Ngô Hải cùng lúc chạy đến kinh ngạc, anh ta đúng là đoán không sai.

Người phụ nữ của Ngự Cẩn Thiên không thể dễ ức hiếp như vậy nhưng cái này ngoài sự tưởng tượng của cậu ta.

"Trời ạ..đánh luôn rồi" - Nghị Dân hai mắt kinh ngạc.

Lôi Kiều hất mặt nhìn qua những con người kia còn chưa khỏi hoang mang, trong Ngự Thị ai nấy đều bị Du Lị hà khác cậy thế hiếp người cuối cùng họ cũng được nhìn thấy cảnh tượng thoả mãn này.

"Ngự Thị là tập đoàn của Ngự Cẩn Thiên xây dựng một cách nghiêm minh trong sạch...nếu ai đó muốn lạm dụng quyền hành ức hiếp kẻ yếu thế thì tôi sẽ báo cáo với chủ tịch Ngự đích thân giải quyết.."

Lôi Kiều lạnh lùng uy thế hiên ngang khiến tất cả nể phục cuối người, khí chất của một phu nhân chủ tịch đúng là không thể đùa trong chớp mắt đã khiến toàn bộ quy hàng tâm phục.

Ngô Hải hai mắt ngưỡng mộ không ngờ cô gái này không chỉ xinh đẹp mà còn rất thông minh đó nha.

Từ một phía xa xa nào đó, Tần Triết Hữu đi lại nhìn cô nhận xét một lượt khuôn mặt không mấy thiện cảm.


Nghị Dân và Ngô Hải cũng lập tức tiến lại...

"Cô là người gây sự gì vậy ?" - Tần Triết Hữu nhìn cô rồi nhìn qua Du Lị khóc lóc uỷ khuất giả tạo ôm lấy mặt.

"Anh hỏi như vậy trong khi một người lãnh đạo tài giỏi ít nhất phải hỏi câu đầu tiên là "có chuyện gì xảy ra" mới đúng...Tần tiên sinh nhận định như vậy là thế nào chứ" - Lôi Kiều không hề run sợ chút nào.

"Đây là nơi làm việc, Lôi tiểu thư không phận sự lại ngang nhiên đến nơi của chủ tịch gây loạn thế này tôi nên hỏi cô sao đây" - Bầu không khí căng thẳng.

"Tôi cứ nghĩ Ngự Thị là một nơi chỉ chứa đựng những con người tài năng đức tín xem ra chỉ là một bọn có tài nhưng không có đức" - Lôi Kiều cười lạnh chỉ gọn gàng một câu rồi rời đi, ngang qua Nghị Dân cô đưa cho họ một vỏ trái cây.

"Tặng cậu và cô tiếp tân này.."

"Vâng..cảm ơn Lôi tiểu thư"

.

.

Tần Triết Hữu không mấy tức giận, hắn cũng hiểu ra một chút vì sao Ngự Cẩn Thiên lại xem cô gái đó như báo vật quý giá như vậy.

Cô ấy không giống những người phụ nữ khác, tính cách quyết đoán lại cáu gắt như vậy giống như một con nhím đang xù lông trước đối thủ vậy.

Ra ngoài, Ngự Cẩn Thiên nhận được điện thoại Nghị Dân báo cáo tình hình thì hắn nhanh gọi lại cho cô.

"Em đến tìm anh sao..Kiều Nhi ?"

"Tức chết em rồi, nhân viên anh đúng là chẳng hiểu chuyện gì cả"

"Anh nghe Nghị Dân kể...anh sẽ giải quyết giúp em đừng giận nữa nhé"

"Không cần đâu em giúp anh dạy dỗ họ rồi..nhưng anh nói đi công tác sao trợ lí của anh vẫn ở lại công ty vậy..Tần Triết Hữu cũng ở đây"

"Anh đi cùng Huân Vũ...khi về sẽ có quà cho em.."

"Được, em chờ anh về đấy"

"Em có thể trả lời cho anh...khi anh trở về chứ ?"

"Vâng.." - Lôi Kiều mỉm cười sau đó ngắt máy chậm rãi đi đến chiếc xe taxi đằng kia.

Vừa mở cửa xe, một cái đánh thật mạnh vào đầu làm cô bất tỉnh ngay sau đó.

Người phụ nữ nhanh chóng đóng cửa xe lại lái đi.

------------------------------------

Trong một căn phòng gỗ giống như nhà kho, ngoài cửa sổ còn có thể nghe thấy tiếng của côn trùng rất rõ trực giác cho biết nơi này là rừng còn là một khu rừng cách xa thành phố.

"Tỉnh rồi sao ?" - Mã Phượng Nghi..giọng nói khá lạ lẫm nhưng chứa đựng một sự căm thù dữ tợn.

"Cô là ai..sao lại bắt tôi" - Lôi Kiều nói dứt câu thì cô ta gỡ mạnh chiếc khăn che mắt ra, không chỉ có Mã Phượng Nghi còn có Mạt Linh Châu...cô ta đã trốn ra khỏi tù.

"Thật sự mày không nhớ sao..thế có nhớ hắn không"

Mạt Linh Châu cười man rợ cuối thấp xuống xoay mặt cô lại phía sau, Lăng Hạo từ khi nào cũng bị họ bắt trói ở đó.

Những ký ức vụng vỡ từng mảnh đột nhiên ùa về với khoảng khắc này, cô lại nhớ lại gì đó...giống như cảm giác cô từng bị Mạt Linh Châu nhốt trên thuyền.

"Các người.." - Lôi Kiều dường như nhớ ra gì đó nhìn thật kĩ Lăng Hạo đang đau đớn với cánh tay đầm đìa máu tanh kia.

"Tại mày là Cẩn Thiên không cần tao nữa...con khốn mày chết đi" - Mã Phượng Nghi đạp một cái mạnh vào bụng cô khiến cô ngã vào tường đau đớn.

Trong khoảng khắc đầu cô chạm mạnh vào tường thì mọi ký ức ùa về, cô nhớ ra Ngự Cẩn Thiên tất cả mọi việc thậm chí cả Mạt Linh Châu và Lăng Hạo.

Từ đầu đến cuối đều do Mạt Linh Châu lên kế hoạch cả việc bắt cóc cô cũng là chủ đích của ả ta.

Sau khi cô mất tích Ngự Cẩn Thiên không ham mê sắc dục với bất kì một người phụ nữ nào cả Mã Phượng Nghi bên cạnh hắn lâu nhất nhưng vì một phút lỡ lời mắng Lôi Kiều mà Ngự Cẩn Thiên không ngại xử lí cô ta một cách dã man.

Mã Phương Nghi vốn là tình nhân chỉ ham mê tiền của Ngự Cẩn Thiên ai mà lại ngờ một ngày cô ta lại thật sự yêu hắn.

Bị chính người mình yêu bán vào kĩ viện hộp đêm bị người khác chà đạp áp bức khiến cô ta thật sự điên mất rồi.

Mạt Linh Châu là kẻ mưu mô xảo trá dựa vào thời cơ cô ả đã lẻn ra ngoài đánh ngất hai quản ngục hiện bên ngoài cảnh sát đang truy nã cô ta gấp rút..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện