Mẹ à!
Nếu như ma thực sự tồn tại.
Liệu ai chứng minh được rằng chúng tồn tại mà không thể bị phản bác không? Con cho rằng không thể có điều đó, dù nhân loại có phát triển đến mức độ nào đi nữa. Hay nói cách khác, không một ai, ở bất kỳ đâu có thể đưa ra một luận cứ không thể bàn cãi rằng chúng thực sự tồn tại.
Từ điểm này có thể thấy những tranh cãi về sự tồn tại của ma quỷ thực sự vô nghĩa. Đó là lý do tại sao người chiến thắng trong những cuộc tranh luận như thế này là những người chỉ đơn giản xem chuyện ma như là câu chuyện giải trí mà thôi. Dĩ nhiên con thuộc số này, và có thể gọi thẳng con là một kẻ ghiền truyện kỳ bí.
Mẹ hẳn không biết, nhưng thế giới này đầy những nghịch lý. Con giờ bằng này tuổi rồi vẫn còn hăng say đi tìm nguyên nhân của những truyện kinh dị. Con biết con sẽ bị người ta chế giễu, nhưng thực sự thế giới vẫn tồn tại nhiều điều không giải thích được.
Phải.
Chẳng hạn như chỗ trọ con đang ở.
Tòa kiến trúc cũng phải 30 năm tuổi này nằm cạnh đập Tamagawa, hẳn phần nào vì nó ở một vị trí “đắc địa” thế nên giá thuê phải nói là rất rẻ. Khi tôi đến Tokyo vào mùa Xuân để tìm một căn hộ với giá cả phải chăng thì tôi tìm được nơi này.
Từ nhà tôi đạp xe đến tiệm tạp hóa gần nhất mất khoảng 10 phút. Căn hộ trông hết sức tối tăm và bị che khuất bởi lùm cây bụi dày, và xung quanh không có đèn đường nên cứ đến tối là nơi này tối đen như mực. Tuy nhiên tôi lại thích căn hộ cũ này. Nó được xây như kiểu một nhà nghỉ trên núi, với tầng trệt dùng để làm gara, hai tầng tiếp theo thì vô cùng rộng rãi, quá xa hoa với một người chỉ sống một mình. Cái bếp mini thì khá là chật chội, nhưng bù lại có phòng khách theo kiểu Nhật, một phòng tắm, và cả gác xép nữa. Theo như tin đồn tôi nghe được thì một kiến trúc sư đã xây nó thành một nơi làm việc riêng tư. Tôi thích ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hơn thế nữa ở Tokyo Musashino này kiếm được một chỗ thuê trọ có nhà tắm với giá chỉ 30000 yen là một mức giá rẻ giật mình kèm theo một câu chuyện khó có thể bỏ qua được như quà khuyến mãi.
“Những lời nguyện cầu ở căn nhà này đều linh ứng.”
Tay cò nhà giới thiệu chỗ này cho tôi nở một nụ cười đầy tự tin.
Vị kiến trúc sư thiết kế ngôi nhà này vốn là một người có tiếng. Một người vẽ minh họa khi đến trọ ở đây trở nên bận bịu và sau đó dọn đến chỗ khác gần thành phố hơn. Rồi một cặp vợ chồng trẻ vừa chuyển nhà tháng rồi đã cho ra đời một cháu bé bụ bẫm nên giờ chỗ này vẫn còn trống. Em may mắn lắm đấy.
Sau khi nghe những lời như thế thì ai mà không nhanh chóng ký hợp đồng kia chứ?
Thời cơ hiếm có đâu dễ mất? Giờ này tôi cảm thấy mình ngon hơn hẳn lũ bạn học, vốn phải trả tiền thuê gấp đôi và giờ đang sống trong mấy cái chuồng thỏ ọp ẹp. Dù gì đi nữa tôi vẫn cảm thấy mình may mắn đến thế nào trong lần đầu tiên ra riêng.
Và trong vòng chưa đầy một tháng tôi đã nhận ra ngay mình sai lầm đến thế nào.
Mỗi đêm tôi đều nghe thấy âm thanh ở đâu đó. Thứ âm thanh kẽo kẹt khó chịu này cứ y như có một ai đó đang cố gắng mở một cánh cửa cũ. Tôi tự trấn an mình rằng có khi đó chỉ là một chỗ khuyết trong kiến trúc, nhưng ngay sau đó tôi thấy lạ bởi nó luôn xảy ra vào lúc hai giờ sáng. Khi tôi cố gắng di chuyển từ phòng ngủ của mình tới phòng khách thì âm thanh lập tức ngừng lại. Lúc đó tôi nghĩ rằng có khi âm thanh đó phát ra từ trên đầu nên tôi lên tầng 3 kiểm tra gác xép nhưng ở đó hoàn toàn không có gì có thể phát ra thứ âm thanh tôi đã nghe. Tôi đã định sắp xếp lại chỗ này sao cho ngăn nắp hơn, nhưng lúc này tôi chỉ có cái bàn và kệ sách. Xung quanh tôi các cửa sổ đều đã đóng nên chẳng có gì có thể tạo ra âm thanh được cả. Tiếp sau đó tôi kiểm tra toilet và nhà tắm nhưng vẫn chẳng tìm thấy gì hơn. Thế là lúc đó tôi cứ ngỡ mình đang hoang tưởng nên lăn ra ngủ tiếp. Tuy nhiên ngay sau đó âm thanh ấy lại xuất hiện. Kẽo kẹt, âm thanh của một cái gì đó cạo vào cánh cửa gỗ. Đó không phải là mèo chuột gì, mà là một âm thanh cực kỳ quái gở, kiểu như một cái gì đó đang được kéo ra từ bóng tối sau một thời gian dài bị giam giữ.
Rồi âm thanh đó vang vọng khắp nhà cứ như chúng đang xuyên thủng lỗ tai tôi. Kết quả là tôi luôn để đèn sáng và mang nút bịt tai khi ngủ. Nhưng vấn đề không dừng lại ở đó.
Hai tuần trước đây.
Tôi gặp phải một vấn đề nghiêm trọng.
Tôi tìm thấy ký hiệu số 7 được một vật gì đó sắc nhọn khắc lên tường dưới chân cầu thang.
Ngay lập tức tôi kiểm tra cửa nẻo quanh nhà nhưng không hề có dấu vết của một ai đó đột nhập vào. Lúc đó tôi cực kỳ hoảng sợ, vết khắc cực kỳ lớn nhưng tôi cứ buộc mình phải nghĩ rằng hẳn là mình không để ý thôi. Vài ngày sau tôi tìm thấy vết khắc số 6 được khắc trên bệ cửa sổ gần bồn tắm. Và cách đây một tuần tôi tìm thấy số 5 ở gần toilet. Giờ thì dù có vô tâm đến đâu đi nữa tôi cũng không thể phớt lờ đi được rồi.
Có một cái gì đó trong căn nhà này!!!
Rõ ràng đang có sự đếm ngược.
Tôi ngay lập tức bay khỏi nhà. Tôi không thể tiếp tục sống ở đây. Tôi vẫn chưa thân với ai ở trường đại học nên những ngày qua tôi vật vờ ở các quán karaoke và quán net. Tôi không dám nói điều này với bất kỳ ai. Tôi cũng chẳng biết một nhà sư hay thầy pháp nào cả. Bất chợt tôi nhận ra có thể những người ở Ikaigabuchi chính là những người phù hợp nhất để thảo luận về chuyện này. Những người bạn cùng sở thích truyện kỳ bí với tôi hẳn sẽ tin tôi.
Và thế là…
Có vẻ như họ không phải là những kẻ đáng ngờ…
Đâu, chúng ta là những kẻ đáng ngờ đấy chứ.
“Hở?”
Một giọng nói vang lên từ đâu đó khiến tôi giật mình.
Khi tôi nhìn lên thì bắt gặp gương mặt của Karasu, và nhỏ này đang vẫy tay.
“Ê, Nagi”
Tôi kiểm tra giờ trên điện thoại.
Giờ là 10:30 tối, vẫn còn 30 phút nữa mới bắt đầu buổi offline lúc 11 giờ.
“Ngay lúc cậu bắt đầu giải thích sự cố về ngôi nhà nguyện ước cho mẹ cậu đấy”
“Đó chỉ mới đoạn đầu thôi”
Tôi gắt, bực bội cho hết mớ sách vở vào cặp.
“Xin lỗi, xin lỗi mà. Mà cậu biết đấy, rình mò là thói quen của bọn tớ rồi”
Karasu nở một nụ cười dễ thương.
Đây là một nhà hàng nhỏ gần đường Itsuki Ichikai.
Những thành viên mê những điều kỳ bí trên diễn đàn tôi thường lui tới có một buổi offline khẩn cấp ở đây. Dĩ nhiên Karasu không phải tên thật, chỉ là cái nick online, cũng như tôi, Yamada Nagito có nick là Nagi thì nhỏ là Karasu. Đây là lần thứ 3 chúng tôi gặp nhau, mà tôi vẫn chưa thể biết tên thật của nhỏ. Tuy nhiên nhỏ là một thành viên cốt cán của diễn đàn Ikaigabuchi, và với một kẻ chỉ mới thập thò vào diễn đàn hồi đầu xuân như tôi thì nhỏ đúng là một đàn chị thực thụ.
Nhỏ vẫn xuất hiện với hình thức như thường lệ, một cái váy tím dài chấm gót, và chỉ có một bộ đồ lót đen, hay nói cách khác nhỏ này để ngực trần. Bầu ngực đó cứ như muốn tót ra ngoài trình diện vào bất kỳ lúc nào càng khiến cho nhỏ thêm quái gở. Khổ nỗi đây lại là kiểu diện thường nhật của nhỏ.
“Cậu đến sớm quá nhỉ, thế hôm nay dọn hàng sớm à?”
Tôi hỏi.
Chắc vậy. Thầy bói không có khách hàng thì cũng chẳng có gì làm.
Nhỏ cởi áo khoác ngoài rồi ngồi đối diện tôi.
“Mà nói thật với cậu chứ.”
Vừa nhìn tôi nhỏ vừa nghịch cái vật hình đầu lâu che trước ngực
“Nhà cậu không hề liên quan đến việc này đâu.”
“Sao?”
“Là gì nhỉ? À… ừ… thần hồn nát thần tính thôi”.
“Thần hồn nát thần tính?”
“Một kiểu hay gặp trong khoa học nhận thức ấy mà. Nếu cậu cứ nghĩ rằng mình đang sợ hãi thì cậu sẽ thấy những khuôn mặt đáng ngờ trên trần nhà, kiểu vậy đó. Tại mỗi ngày cậu cứ nghe âm thanh cào cửa nên cậu bắt đầu thấy những con số vốn dĩ luôn nằm sẵn trong nhà cậu.”
“Th… thật á?”
“Tớ nói thật đấy. Ý là cậu đến Tokyo từ vùng Shizuoka cực kỳ hẻo lánh, và đây cũng là lần đầu tiên cậu ở một mình, đúng chứ? Thế rồi cậu lại ở một mình trong căn nhà gỗ cũ nên cũng đâu có gì đáng ngạc nhiên đâu. Tớ cũng từng sống ở một căn nhà thường xuyên kêu kẽo kẹt như thế nên tớ hiểu cảm giác của cậu mà. Âm thanh kiểu đó khó chịu lắm.”
Nhỏ vừa nói vừa ra hiệu cho phục vụ mang bia.
“Mà này, nếu mọi thứ đúng là do tớ làm quá lên thì tớ biết nói gì với những người cùng dự offline khác đây? Liệu tớ có bị ban khỏi site tuyệt vời này chỉ vì một đêm ngốc nghếch không?”
“Ôi, đừng có lo mà.”
Nhỏ cười to.
“Chúng ta chỉ là một nhóm nhỏ thích gặp gỡ và chia sẻ những câu chuyện kỳ bí thôi”.
“Nhưng liệu có thật sự đơn giản như vậy không?” Tầm chục người đến dự đấy.
Rồi Karasu nhìn tôi đầy ngạc nhiên.
Cậu không để ý sao?
Để ý gì cơ?
“
Buổi offline này chứ sao, cũng tầm ba chục mạng góp mặt đấy.”
“… Hả !!!”
Tôi vội vã truy cập thông báo offline của Ikaigabuchi qua điện thoại.
Rồi mở topic “Yêu cầu điều tra ngôi nhà nguyện ước” và giật mình.
“Ừ phải, sao bỗng dưng số người tăng đột ngột thế? Nhiều người hứng thú với ngôi nhà nguyện ước đến thế sao?”
“Không may là chẳng phải ai cũng thế. Cậu thấy không, ngay đến ”Suu” và “Zippo”, vốn dĩ không hề động đậy nếu đó chỉ là chuyện kinh dị bình thường cũng mò đến đấy.
… Chuyện kinh dị ư?
Nhỏ bật cười trước thái độ của tôi rồi chụp cái điện thoại trên tay tôi, nghịch nó trong ít phút rồi chỉ cho tôi thấy màn hình.
“Đây nè, theo tớ thì chính người post thứ tư, Yoishi, mới là nguyên nhân thu hút mọi người đến đây.”
“Yoishi là ai?”
“Chịu.”
Karasu cười nụ và móc ra một điếu xì gà rồi nhẹ nhàng châm lửa bằng một cái bật lửa cũ. Sau khi phà ra một hơi khói thì nói bằng một giọng trầm.
“Tất cả những ai từng gặp Yoishi đều chết trong vòng 7 ngày sau đó”
“Cái gì?”
“Còn nữa, Yoishi không phải là người sống. Những buổi offline có mặt Yoishi đều kết thúc trong kinh hoàng. Chuyện gì đã xảy ra ở đó?”
“Cái… cái gì thế?”
“Một cái gì kiểu như truyền thuyết đang lan tỏa khắp Ikaigabuchi. Vẫn chưa một ai thực sự gặp Yoishi, chẳng ai biết Yoishi già hay trẻ, nam hay nữ. Tuy nhiên bất kỳ ai đã từng gặp Yoishi đều im lặng, sau đó cả topic biến mất. Những người tham dự sau đó không hề vào Ikaigabuchi, hay là…”
Là sao?
“Chết cả”
Giọng nhỏ cứ như nước lạnh xối vào cổ họng tôi. Còn Karasu vui vẻ cầm lấy cốc bia và thoải mái nốc cạn.
“Oa, ngon quá!!!”
Với một giọng vô tư.
“Nhưng đó… chỉ là tin đồn, đúng không?”
Tôi hỏi, và nhỏ cười, chắc vậy.
“Tức cho dù “ngôi nhà nguyện ước” chỉ là đồ dỏm thì vẫn còn có Yoishi. Thành ra mọi người kéo đến đây cho vui ấy mà nên cậu đừng quá áy náy.
Nghe nhỏ nói, tôi có cảm giác vui buồn lẫn lộn.
Cho đến hôm nay, ngay lúc này, tôi vẫn một mình vật lộn với nỗi sợ, không dám quay trở về nhà. Và tôi cứ hy vọng rằng buổi gặp mặt hôm nay sẽ nhận được vài ý kiến đáng giá từ những thành viên Ikagabuchi kỳ cựu, để rồi khi biết rằng toàn bộ chỉ là hiểu nhầm thì nỗi sợ của tôi vẫn chưa hoàn toàn tan biến hết.
