Sau khi Lưu Nhược Na từ đó trở về, Dương Thương cũng có chút lo lắng liền đi cùng Ninh Tư Kiều.
"Sao thế ?" - Dương Thương nhìn nét mặt hờ hững như người mất hồn của Lưu Nhược Na.
"Quần áo cô bị gì vậy.."- Ninh Tư Kiều nhìn thấy cúc áo chưa được cài kĩ còn bị hở ra, một người cẩn thận như cô ta sao lại có bộ dạng như thế này.
"Hắn nói bảy giờ tối nay quán bar GL mang theo bảo ngọc đắc giá của Xích Ban ra đổi Lăng Hào" - Cô ta giọng nói hơi khàn tâm lí không ổn định, thật sự bất thường.
"Tôi sẽ đi.." - Ninh Tư Kiều đứng dậy đột nhiên nhìn qua Dương Thương, cả Lưu Nhược Na cũng bất ngờ.
"Tên Ngự Cận Thiên đó đúng là một con cáo già mà hắn muốn lấy bảo ngọc là muốn đánh thẳng vào mặt của Xích Ban" - Dương Thương đau đầu.
"Không cần đâu, xin tổng trưởng giao việc này cho tôi"
"Giao cho cô ?..rõ rằng Lăng Hào vì cô mới bị bắt lại nếu không phải đẩy cô ra thì anh ấy đã thoát được"
"Chính vì vậy tôi mới phải đi tiếp nhận vụ này...mọi giá tôi phải cứu Lăng Hào ra ngoài an toàn"
--------------
Buổi tối tại quán bar .
- những hương vị của tiền vàng lan toả mọi nơi, những người ở đây đều những nhân vật tiếng tâm nổi danh giàu có.
Ninh Tư Kiều mặc bộ váy ôm sát người xẻ tà một sự quyến rủ không thể tả, từng bước đi như toả ra một hương thơm lạ kì chỉ có cô mới có.
Ngự Cận Thiên ở trên lầu nhìn xuống ánh mắt nham hiểm hướng vào cô, nụ cười ám mị hơn quan sát một lượt từ trên xuống dưới, nếu không lầm thì cô ta đến đây cũng muốn cứu tên Lăng Hào đó.
"Ninh tiểu thư...ông chủ muốn gặp cô" - đột ngột ba tên đàn ông cao lớn từ phía sau đi đến chặn cô lại ai cũng sắc mặt lạnh lùng.
"Được rồi.." - Ninh Tư Kiều đi theo họ đến một tầng phòng VIP ở quán bar, nơi này khá sang trọng tĩnh lặng hoàn toàn cách âm rất tốt.
Đi qua hết dãy phòng thì có một tầng hầm mở ra ở phía dưới mùi tanh của máu có thể ngửi thấy rõ hình như máu chỉ mới đây mà còn rất nồng.
"Ngự tổng đang ở trong kia..mời cô" - bọn họ cố tình đưa cô đến đây rồi nhanh chóng rời đi, bên ngoài chỉ có vài ba người canh giữ.
"Cạch" - tiếng cửa mở, nhìn thấy Lăng Hào phía sau hàng rào sắt kia thân mình đầy rẫy vết thương.
"Lăng Hào..anh không sao chứ" - Ninh Tư Kiều nhìn thấy quên mất phía sau đang có người ở đó.
"Chạy..chạy đi.."- Lăng Hào cố gắn cất giọng.
"Bộp..bộp.." - tiếng vỗ tay phía sau truyền đến lạnh ngắt khiến cô giật mình quay lại.
Ngự Cận Thiên ánh mắt tà ác nhìn cô, hắn thật đáng sợ trên người của hắn toả ra một mùi máu tanh.
"Như thoả thuận..tôi đến trao đổi với anh" - Ninh Tư Kiều hết sức bình tĩnh, đứng dậy đối diện với hắn.
"Thứ tôi cần không phải loại ngọc giả này.."- hắn chỉ lướt qua nhẹ nhàng cười lạnh hất mạnh viên ngọc đó sang một bên vỡ nát ra "xoảng.." âm thanh khiến cô giật mình.
Cái tên này đúng là không dễ lừa chút nào, Ninh Tư Kiều lùi lại nở một nụ cười ngượng nghịu.
"À..cái này chắc là tôi lấy nhầm, hay tôi đổi lại.."
"Tôi sẽ thả tên đó đi với một điều kiện"
"Gì..gì chứ ?"
"Cô phải ở lại thế cậu ta"
"Không..ng được, Tiểu Kiều.." - giọng nói kích động của Lăng Hào phát ra làm cô có chút run sợ, chỗ này không khác gì một nhà giam tra tấn người cả.
Nhưng cô không thể để Lăng Hào ở đây nếu kéo dài cậu ta sẽ chết vì kiệt sức và mất máu.
Ngự Cẩn Thiên lấy ra một khẩu súng trong túi áo chỉ vào Lăng Hào cố tình nổ một phát súng làm đứt một bên dây xích tay của hắn.
"Dừng..dừng lại đi, tôi đồng ý...anh thả người đi"
"Nghị Dân..ném tên này ra ngoài"
"Vâng"
Nghị Dân nhanh chóng kéo Lăng Hào ra ngoài đánh ngất cậu ta ném lên xe, Ngự Cẩn Thiên nhìn cô miễn cưỡng lại sắc mặt tái xanh thế kia.
Đúng là một nữ nhân liều lĩnh, một nhan sắc tuyệt vời như vậy nếu chết đi thì đúng là uổng phí của trời.
Ngự Cẩn Thiên đột nhiên kéo cô lại ám muội hôn lên cổ cô, một hương thơm thoang thoảng dễ chịu đúng là một bảo vật sáng giá.
"Buông..buông ra" - Ninh Tư Kiều bị hắn hôn đến nỗi đỏ cả mặt, chưa từng trãi qua loại cảm giác này thật sự ngượng chết mất.
Hắn đúng là rất đẹp trai nhưng tính cách ngông cuồng này thì đúng là quá đáng sợ rồi.
"Giả vờ thanh cao cái gì ? Trước mặt đàn ông cô luôn vậy sao hửm.."
"Đừng nghĩ ai cũng dơ bẩn như anh"
"Để tôi cho cô biết mùi vị của vấy bẩn là thế nào"
Ngự Cẩn Thiên bóp cổ cô áp sát vào tường rồi mạnh bạo ném lên chiếc ghế sofa gần đó, một tay từ tốn cởi từng cúc áo hưởng thụ nhìn cô.
Ninh Tư Kiều đoán chắc là không thể thoát, vốn dĩ từ đầu định lén vào đây tìm ra nơi giam Lăng Hào âm thầm cướp người nhưng không ngờ mọi kế hoạch đều bị Ngự Cẩn Thiên đoán ra.
Từ đầu khi thấy cô thì hắn đã biết vốn dĩ từ đầu đến cuối người hắn muốn nhắm đến là Ninh Tư Kiều còn Lăng Hào chỉ là vật thế để hoàn thành mục đích dụ con mồi của hắn.
"A...." - Ninh Tư Kiều bị hắn cắn mạnh vào vai đau đến nỗi bầm tím cả lên, hai tay cấu chặt vào ghế sức mạnh của người đàn ông này hoàn toàn khiến cô bất lực.
"Sao..sao lại đối xử với tôi như vậy....anh vốn không thiếu phụ nữ, muốn đối phó với Xích Ban thì chỉ cần anh đưa ra điều kiện hoặc nhắm vào tổng trưởng"
"Cũng thông minh....nhưng phụ nữ như cô thì hiếm lắm khiến tôi thích thú muốn thay đổi đồ chơi thôi"
"A..anh..làm gì vậy" - Ngự Cẩn Thiên đưa tay lấy ra viên thuốc bóp miệng cô bỏ vào, hắn đúng là chẳng thương hoa tiếc ngọc gì cả tay cô cũng bị hắn nắm đỏ cả lên.
Sau khi uống xong viên thuốc hắn đột nhiên buông cô ra đứng dậy quay lưng đi, nhìn cô mỉm cười nham hiểm cả áo cũng cài lại như ban đầu.
Cái tên này âm mưu cái gì vậy chứ..
"Chào nhé..chúng ta sẽ gặp lại sau" - Ngự Cẩn Thiên ra ngoài, để lại cô trong căn tầng hầm đáng sợ này..
Danh sách chương