Trương Hàn sau những ngày bị đều đi công tác trên tận thảo nguyên xa xôi thì cuối cùng cậu ta cũng có thể về đến.

Chưa kịp vui mừng chạy đến hỏi thăm vị sếp của mình thì gặp phải Ninh Tư Kiều đang pha cà phê ở trong phòng đằng xa.

"Tôi chưa từng gặp cô.

.

nhân viên mới sao ?" - Giọng nói hí hởn của cậu ta truyền vào làm cô giật mình.

"À tôi là thư kí mới vừa được chủ tịch nhận vào" - Cô gượng cười đưa bảng tên lên giới thiệu.

"Ninh Tư Kiều.

.

cái tên nghe quen ấy nhỉ.

.

" - Cũng cái tên này cậu ta mới bị đều đi công tác đây mà, chưa kịp phản ứng bắt bẻ cô thì Nghị Dân phía sau vỗ vai đưa cho cậu ta một văn bản.

"Này giám đốc Trương, tôi nghĩ tháng sau anh mới về đấy.

.

cầm cái này đi, sếp nói anh phải dịch văn bản này sau ba tiếng nữa"

"Hả.

.

này, không nhầm chứ.

.


ba tiếng sao.

.

ôi trời.

.

"

Trương Hạn kinh hãi với bộ văn bản khủng kia nhìn qua cũng thấy chống mặt rồi, xem ra vị giám đốc này bình thường chắc là hay đùa giỡn quá chớn với cấp trên đây mà nếu không sao cậu ta lại thường xuyên bị sếp giao việc nặng nhọc liên tiếp chứ.

Nghị Dân nhìn Trương Hạn rời đi rồi nhanh nói với cô một cách cẩn thận tinh tế.

"Cô Ninh, sếp đang ở văn phòng! cô mang cafe lên nhớ bỏ ít đường nhé"

"À được, tôi đi ngay đây" - Ninh Tư Kiều nhanh cẩn thận đem ly cafe lên phòng chủ tịch.

Bên ngoài cửa, truyền ra giọng điệu nũng nịu của cô gái nào đó bên trong khiến người ta phải đỏ mặt.

Khuôn mặt cô sửng sờ dừng lại động tác mở cửa đỏ cả mặt với mấy tiếng phát ra từ bên trong vì cái cửa này vốn bị mở phân nữa giống như cố ý vậy.

Ninh Tư Kiều không chịu đựng nữa gõ cửa vài tiếng quả nhiên hai con người kia đã dừng lại, giọng khàn lạnh của người đàn ông truyền ra uy nghiêm.

"Vào đi"

Ninh Tư Kiều mang cafe vào, đi ngang qua cô gái kia đang oán trách cô cản trở việc tốt của cô ta.

Một nữ diễn viên nổi tiếng như Mã Phượng Nghi vậy mà lại lạm dụng quy tắc ngầm một cách tự hào như vậy.

"Em không biết anh có một cô thư kí xinh đẹp như vậy đấy Cẩn Thiên! " - Người giống như không có xương vậy cả người ngã vào Ngự Cẩn Thiên đúng là không biết xấu hổ.

"Chủ tịch Ngự, vào hai giờ ngài có cuộc hẹn với tổng giám đốc Hoa Thị! " - Cô không hề để tâm đến mấy lời của Mã Phượng Nghi nói mà tập trung vào công việc một cách chuyên nghiệp.

"Tôi biết rồi.

.

ra ngoài đi" - Ngự Cẩn Thiên vậy mà lại bảo cô ra ngoài như vậy, hai người kia định tiếp tục làm mấy chuyện thân mật đó nữa à.

.

thật là không ra thể thống gì.

Ninh Tư Kiều cúi người chào hắn rồi ra ngoài, khuôn mặt cô không hề lộ ra một điểm nào bất thường đây cũng chính là điều khiến Ngự Cẩn Thiên tức giận.

"Cẩn Thiên chúng ta tiếp tục.

.

đi.

.

"

"Ra ngoài" - Hắn lạnh lùng hất Mã Phượng Nghi qua một bên, thái độ thay đổi một cách chống mặt khiến cô ta kinh hãi cứ tưởng bản thân làm sai gì đó.

"Sao.

.

sao vậy anh.

.

em làm gì sai sao.

.

"

"Đừng để tôi nói lần thứ hai" - Giọng nói của hắn cứ như nặng đến nỗi có thể đè chết cô ta, nét mặt kinh hoãn của cô ả nhanh chóng chỉnh lại cổ áo rời đi.

Ninh Tư Kiều bên ngoài lơ ngơ như người mất hồn cứ bị ám ảnh cái tên Ngự Cẩn Thiên đó, cảm giác giống như bị ai đó đâm một nhát rất đau nhưng lại không thể nói ra vậy! chẳng lẻ cô có một thứ tình cảm khác với hắn sao, một kẻ trăng hoa độc tài đó.

Đúng là bi thương mà hoàn toàn không có khả năng.

"Này cô kia" - Giọng nói chua chát của Mã Phượng Nghi truyền đến làm cô bất giác nhìn lên.

"Cô gọi tôi à ?" - Ninh Tư Kiều còn chưa hiểu chuyện gì thì bị cô ta tát cho một cái vào mặt, mọi người đều nhìn thấy với nét mặt kinh ngạc.

"Bốp.

.

" "chuyện gì vậy ?.

.

" " trời ạ" "gì thế đánh nhau à" !.


.

những giọng điệu xì xầm bàn tán bắt đầu.


"Đừng tưởng tôi không biết ý đồ của cô.

.

chẳng qua là tình nhân của anh ấy lại còn giả vờ làm thư kí thật là giả tạo" - Lời nói của Mã Phượng Nghi kinh động khiến tất cả càng bàn tán nặng nề hơn về cô.

"Cô Mã, tôi biết tâm tình bị đá thê thảm như vậy của cô nhưng cũng đừng có vu oan cho người khác chứ"

"Cô dám.

.

dám nói tôi vậy sao.

.

muốn chết hả.

.

"

"À ha, tôi quên mất cô Mã là người nổi tiếng sao có thể bị đá đi như vậy chắc hẳn do tôi lỡ làm hư quá trình ân ái của cô nhưng tôi hứa sẽ không tái phạm nữa vì tôi là nhân viên mới mà! " - Ninh Tư Kiều vui vẻ mà nói, sự bình thản của cô cùng mấy lời nói nghe có vẻ vô tư kia nhưng thật chất đâm trúng tim đen cô ta.

"Cô.

.

cô chờ đó.

.

" - Mã Phượng Nghi tức đến điên lên muốn đánh cô vài cái nhưng ở đây quá đông người lại còn là công ty của Ngự Cẩn Thiên cô ta có ba cái mạng cũng không dám làm càn nên đành bỏ đi.

.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện