Đồng Văn Huệ lại bị lời nói lạnh lùng của anh làm tức chết: “Ba con chiếu cố con bé? Ông ấy e là tất cả thời gian đều dành cho hồ ly tinh kia đi?”
“Mẹ mặc kệ, Thiên Thiến không thể ra nước ngoài!” Đổng Văn Huệ thái độ cường ngạnh đưa ra quyết định cuối cùng.
Phó Đình Viễn tự nhiên cũng sẽ không từ bỏ gằn từng chữ thản nhiên nói: “Mẹ, Thiên Thiên bắt buộc phải ra nước ngoài.”
Cô ta không xuất ngoại, còn không biết sẽ gây ra bao nhiêu thị phi nhằm vào Du Ân.
“Con..”Đổng Văn Huệ ở đầu kia hiển nhiên tức giận không nhẹ, một hồi lâu không nói ra lời.
“Con còn có việc, con đi trước.” Phó Đình Viễn quyết định cúp điện thoại, không cho Đồng Văn Huệ cơ hội nói gì nữa.
Phó Thiến Thiến vừa nhìn biểu tình của Đồng Văn Huệ, đã biết Phó Đình Viễn vẫn kiên trì
muốn đưa cô ta ra nước ngoài.
Cô ta nhất thời đặt mông ngồi trên sô pha, gào khóc.
“Mẹ, con thật sự không muốn ra nước ngoài…” Phó Thiên Thiến vừa khóc vừa nói: “Con không nỡ rời khỏi mẹ, con sẽ không sống nổi nếu không có mẹ.”
Phó Thiến Thiến biết Đổng Văn Huệ luyến tiếc cô ta, cho nên cố ý nói những lời như vậy làm cho Đồng Văn Huệ đau lòng.
Đổng Văn Huệ bị cô ta khóc đến tan nát cõi lòng, mấy năm nay chồng bà ta ngoại tình, ra nước ngoài, con trai bận sự nghiệp, bà ta chỉ có con gái Phó Thiên Thiến ở bên cạnh.
Cũng bởi vì đứa con gái này, cho nên cuộc sống của bà ta mới không khó khăn như vậy.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao bà ta đối với Phó Thiến Thiến nhiều lần nuông chiều dung túng, bởi vì Phó Thiên Thiên là toàn bộ tinh thần ký thác của bà ta.
Nghĩ tới đây, Đồng Văn Huệ trong lòng chua xót, đỏ mắt cắn răng nói: “Con yên tâm, mẹ sẽ không để cho nó đưa con ra nước ngoài đầu!”
Phó Thiên Thiến lau nước mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhất định lại là Du Ân giở trò!”
“Mẹ, anh trai con vì Du Ân kia, hiện tại muốn đưa con ra nước ngoài, con nuốt không trôi cục tức này!”
Đổng Văn Huệ khó hiểu: “Sao lại có liên quan tới Du Ân?”
Đổng Văn Huệ thông qua chuyện lần trước Thẩm Dao hãm hại Du Ân, biết Du Ân hiện tại đã về nước.
Nhưng bà ta không cho rằng con trai mình và Du Ân sẽ có dây dưa gì, càng không tin con trai sẽ vì Du Ân mà làm cái gì.
Phó Thiên Thiển vì thể đem chuyện cô ta và Thẩm Dao hợp mưu thông báo cho Du Tùng, nói cho Đồng Văn Huệ, sau đó lại oán hận nói: “Anh con nhất định là biết chuyện này, cho nên muốn đuổi con đi!”
Đổng Văn Huệ không nghĩ như vậy: “Không thể nào!”
Anh trai con tuyệt đối sẽ không vì Du An mà đối xử với con như vậy, con là em gái ruột của nó, Du Ân kia là vợ cũ của nó, anh con còn có thể che chở một người ngoài mà không để ý đến sống chết của con sao?”
“Không thể nào, không thể nào!”
Phó Thiên Thiên lại khóc lên: “Mẹ!”
“Mẹ mặc kệ, Thiên Thiến không thể ra nước ngoài!” Đổng Văn Huệ thái độ cường ngạnh đưa ra quyết định cuối cùng.
Phó Đình Viễn tự nhiên cũng sẽ không từ bỏ gằn từng chữ thản nhiên nói: “Mẹ, Thiên Thiên bắt buộc phải ra nước ngoài.”
Cô ta không xuất ngoại, còn không biết sẽ gây ra bao nhiêu thị phi nhằm vào Du Ân.
“Con..”Đổng Văn Huệ ở đầu kia hiển nhiên tức giận không nhẹ, một hồi lâu không nói ra lời.
“Con còn có việc, con đi trước.” Phó Đình Viễn quyết định cúp điện thoại, không cho Đồng Văn Huệ cơ hội nói gì nữa.
Phó Thiến Thiến vừa nhìn biểu tình của Đồng Văn Huệ, đã biết Phó Đình Viễn vẫn kiên trì
muốn đưa cô ta ra nước ngoài.
Cô ta nhất thời đặt mông ngồi trên sô pha, gào khóc.
“Mẹ, con thật sự không muốn ra nước ngoài…” Phó Thiên Thiến vừa khóc vừa nói: “Con không nỡ rời khỏi mẹ, con sẽ không sống nổi nếu không có mẹ.”
Phó Thiến Thiến biết Đổng Văn Huệ luyến tiếc cô ta, cho nên cố ý nói những lời như vậy làm cho Đồng Văn Huệ đau lòng.
Đổng Văn Huệ bị cô ta khóc đến tan nát cõi lòng, mấy năm nay chồng bà ta ngoại tình, ra nước ngoài, con trai bận sự nghiệp, bà ta chỉ có con gái Phó Thiên Thiến ở bên cạnh.
Cũng bởi vì đứa con gái này, cho nên cuộc sống của bà ta mới không khó khăn như vậy.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao bà ta đối với Phó Thiến Thiến nhiều lần nuông chiều dung túng, bởi vì Phó Thiên Thiên là toàn bộ tinh thần ký thác của bà ta.
Nghĩ tới đây, Đồng Văn Huệ trong lòng chua xót, đỏ mắt cắn răng nói: “Con yên tâm, mẹ sẽ không để cho nó đưa con ra nước ngoài đầu!”
Phó Thiên Thiến lau nước mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhất định lại là Du Ân giở trò!”
“Mẹ, anh trai con vì Du Ân kia, hiện tại muốn đưa con ra nước ngoài, con nuốt không trôi cục tức này!”
Đổng Văn Huệ khó hiểu: “Sao lại có liên quan tới Du Ân?”
Đổng Văn Huệ thông qua chuyện lần trước Thẩm Dao hãm hại Du Ân, biết Du Ân hiện tại đã về nước.
Nhưng bà ta không cho rằng con trai mình và Du Ân sẽ có dây dưa gì, càng không tin con trai sẽ vì Du Ân mà làm cái gì.
Phó Thiên Thiển vì thể đem chuyện cô ta và Thẩm Dao hợp mưu thông báo cho Du Tùng, nói cho Đồng Văn Huệ, sau đó lại oán hận nói: “Anh con nhất định là biết chuyện này, cho nên muốn đuổi con đi!”
Đổng Văn Huệ không nghĩ như vậy: “Không thể nào!”
Anh trai con tuyệt đối sẽ không vì Du An mà đối xử với con như vậy, con là em gái ruột của nó, Du Ân kia là vợ cũ của nó, anh con còn có thể che chở một người ngoài mà không để ý đến sống chết của con sao?”
“Không thể nào, không thể nào!”
Phó Thiên Thiên lại khóc lên: “Mẹ!”
Danh sách chương