Du Ân lui về phía sau một bước, giơ điện thoại di động bình tĩnh nói với bà ta: “Bà Phó, thứ cho tôi nói thẳng, hiện tại mạng xã hội phát triển như vậy, bà động thủ đánh người, video của tôi chỉ cần vừa phát đi, lập tức hình tượng của bà sẽ mất hết.”
“Nói không chừng còn có thể liên lụy giá cổ phiếu của công ty con trai bà, xin hãy suy nghĩ kỹ trước khi hành động”
Tay Đổng Văn Huệ bị những lời này của cô làm cho khựng lại, xác thực là bị uy hiếp.
Hung hăng như Đổng Văn Huệ, hoàn toàn không nghĩ tới Du Ân yếu đuối dễ lừa lại có một chiêu này.
Hiện tại, bà ta tiếp tục tiến lên gây khó dễ Du Ân cũng không được, lui về cùng Phó Thiến Thiến xám xịt rời đi cũng không được.
Một lúc lâu sau, lửa giận công tâm, bà ta nâng tay vuốt ngực “Ôi” một tiếng, trước mắt tối sầm ngất đi.
“Mẹ! Mẹ…” Phó Thiên Thiên gào khóc thảm thiết.
Cô ta tiến lên đỡ Đồng Văn Huệ, sau khi đặt Đồng Văn Huệ vào tường xong liều mạng gọi tên Đổng Văn Huệ, nhưng Đồng Văn Huệ không hề phản ứng.
Phó Thiên Thiên lau nước mắt, đứng dậy vọt về phía Du Ân: “Du Ân, đồ tiện nhân, cô làm mẹ tôi tức ngất đi, tôi liều mạng với cô!”
Du Ân mạnh mẽ giáng một cái tát lên mặt Phó Thiến Thiến, giọng nói cao thêm vài phần: “Phó Thiên Thiên, việc bây giờ cô nên làm là nhanh chóng gọi xe cứu thương, cứu mẹ cô!”
Phỏ Thiến Thiển bị cô tát một cái làm cho phục hồi vài phần tinh thần, lúc này mới nhanh
chóng lấy điện thoại di động ra gọi xe cứu thương.
Trong lúc chờ xe cứu thương đến, Phó Thiến Thiến lại gọi điện thoại cho Phó Đình Viễn.
Phó Thiến Thiển ở đầu này cuồng loạn rống lên: “Phó Đình Viễn, Du Ân làm mẹ tức đến ngất đi, anh thấy anh có còn che chở cho cô ta sao!”
So Với Phó Thiến Thiến không khống chế được cảm xúc, toàn bộ quá trình Du Ân lại bình tĩnh lý trí, điện thoại di động của cô trước sau vẫn ghi hình.
Bằng không có SỢ dựa theo bản lĩnh của Phó Thiến Thiến, cô sẽ không chứng minh được sự trong sạch của bản thân.
Bởi vì gần đó, cho nên Phó Đình Viễn gần như cùng xe cứu thương chạy tới.
Sau khi bác sĩ nâng Đồng Văn Huệ lên cáng mang đi, Phó Đình Viễn nhíu mày hỏi Du Ân ở bên cạnh: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Du Ân giơ ngón tay chỉ lên đỉnh đầu: “Camera giám sát và video trong điện thoại di động của tôi sẽ nói lên tất cả những thứ khác tôi không còn lời nào để nói.”
Bởi vì Đồng Văn Huệ cùng Phó Thiên Thiên đến náo loạn như vậy, Du Ân càng thêm bài xích Phó Đình Viễn, cho nên, sau khi cô nói xong liền vòng qua anh rời đi.
Phó Đình Viễn có thể cảm nhận được rõ ràng, cảm giác chán ghét của cô đối với anh, lại tăng lên một bậc.
Chu Mi đi theo anh cùng trở về cảm thấy chuyện này nhất thời cũng khó có thể giải thích rõ ràng, vì thế nói với Phó Đình Viễn: “Phó tổng, ngài đi bệnh viện xem một chút đi.”
Phó Đình Viễn cũng chỉ có thể tạm thời xe rời đi trước.
Sau khi Phó Đình Viễn rời đi, Chu Mi quay lại nhà thăm Du Ân.
Du Ân Châu ngồi trên sô pha, hai tay ôm mình, Chu Mi không xác định được cô có khóc hay không.
Xoay người rớt một ly nước ấm, Chu Mi ngồi xuống bên cạnh có quan tâm hỏi han: “Cô vẫn ổn chứ?”
Du Ân ngẩng đầu lên, sau khi nhận lấy nước thì nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Chu Mi nhìn thấy vành mắt cô đỏ ửng, hơn nữa tay cũng một mảng lạnh lẽo, trong lòng nhịn không được khó chịu.
Du Ân uống vài ngụm nước, lúc này mới cảm thấy thân thể ấm dần lên.
Vừa rối Đồng Văn Huệ ngất xiu, cô nhìn như trấn định, kì thực cũng sự đến tay chân lạnh toát.
Nếu Đồng Văn Huệ không có việc gì thì tốt, nếu thật sự có chuyện gì, cô…
Chu Mi an ủi cô: “Chắc là sẽ không có chuyện gì đâu, nghe nói mấy năm nay cơ thể bà ấy vẫn luôn
không tốt lắm. Hơn nữa từ sau khi ba của sếp Phó có chuyện, tính tình của bà ấy cūng thay đổi rất nhiều.
“Nói không chừng còn có thể liên lụy giá cổ phiếu của công ty con trai bà, xin hãy suy nghĩ kỹ trước khi hành động”
Tay Đổng Văn Huệ bị những lời này của cô làm cho khựng lại, xác thực là bị uy hiếp.
Hung hăng như Đổng Văn Huệ, hoàn toàn không nghĩ tới Du Ân yếu đuối dễ lừa lại có một chiêu này.
Hiện tại, bà ta tiếp tục tiến lên gây khó dễ Du Ân cũng không được, lui về cùng Phó Thiến Thiến xám xịt rời đi cũng không được.
Một lúc lâu sau, lửa giận công tâm, bà ta nâng tay vuốt ngực “Ôi” một tiếng, trước mắt tối sầm ngất đi.
“Mẹ! Mẹ…” Phó Thiên Thiên gào khóc thảm thiết.
Cô ta tiến lên đỡ Đồng Văn Huệ, sau khi đặt Đồng Văn Huệ vào tường xong liều mạng gọi tên Đổng Văn Huệ, nhưng Đồng Văn Huệ không hề phản ứng.
Phó Thiên Thiên lau nước mắt, đứng dậy vọt về phía Du Ân: “Du Ân, đồ tiện nhân, cô làm mẹ tôi tức ngất đi, tôi liều mạng với cô!”
Du Ân mạnh mẽ giáng một cái tát lên mặt Phó Thiến Thiến, giọng nói cao thêm vài phần: “Phó Thiên Thiên, việc bây giờ cô nên làm là nhanh chóng gọi xe cứu thương, cứu mẹ cô!”
Phỏ Thiến Thiển bị cô tát một cái làm cho phục hồi vài phần tinh thần, lúc này mới nhanh
chóng lấy điện thoại di động ra gọi xe cứu thương.
Trong lúc chờ xe cứu thương đến, Phó Thiến Thiến lại gọi điện thoại cho Phó Đình Viễn.
Phó Thiến Thiển ở đầu này cuồng loạn rống lên: “Phó Đình Viễn, Du Ân làm mẹ tức đến ngất đi, anh thấy anh có còn che chở cho cô ta sao!”
So Với Phó Thiến Thiến không khống chế được cảm xúc, toàn bộ quá trình Du Ân lại bình tĩnh lý trí, điện thoại di động của cô trước sau vẫn ghi hình.
Bằng không có SỢ dựa theo bản lĩnh của Phó Thiến Thiến, cô sẽ không chứng minh được sự trong sạch của bản thân.
Bởi vì gần đó, cho nên Phó Đình Viễn gần như cùng xe cứu thương chạy tới.
Sau khi bác sĩ nâng Đồng Văn Huệ lên cáng mang đi, Phó Đình Viễn nhíu mày hỏi Du Ân ở bên cạnh: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Du Ân giơ ngón tay chỉ lên đỉnh đầu: “Camera giám sát và video trong điện thoại di động của tôi sẽ nói lên tất cả những thứ khác tôi không còn lời nào để nói.”
Bởi vì Đồng Văn Huệ cùng Phó Thiên Thiên đến náo loạn như vậy, Du Ân càng thêm bài xích Phó Đình Viễn, cho nên, sau khi cô nói xong liền vòng qua anh rời đi.
Phó Đình Viễn có thể cảm nhận được rõ ràng, cảm giác chán ghét của cô đối với anh, lại tăng lên một bậc.
Chu Mi đi theo anh cùng trở về cảm thấy chuyện này nhất thời cũng khó có thể giải thích rõ ràng, vì thế nói với Phó Đình Viễn: “Phó tổng, ngài đi bệnh viện xem một chút đi.”
Phó Đình Viễn cũng chỉ có thể tạm thời xe rời đi trước.
Sau khi Phó Đình Viễn rời đi, Chu Mi quay lại nhà thăm Du Ân.
Du Ân Châu ngồi trên sô pha, hai tay ôm mình, Chu Mi không xác định được cô có khóc hay không.
Xoay người rớt một ly nước ấm, Chu Mi ngồi xuống bên cạnh có quan tâm hỏi han: “Cô vẫn ổn chứ?”
Du Ân ngẩng đầu lên, sau khi nhận lấy nước thì nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Chu Mi nhìn thấy vành mắt cô đỏ ửng, hơn nữa tay cũng một mảng lạnh lẽo, trong lòng nhịn không được khó chịu.
Du Ân uống vài ngụm nước, lúc này mới cảm thấy thân thể ấm dần lên.
Vừa rối Đồng Văn Huệ ngất xiu, cô nhìn như trấn định, kì thực cũng sự đến tay chân lạnh toát.
Nếu Đồng Văn Huệ không có việc gì thì tốt, nếu thật sự có chuyện gì, cô…
Chu Mi an ủi cô: “Chắc là sẽ không có chuyện gì đâu, nghe nói mấy năm nay cơ thể bà ấy vẫn luôn
không tốt lắm. Hơn nữa từ sau khi ba của sếp Phó có chuyện, tính tình của bà ấy cūng thay đổi rất nhiều.
Danh sách chương