Những tiếng ầm ầm vang lên, dòng nước kia đổ thẳng xuống người Tần Ninh không chút lưu tình.

Nhưng lại có một cảnh tượng bất ngờ xảy ra.

Cơ thể của Tần Ninh chỉ hơi run run trên tảng đá trơn nhẵn kia, sau đó liền đứng yên.

Dòng nước ào ào như sóng biển kia không thể khiến hắn xê dịch một chút nào.

Nhìn thấy cảnh này, mấy người ở đó đều sửng sốt.

Đơn giản vậy sao?

Diệp Viên Viên lúc này mới hít sâu một hơi rồi bước ra, bay đến một hòn đá khác đang nhô ra.

Nàng rơi vào đúng vị trí dòng nước đang đổ xuống.

Một tiếng ầm vang lên, Diệp Viên Viên lúc này bị đẩy ngã xuống đầm nước lạnh.

Cái lạnh thấu xương khiến nàng như đánh một trận chiến lạnh.

Nhưng Diệp Viên Viên dù gì cũng là hoàng thể, không cam tâm nhận thua dễ dàng như vậy. Nàng tiếp tục bước ra, xông vào làn nước.

Nhưng lại ầm một tiếng nữa.

Cơ thể Diệp Viên Viên lại bị đẩy ngã.

“Đứng vững... là chuyện không thể nào mà!”, Lục Huyền không kìm được mà nuốt nước bọt.

“Nhưng cảnh giới của Tần huynh còn không bằng Diệp Viên Viên, tại sao... lại đứng yên được?”

Trương Tiểu Soái lúc này cũng ngơ ngác.

Tuân Ngọc sửa sang lại quần áo, nói: “Tần huynh nói đúng lắm, nhất định sẽ làm được!”

Hắn ta không nói nhiều nữa mà bước xuống đầm nước.

Tần Hải cũng nóng lòng muốn thử.

Cơ thể hắn ta đã thấp thu Thiên Hỏa Linh Tinh, tu luyện Linh Diễm quyết, cơ thể chứa cực nhiều viêm khí, cộng thêm hơi thở Thiên Hỏa Linh Tinh mà Tần Ninh đưa cho khiến cho linh lực trong cơ thể trở nên xao động.

Bốn bóng người lúc này lần lượt bước ra.

Những tiếng ầm ầm vang lên.

Đếm cả Diệp Viên Viên, năm người lần lượt nhảy lên hòn đá nhẵn rồi rơi xuống.

“Chuyện này thật sự không thể!”

Lục Huyền thở gấp, nhìn Tần Ninh đang đứng vững bên cạnh, thậm chí còn đang tiến vào trạng thái nhập định thì càng cạn lời hơn.

Không so sánh thì sẽ không có đau thương mà!

Tần Ninh thành công trong một lần, đứng tu hành dưới dòng nước lạnh thấu xương.

Mà bọn họ thì lần nào cũng thất bại.

Mặt trời ngả về Tây, Tần Ninh cũng dần dần mở mắt ra.

Hắn bước ra, nước trên cơ thể lúc này biến sạch, giống như kiểu Tần Ninh chưa từng bước vào thác nước vậy.

Nhìn mấy người vẫn còn đang thử, Tần Ninh cười nói: “Nghỉ ngơi đi!”

Năm người đúng là nên nghỉ ngơi.

Bọn họ đã cố đến hết sức rồi.

Nhưng khi nhìn thấy Tần Ninh tinh thần sảng khoái, bọn họ không tài nào hiểu nổi.

Bên ngoài khe Thiên Hàn là sáu người đang ngồi xếp bằng.

Diệp Viên Viên đứng ở bên ngoài đống lửa, im lặng không nói. Quần áo ướt sũng đang bó sát vào người nàng, lộ ra những đường cong quyến rũ.

“Không đốt lửa sao?”

Tần Ninh mỉm cười đáp: “Cô cũng đừng buồn, mặc dù cô là hoàng thể, là độc nhất vô nhị trong đế quốc Bắc Minh nhưng nếu so sánh với ta thì khác nào tự làm mình buồn!”

“Đừng nói là hoàng thể, cho dù là đế thể hay thần thể thì cũng phải quỳ trước mặt ta thôi!”

Diệp Viên Viên muốn phản bác nhưng lại không làm được.

“Thật ra dòng nước của thác nước này giống như lá rơi vậy!”, Tần Ninh bình thản nói.

“Sao mà giống lá rơi được?”, Trương Tiểu Soái khó hiểu đáp: “Lá dơi đập vào người sẽ không khiến người ta ấn tượng bằng nước thác”.

Cả người hắn ta lúc này đỏ hồng hết lên, trắng bệch, đó là kết quả của việc bị thác nước xô vào.

“Huynh nghĩ như thế này đi thì sẽ dễ hiểu hơn. Thác nước là từng giọt nước rơi xuống với tốc độ cao, lá cũng vậy, nhưng tốc độ của nó chậm hơn nhiều”.

“Tốc độ nhanh đến cực điểm thì lá cũng giết được người”.

“Muốn đứng dưới thác nước thì không nên tấn công mà phải thuận theo nó!”

Thuận theo?

Mấy người bắt đầu nghe kỹ càng hơn.

“Lực của thác nước, đừng nói là ta, cho dù là cường giả cảnh giới Linh Phách thì cũng khó mà khiến cho dòng nước của khe Thiên Hàn chảy ngược được!”

“Ta chỉ biến bản thân mình hóa thành một dòng nước mà thôi, đi cùng dòng chảy, thay đổi cơ thể mình!”

Tần Ninh nhìn mấy người đang hiểu mà không hiểu, nói tiếp: “Nhìn hòn đá trong tay ta đây!”

Trên tay Tần Ninh là một hòn đá hình tròn: “Hòn đá này bị đầm nước xung kích đến mức nhẵn nhụi”.

“Bởi vì nước tấn công vào và bào mòn góc nhọn của nó rất nhiều lần. Cơ thể của võ giả cũng giống một viên đá vậy. Muốn cải tạo thành hoàn mỹ nhất thì phải thuận theo sự tấn công của dòng chảy. Ban đầu ngươi sẽ thấy đau, nhưng dần dần lại cảm thấy... thoải mái, thậm chí là hưởng thụ...”

Nghe vậy, mấy người đưa mắt nhìn nhau.

Một đêm yên bình trôi qua. Sáng sớm hôm sau, Tần Ninh tỉnh dậy.

Diệp Viên Viên đã đi đâu mất.

Tần Ninh đi vào trong khe Thiên Hàn thì nhìn thấy một bóng dáng cô độc đang đứng yên đó.

Thành công rồi!

Nhìn Diệp Viên Viên đứng dưới thác nước bất động, lực nước mạnh mẽ đập vào người nàng, Tần Ninh cũng sửng sốt.

Không hổ là hoàng thể!

Nhưng Tần Ninh càng hiểu được, Diệp Viên Viên làm được như vậy phần nhiều là do thiên phú và năng lực lĩnh ngộ của nàng!

Dần dần, Trương Tiểu Soái, Lục Huyền, Tuân Ngọc và Tần Hải cũng tỉnh dậy. Khi nhìn thấy Diệp Viên Viên đứng dưới thác nước, họ cũng khẽ thay đổi sắc mặt.

Người phụ nữ này... thật đáng sợ.

Sự thành công của Diệp Viên Viên đã kích thích ý chí chiến đấu của bốn người.

Trương Tiểu Soái còn hô lớn: Không bằng con gái thì còn gì là đàn ông nữa!

Ba ngày liền, Tần Ninh và Diệp Viên Viên đều yên tĩnh tu hành dưới thác nước.

Ngày này, có một luồng linh khí dao động, từ từ tỏa ra khỏi người Tần Ninh.

Vị trí Cảnh Môn, huyệt Ngọc Chẩm ở sau gáy, luồng linh hải thứ 6 đã hoàn toàn được ngưng tụ.

Cảnh giới Linh Hải tầng 6!

Tâm thần Tần Ninh lúc này khẽ động.

Sáu linh hải lớn lúc này đã hoàn toàn được vận chuyển, tay hắn khẽ động.

Dòng thác đang chảy vào người hắn lúc này bỗng chảy ngược lại.

Nhóm Lục Huyền nhìn thấy cảnh này thì hoàn toàn chết đứng.

Dòng nước này ít cũng phải có lực nặng ngàn cân, Tần Ninh lại có thể khiến nó... chảy ngược!

“Thật sự là đếch phải người nữa rồi!”, Trương Tiểu Soái cảm thán.

Mà lúc này, ở một góc khác, Diệp Viên Viên cũng khẽ mở mắt ra.

Vị trí Tử Môn, cửa thứ 7 cuối cùng cũng được ngưng tụ.

Cảnh giới Linh Hải tầng 7!

Diệp Viên Viên thở nhẹ một hơi rồi nhìn sang Tần Ninh.

Nhưng vừa nhìn sang thì ầm một cái, Diệp Viên Viên ngã xuống nước.

Tần Ninh đang làm gì thế?

Làm dòng nước chảy ngược?

Đùa cái gì vây!

Lúc này, cả năm người đều kinh ngạc không thôi.

Dần dần, dòng nước đó đã chảy ngược đến 10 mét. Tần Ninh lúc này đã ngồi hẳn một canh giờ rồi mới dừng lại.

Tần Ninh thở nhẹ, rơi xuống nước.

Cùng lúc đó, năm người kinh hãi phát hiện bên ngoài cơ thể Tần Ninh có một tia sáng lóe lên rồi vụt tắt.

Tần Ninh nắm chặt hai tay, mỉm cười nói: “Bách Luyện Cương Thể quyết đã thành, thế này cũng coi như tạm được”.

Rồi hắn ngẩng lên, thấy ánh mắt kỳ lạ của mấy người nhìn mình thì cười hỏi: “Sao thế?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện