì không được sao?”

Từ trước đến nay tính cách của Tô Ngưng vẫn luôn tùy tiện không kiềm chế như trước, Du Ân cũng không thể nói gì với cô ấy.

Cô ấy có thể chấp nhận tình chị em của người khác nhưng cô lại không chấp nhận bản thân mình như vậy.

Ngay tại lúc Du Ân sứt đầu mẻ trán, Chung Văn Thành lại gọi điện thoại nói cho cô.

Du Ân như bắt được cộng có cứu mạng, cô định cầu cứu Chung Văn Thành, rốt cuộc cô nên làm gì với chuyện này.

Chung Văn Thành đã làm thần tượng nhiều năm, chắc chắn rất am hiểu cách để xử lý chuyện này.

Thế nhưng, Chu Ân còn chưa kịp mở miệng, Chung Văn Thành lại nói chuyện khác với cô: “Bên phía Phó Đình Viễn vừa mới nhắn tin cho tôi.”

Du Ân nhanh chóng cảm thấy căng thẳng, cũng không quan tâm đến tình cảnh hiện giờ, trong đầu chỉ còn chuyện liên quan tới kịch bản: “Anh ta nói như thế nào?”

Chung Văn Thành nói lại: “Cậu ta nói bây giờ cô tới tập đoàn Phó Thị tìm cậu ta, có rất nhiều chi tiết có liên quan tới kịch bản cần thảo luận cặn kẽ với cô, như thế cậu ta mới đoán được kịch bản này có thể thành công hay không.”

Du Ân cơ chút mộng mị: “Bây giờ đi tìm anh ta nói chuyện sao? Không phải bây giờ đã tan làm rồi sao?”

Chung Văn Thành cười nói: “Có thể tổng giám đốc Phó này là một tên cuồng công việc, lúc này vẫn còn ở công ty làm thêm giờ.”.

Về phần rốt cuộc có phải Phó Đình Viễn thật sự tăng ca hay không thì cũng chỉ có anh biết rõ, ông cũng rất rõ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện