Dưới lầu, dường như có gì đó ồn ào xôn xao ở phía sau bếp.

Ninh Tư Kiều từ trên lầu đi xuống nhìn thấy quản gia Chu gấp gáp chạy lên lầu gọi Ngự Cẩn Thiên.

....

Ngoài đại sảnh, Ngự Hàng Tướt đang lãnh đạm nhẹ nhàng nhâm nhi ly trà khuôn mặt uy nghiêm trang trọng...người này chính là cha ruột của Ngự Cẩn Thiên, cựu chủ tịch tập đoàn tài chính Ngự Thị.

"Cô là ai ?" - Ngự Hàng Tướt ánh nhìn tinh xảo lướt qua Ninh Tư Kiều cất giọng khàn lạnh.

"Chào chủ tịch Ngự, tôi là..người làm mới trong nhà được thiếu gia gọi đến" - Cô có chút chột dạ liếc mắt qua hướng khác trả lời ông, dù sao cũng không thể nói là kẻ thù được hắn đem về được..

"Vậy sao ? Cô thật sự là người làm à ?"

"Tôi.."

"Cũng chẳng liên quan đến ông.." - từ phía sau âm thanh lạnh lùng vô tình truyền đến cắt ngang không khí khó xử giữa cô và ông ta.

Ngự Cẩn Thiên hoàn toàn có thái độ kéo cô về sau lưng nét mặt không đổi sắc đối diện với ông ta, nhìn thấy hành động này Ngự Hàng Tướt kinh ngạc nhìn con trai mình...cô gái này có gì đó không tầm thường lại khiến một tản băng vô tình như Ngự Cẩn Thiên ra tay che chở cho Ninh Tư Kiều cô.

"Ta về đây có vài chuyện cần nói"- Ngự Hàng Tướt dường như có chút gì đó khó xử trước mặt hắn, ông ta chột dạ hoặc biểu cảm có lỗi sao.

"Tôi không có hứng thú với mấy chuyện của ông..đi ăn sáng thôi Tư Kiều"

"Hả..nhưng mà,.." - Ngự Cẩn Thiên không quan tâm ngang nhiên kéo cô vào phòng ăn đặt cô vào ghế.

Hắn gọi "Tư Kiều" cái giọng điệu đó rất dễ gây ra sự hiểu lầm rằng mối quan hệ của họ không phải bình thường.

Ngự Cẩn Thiên cố ý trước mặt của ông ấy là khẳng định và cảnh báo Ninh Tư Kiều là người của hắn ông không được động vào.

"Ăn đi..đêm qua cô mệt như vậy còn gì.."

"Này..anh nói gì vậy..tôi chỉ.." - Ninh Tư Kiều đột ngột khựng lại khi nhìn thấy bóng của ông ta đang dần đi đến, nét mặt cô cũng thay đổi cố tình kéo sát lại hắn.

...

"Anh yêu à..lát nữa em muốn đi mua sắm chút đồ.."

Thái độ của Ninh Tư Kiều thay đổi đến chóng mặt ít ra cô cũng không phải nữ nhân ngu ngốc thuận thế câu tay của hắn trông vô cùng thân mật.

Ngự Cẩn Thiên có chút bất ngờ cũng phối hợp nhưng mà là phối hợp hành động.

Ngự Cẩn Thiên cười khẩy hôn lên môi cô một nụ hôn nóng bỏng tất cả mọi người đều đỏ cả mặt che mắt không kịp, hắn hoàn toàn không muốn dừng lại nụ hôn càng mãnh liệt hơn...nữ nhân này sao lại khiến hắn điên cuồng như vậy.

"Anh..ưm..này..thả ra được rồi, cha của anh đi rồi đấy cái tay anh sờ cái gì thế hả" - Ninh Tư Kiều thật tức chết mà, cái tên nam nhân háo sắc này cô giúp hắn diễn kịch mà hắn lại càng lúc lấn tới không chừng mực chút nào...nhưng sao cô lại phải giúp hắn nhỉ..

...

Bên ngoài, Ngự Hàng Tướt lên xe khuôn mặt điềm đạm trông như một tảng đá.

Người thuộc hạ lâu năm bên cạnh cũng không khỏi lo lắng cất giọng hỏi.

"Thiếu gia vẫn không nghe sao ạ ?"

"Xem ra cô gái đó không tầm thường chỉ là tình nhân của Cẩn Thiên..Trình Đống, cậu điều tra về cô gái đó cho tôi"

"Vâng, tôi sẽ lập tức gửi báo cáo cho ngài sau"

Nét mặt ông âm trầm lại nhớ đến người vợ quá cố kia thì có chút cảm giác nghẹn ngào, nhiều năm qua con trai ông yêu thương nhất vẫn không thể tha thứ về sai lầm năm đó.

Sự căm hận của Ngự Cẩn Thiên dồn ép đến tận bây giờ ông cũng quản nỗi nữa.

----------------------

Trong phòng của Ngự Cẩn Thiên, hắn mạnh tay ném cô lên giường khuôn mặt tà mị mỉm cười bàn tay cởi từng cúc áo.

"Anh..anh làm gì vậy.." - Ninh Tư Kiều giật mình, cái khoảnh khắc đó lại lập lại sao, cô còn chưa quên lần trước hắn làm cô suýt nữa thì nằm liệt trên giường cả ngày.

"Cô đang quyến rũ tôi đúng không ?" - Hắn ném cái áo somi xuống đất thân thể cứng rắn mê người kia đè lên cô, lúc này cô mới thấy hình như trên người hắn có một vết bỏng khá nghiêm trọng.

"Tôi..ii không có, anh đang bệnh đấy dừng lại đi"- Cô cố hết sức đẩy hắn ra nhưng tên nam nhân này hệt như một con sói đang say mê miếng mồi ngon ngọt trước mặt không chịu dừng lại.

"Lo lắng tôi không đủ sức thoả mãn cô sao...yên tâm tôi đảm bảo cô hài lòng" - Ngự Cẩn Thiên kéo vạt áo đưa tay vào trong Ninh Tư Kiều thăm dò mân mê nơi mại mịn màn kia.


Đúng là cám dỗ người khác phạm tội một cách hoàn hảo, nữ nhân này tựa như thuốc phiện vậy khi động vào dần dần sẽ không thể dứt ra được.

"Dừng..ng lại đi, Ngự Cẩn Thiên.."

"Lúc nãy còn gọi tôi là anh yêu sao giờ lại khác rồi"

"Chẳng phải tôi giúp anh sao" - động tác của hắn đã dừng lại ngay sau khi cô nói xong, nụ cười của hắn lại cực gian xảo hơn.

"Cô thích tôi đúng không ?"

"Anh..nh bị bệnh đến điên rồi nhỉ..tôi có chết cũng không thích người như anh đâu"

Nét mặt hắn tối sầm đột nhiên nắm chặt tay cô thật là đáng sợ, cô cũng có nói sai gì sao dù sao hắn như cô thôi sao lại tức giận.

"Vậy thì cô cũng chẳng thích bất kì thằng đàn ông nào khác được đâu"

"Dừng..ng lại, Ngự Cẩn Thiên...".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện