Du Ân vội vàng ngăn cô ấy lại: “Đừng gửi nữa, nhỡ may làm mất đi chẳng phải là phiền toái
sao.”
“Không sao, tớ chỉ ở lại vài ngày mà thôi” Tô Ngưng nói cái gì Phó Đình Viễn lòng dạ bất chính, Du Ân cảm thấy hoàn toàn không có khả năng.
Ai lại có lòng dạ bất chính với một người vợ cũ đã ly dị? Tô Ngưng lại lo lắng hỏi cô: “Vậy sau này cậu tính sao?”
Du Ân nói: “Chắc chắn tớ không thể cứ mãi trốn tránh bọn họ như vậy, trước tiên tớ xem thử sau này bọn họ muốn như thế nào, bằng không cũng chỉ có thể trở mặt với bọn họ.”
Tô Ngưng đối với hành vi của cha con Du Tùng và Du Thế Quần tất khinh thường: “Hai người đàn ông, có tay có chân, cả ngày không muốn làm việc tốt, chỉ muốn xin tiền từ người khác, thật sự là không biết xấu hổ mà!”
Du Ân buồn bã nói: “Bọn họ nếu như không lấn tới, mẹ tôi cũng sẽ không bị tức chết.”
Mẹ cô là bởi vì bệnh mà qua đời, những bệnh kia cũng là do nhiều năm buồn bực uất ức phiền não mà có, còn những bất hạnh của CÔ, đều là xuất phát từ hai cha con ăn ngon lười biếng kia.
Là một người phụ nữ, còn là một người phụ nữ có chút mạnh mẽ, gặp phải chồng và con trai như vậy, thật sự là có thể bị tức chết.
Sau khi nói chuyện với Tô Ngưng xong, Du Ân điều chỉnh lại tâm tình một chút, tiếp tục tập trung vào kịch bản của mình.
Đàn ông ý à, cái gì cũng không đáng tin cậy, vẫn là sự nghiệp đáng tin nhất.
Toàn tâm toàn ý xây dựng sự nghiệp, tiền mình kiếm được tự mình tiêu xài mới thoải mái nhất.
Cơm tối Du Ân làm đậu phụ Ma Bà và thịt lợn luộc cay, lại nấu canh sườn củ mài củ sen, đều là món tủ để tỏ lòng cảm ơn của cô.
Đồ ăn vừa bày ra sau bàn ăn, Du Ân ngồi trong phòng khách vừa xem TV vừa chờ Chu Mi tan làm trở về ăn tối.
Kết quả sau khi đợi một lát, Chu Mi gọi điện thoại cho cô, giọng điệu rất áy náy: “Du Ân, cơm tối của tôi không có cách nào trở về ăn rồi, công việc trên tay quá bận rộn.”
Du Ân có thể hiểu được công việc bận rộn của Chu Mi, có điều cô nhìn thoáng qua thức ăn thịnh soạn trên bàn ăn, có chút không biết phải làm thế nào cho phải.
Một bàn thức ăn lớn như vậy, một mình cô căn bản ăn không hết.
Nếu tất cả để vào trong tủ lạnh, hương vị chắc chắn sẽ thay đổi một lần nữa.
Vì vậy, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu không tôi sẽ gửi cho một chút qua đó cho cô, thực sự là nấu quá nhiều.”
Chỗ Chu Mi cách cao ốc Phó thị đi bộ cũng chỉ mười phút, cô coi như tản bộ là được rồi
“Thật sao?” Chu Mi rất vui vẻ: “Quá tốt rồi!”
“Vừa mới nhìn ảnh đồ ăn ngon cô gửi cho tôi, tôi đã thèm tới khóc rồi, cô có thể đưa tới cho tôi, thật sự là quá tốt bụng!”
“Quá nhiều, tôi cũng ăn không hết.” Du Ân lại hỏi: “Chu Nam cũng cùng cô tăng ca sao?”
Chu Mi trả lời: “Đúng vậy, chúng tôi cùng tăng ca.”
Du Ân nói: “Vậy tôi mang theo nhiều hơn một chút, cô và Chu Nam cùng ăn”
Chu Mi dùng một chút, sau đó nói: “Được, cám ơn…”
Cô và Chu Nam đều tăng ca, khằng định ông chủ bạn họ cũng ở đây, nhưng Du Ân chi hỏi Chu Nam lại không nhắc tới Phó Đình Viễn, nhìn ra được đãi ngộ của Phó Đình Viễn đây cũng không bằng Chu Nam.
Chu Mi và Chu Nam lúc này cùng nhau tăng ca ở văn phòng Phó Đình Viễn, sau khi cúp điện thoại, Chu Mi nhìn thoáng qua Phó Đình Viễn ở vị trí đầu tiên, nói với Chu Nam ngôi đôi diện cô: “Cơm tối cậu chi đặt một mình Phó tổng thôi.
Phó Đình Viễn và Chu Nam đồng thời khó hiểu nhìn về phía cô, cô khó khăn mở miệng nói: “Buổi tối Du Ân nấu cơm, nói lát nữa đưa tới đây, để tôi cùng Chu Nam ăn.”
sao.”
“Không sao, tớ chỉ ở lại vài ngày mà thôi” Tô Ngưng nói cái gì Phó Đình Viễn lòng dạ bất chính, Du Ân cảm thấy hoàn toàn không có khả năng.
Ai lại có lòng dạ bất chính với một người vợ cũ đã ly dị? Tô Ngưng lại lo lắng hỏi cô: “Vậy sau này cậu tính sao?”
Du Ân nói: “Chắc chắn tớ không thể cứ mãi trốn tránh bọn họ như vậy, trước tiên tớ xem thử sau này bọn họ muốn như thế nào, bằng không cũng chỉ có thể trở mặt với bọn họ.”
Tô Ngưng đối với hành vi của cha con Du Tùng và Du Thế Quần tất khinh thường: “Hai người đàn ông, có tay có chân, cả ngày không muốn làm việc tốt, chỉ muốn xin tiền từ người khác, thật sự là không biết xấu hổ mà!”
Du Ân buồn bã nói: “Bọn họ nếu như không lấn tới, mẹ tôi cũng sẽ không bị tức chết.”
Mẹ cô là bởi vì bệnh mà qua đời, những bệnh kia cũng là do nhiều năm buồn bực uất ức phiền não mà có, còn những bất hạnh của CÔ, đều là xuất phát từ hai cha con ăn ngon lười biếng kia.
Là một người phụ nữ, còn là một người phụ nữ có chút mạnh mẽ, gặp phải chồng và con trai như vậy, thật sự là có thể bị tức chết.
Sau khi nói chuyện với Tô Ngưng xong, Du Ân điều chỉnh lại tâm tình một chút, tiếp tục tập trung vào kịch bản của mình.
Đàn ông ý à, cái gì cũng không đáng tin cậy, vẫn là sự nghiệp đáng tin nhất.
Toàn tâm toàn ý xây dựng sự nghiệp, tiền mình kiếm được tự mình tiêu xài mới thoải mái nhất.
Cơm tối Du Ân làm đậu phụ Ma Bà và thịt lợn luộc cay, lại nấu canh sườn củ mài củ sen, đều là món tủ để tỏ lòng cảm ơn của cô.
Đồ ăn vừa bày ra sau bàn ăn, Du Ân ngồi trong phòng khách vừa xem TV vừa chờ Chu Mi tan làm trở về ăn tối.
Kết quả sau khi đợi một lát, Chu Mi gọi điện thoại cho cô, giọng điệu rất áy náy: “Du Ân, cơm tối của tôi không có cách nào trở về ăn rồi, công việc trên tay quá bận rộn.”
Du Ân có thể hiểu được công việc bận rộn của Chu Mi, có điều cô nhìn thoáng qua thức ăn thịnh soạn trên bàn ăn, có chút không biết phải làm thế nào cho phải.
Một bàn thức ăn lớn như vậy, một mình cô căn bản ăn không hết.
Nếu tất cả để vào trong tủ lạnh, hương vị chắc chắn sẽ thay đổi một lần nữa.
Vì vậy, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu không tôi sẽ gửi cho một chút qua đó cho cô, thực sự là nấu quá nhiều.”
Chỗ Chu Mi cách cao ốc Phó thị đi bộ cũng chỉ mười phút, cô coi như tản bộ là được rồi
“Thật sao?” Chu Mi rất vui vẻ: “Quá tốt rồi!”
“Vừa mới nhìn ảnh đồ ăn ngon cô gửi cho tôi, tôi đã thèm tới khóc rồi, cô có thể đưa tới cho tôi, thật sự là quá tốt bụng!”
“Quá nhiều, tôi cũng ăn không hết.” Du Ân lại hỏi: “Chu Nam cũng cùng cô tăng ca sao?”
Chu Mi trả lời: “Đúng vậy, chúng tôi cùng tăng ca.”
Du Ân nói: “Vậy tôi mang theo nhiều hơn một chút, cô và Chu Nam cùng ăn”
Chu Mi dùng một chút, sau đó nói: “Được, cám ơn…”
Cô và Chu Nam đều tăng ca, khằng định ông chủ bạn họ cũng ở đây, nhưng Du Ân chi hỏi Chu Nam lại không nhắc tới Phó Đình Viễn, nhìn ra được đãi ngộ của Phó Đình Viễn đây cũng không bằng Chu Nam.
Chu Mi và Chu Nam lúc này cùng nhau tăng ca ở văn phòng Phó Đình Viễn, sau khi cúp điện thoại, Chu Mi nhìn thoáng qua Phó Đình Viễn ở vị trí đầu tiên, nói với Chu Nam ngôi đôi diện cô: “Cơm tối cậu chi đặt một mình Phó tổng thôi.
Phó Đình Viễn và Chu Nam đồng thời khó hiểu nhìn về phía cô, cô khó khăn mở miệng nói: “Buổi tối Du Ân nấu cơm, nói lát nữa đưa tới đây, để tôi cùng Chu Nam ăn.”
Danh sách chương