“Mà nếu Yoishi hứng thú với vụ này thì có khả năng ngôi nhà nguyện ước là thật lắm chứ?”
“Ai biết được. Tớ chỉ hứng thú với việc xem sự xuất hiện của Yoishi sẽ biến một câu chuyện kinh dị mà tớ chẳng hứng thú sang một hướng quái gở hơn như thế nào thôi”
… Chả hứng thú.
Nếu cậu vẫn còn vướng bận thì có thể lên trang Ikaigabuchi để yêu cầu khảo sát mà. Dù tớ vẫn tin rằng cậu sẽ bị cười cho thối mũi thôi.
Nhỏ cười to, và nốc cạn ly bia.
Đúng là trang Ikaigabuchi thường kiểm tra những khu vực bị ma ám khắp cả nước mà không cần quan tâm đến độ nổi tiếng của nó.
Các khu vực bị ma ám sau khi điều tra sẽ được xếp hạng từ A đến D. Tiêu chí đánh giá khá là kỳ quặc, chẳng hạn những khu vực bị ma ám nổi tiếng như Masakado Kubiduka và Iwainari chỉ là hạng D, hạng có mức độ nguy hiểm thấp nhất. Có giả thiết cho rằng những khu vực này đang ở “thế quân bình”, ở đó ma và người tôn trọng lẫn nhau.
Tuy nhiên những khu vực hạng A lại ít khi được biết đến. Đó là hiện trường của những vụ án mạng vốn đầy những ám ảnh về sự cuồng dại và ghen tuông, những nơi xảy ra cái chết của những người ảo tưởng cuồng tín và tương tự. Người ta nói rằng những nơi đó giống như những lưỡi tầm sét đối với các linh hồn bất mãn với xã hội, những linh hồn mất đi bản ngã, trở thành một hỗn hợp những cảm xúc thù hận, và không thể nào cứu rỗi được nữa.
Karasu nhìn tôi chăm chú trong khi tôi mải nghĩ đến những điều đó.
Này, Nagi.
“Gì?”
“Cậu có dấu hiệu của một cuộc gặp gỡ.”
“Hử?”
“Và đó là… với một cô gái.”
“… Giỡn?”
Khi nghe những lời nói đó, mặt tôi bỗng giãn ra.
“Tiết lộ cụ thể tí cho tớ được không?”
“Hừm…”
Nhỏ bắt đầu nghịch nghịch cái vật hình đầu lâu phía trước ngực rồi nói tiếp.
“Biết nói thế nào nhỉ, đó là một cuộc gặp gỡ đặc biệt. Kiểu như hai linh hồn trước đây vốn chia lìa giờ lại tái hợp. Nhưng mà…”
Nhỏ vừa nói vừa nhìn tôi, cái nhìn như muốn xuyên thủng tôi để đến một thế giới khác.
“Thật khó để có thể khẳng định được rằng việc cậu gặp cô gái ấy sẽ làm cậu hạnh phúc.”
“Vậy tức là sao?”
“Và hơn thế nữa… Hơ? Chẳng phải cô ấy đã chết rồi sao?”
“… Ê!!!”
Phải chăng đó là trạng thái lên đồng?
Cậu chắc lại đùa với tớ thôi. Tôi nghĩ vậy, nhưng tôi vẫn nhớ mỗi lần gặp nhau nhỏ lại dự đoán một điều gì đó về tôi. Lần trước nhỏ có nói tôi sẽ gặp may mắn với xe đạp và hậu quả là tôi bị một chiếc xe đạp tông phải trên đường về nhà. Lần khác nhỏ có nói tôi có duyên với vàng, lúc đó tôi vui lắm, nhưng hóa ra tôi lại dẫm phải một chiếc đinh màu vàng ngay khi về đến nhà. Hay nói cách khác, nhỏ có biệt tài nói những điều không may theo cái cách không ai dám tin rằng đó là điềm rủi, vốn dĩ là một kỹ năng quan trọng cho một thầy bói. Tôi ngờ như thế lắm chứ.
Karasu này, nếu cậu là một thầy bói vậy sao cậu không nói với khách hàng của mình cách phòng tránh điềm rủi nhỉ?
Tôi hỏi.
Nhưng việc có coi đó là điềm rủi hay không lại phụ thuộc vào khách hàng kia mà.
Nhỏ lè lưỡi, rồi thét gọi nhân viên phục vụ đi ngang qua: “Cho thêm cốc bia nữa em ơi”.
Tôi ngồi đó, nhìn nhỏ đầy bực bội, còn chuông cửa cứ liên tục kêu, rồi những kẻ khả nghi lần lượt từng người một lũ lượt vào quán. Trông cái cách họ đến sau khi nhìn thấy Karasu tôi đoan chắc rằng đây cũng là những người đến dự buổi offline.
“A, Karasu đây mà. Vẫn đẹp như ngày nào nhỉ!!!”
“Lâu mới gặp cậu đấy, Maru.”
“Tớ vui quá!!!”
“Ý trời cả đấy.”
Khi những câu chuyện còn tiếp diễn thì chỗ ngồi của tôi ở phía cuối nhà hàng giờ đã bắt đầu rộn rã. Thi thoảng tôi có thấy vài ba gương mặt quen thuộc, nhưng hầu hết đều là những người tôi chưa bao giờ gặp. Tôi cũng hay đi offline mỗi khi lên Tokyo, và cứ mỗi lần đi là một lần biết thêm những gương mặt mới khiến tôi nhận ra rằng thế giới những điều kỳ bí thực sự rất rộng lớn.
Đồng hồ chỉ mới điểm qua 11 giờ một chút mà số người yêu thích những điều kỳ bí đến dự buổi offline đã vượt qua con số ba chục. Tôi chọn nhà hàng này vì ban đầu tôi nghĩ chỉ có tầm 10 người đến dự, nhưng giờ thì quá tải mất rồi. Mỗi khi phục vụ đi ngang qua nhìn tôi mỉm cười đầy ẩn ý khiến tôi xấu hổ.
“Còn ai đến nữa không?”
Tôi hỏi nhỏ Karasu, vốn đang sôi nổi tám với bạn bè, và mặt nhỏ hơi đỏ khi trả lời tôi, giờ thì mọi thứ trượt ra ngoài tầm kiểm soát mất rồi.
“Còn vài ba kẻ đến mà không báo trước nữa kia, nên chắc vẫn còn vài người nữa.”
Thiệt là mệt mỏi mà.
Có khi cả Yoishi đáng sợ cũng đến nữa.
Nhỏ nói một cách nhẹ nhàng, nhưng mà…
Mọi thứ càng lúc càng rắc rối.
“Thế Yoishi là ai nhỉ?”
Đúng như dự đoán, chưa đầy một giờ sau buổi offline vốn dĩ bàn về “căn nhà nguyện ước”.
Những người kỳ cựu say mê chuyện kỳ bí tập trung trong nhà hàng nhỏ này bắt đầu nhìn quanh với hy vọng tìm thấy được Yoishi.
“Cũng đã đến lúc giới thiệu lẫn nhau rồi ấy nhỉ!!!”
Đó là giọng nói của một người đàn ông trung niên có bộ mặt đỏ dừ với nickname “Professor”.
Chỉ cần nhìn số cốc bia vung vãi xung quanh bàn của ông ta cũng đủ biết ông ta uống say cỡ nào. Và rồi một làn sóng đồng thuận từ những người khác “ừ, được đấy” bắt đầu đứng lên chào cả hội từng người một. Giờ thì cũng quá nửa đã ngà ngà, lúc này họ ít giống những người yêu thích truyện kỳ bí mà giống như những bợm nhậu hơn.
“Đầu tiên, tôi là Professor. Lĩnh vực kỳ bí yêu thích của tôi là những câu chuyện từ những người vốn đã trải qua những nỗi đau về sắc tộc” (post-trauma ethnicity – Người dịch tạm dịch là những nỗi đau sắc tộc)
“Thứ hai, tôi là Rabbit. Tôi thích những truyền thuyết dân gian về ngài Ryoumen Sukuma.”
“Thứ ba là tôi, Harley! Tôi rất hứng thú với những thứ có liên quan đến Oopart (out of place artifact – những đồ vật không rõ nguồn gốc. Người dịch). Hiện tại tôi đang khảo cứu về bản thảo Voynich.”
Sao lại có thứ tự một hai ba ở đây? Rồi cả Rabbit và Harley cũng hùa vào nữa nhỉ?
Những người có sở thích truyện kỳ bí khá là vui tính, và cứ thế từng người một tự đứng lên giới thiệu với một giọng sang sảng. Có vẻ như tôi phải gánh chịu những cái nhìn chẳng mấy thiện cảm từ những thực khách còn lại trong nhà hàng.
“Thứ bảy là em, Karasu.”
Khi nhỏ vui vẻ đứng dậy thì nổi lên một tràng pháo tay, và để đáp lại nhỏ cúi chào khắp mọi nơi, thế là tôi chào thua. Ngẫm mới thấy mỗi cuộc offline của Ikaigabuchi đều như thế cả, cứ như đặc điểm nhận diện của những thành viên trang này.
“Ê Nagi, tiếp là cậu đấy.”
Karasu thúc tôi. Tôi tần ngần đứng dậy.
“À, em là người thứ 8, em tên Nagi, hiện đang là sinh viên đại học.”
“Thế cậu thích lĩnh vực kỳ bí nào?”
“À, những điều kỳ thú… nhưng hiện thời là những gì liên quan đến ma quỷ.”
Khi tôi nhẹ nhàng đáp trả những câu hỏi dành cho mình thì mọi người bắt đầu gào lên: “Rụt rè quá đấy! Uống thêm nữa đi!”, thế là một ai đó gọi bia cho tôi. Mà tôi chỉ mới 18, đâu đã đủ tuổi uống đâu, nên đâu có uống được.
“Đừng lo, đừng lo, tớ uống cho. Chỉ cần cậu làm bộ uống là họ vỗ tay ngay ấy mà”
Karasu cười to lấy tay phát vào mông tôi một cú.
Và khoảng hơn 30 người lần lượt tự giới thiệu theo cách như thế.
Rồi cũng đến lúc chấm dứt.
Không một ai ở đây có nickname Yoishi cả.
“Ô, vậy người đó không đi rồi.”
“Tớ đến chỉ để muốn gặp Yoishi thôi.”
Hay có ai đó mạo danh nhỉ?
Từng người một nói, nhưng việc nhiều người chưa từng gặp nhau ngoài đời thực cũng khiến cho việc xác định người nói dối trở nên khó khăn hơn.
“Thôi thì chúng ta đã ngồi lại đây với nhau hôm nay sao chúng ta không thảo luận về “ngôi nhà nguyện ước” nhỉ?”
Tôi mở lời, nhưng Suu cướp lời ngay.
“Tôi nghĩ thế này.”
“Một thành viên kỳ cựu của Ikaigabuchi, nếu tôi nhớ đúng thì anh ta vốn là chủ một tiệm rượu có sở thích sưu tầm mấy thứ như tay tengu hay mai kappa.”
“Yoishi có khi là clone của Krishna đấy”
Tôi thở dài, nhưng giật mình khi nghe cái tên đó.
“Hừ, có lý.”
Một ai đó đáp trả.
“Nếu chúng ta tóm lược lại những tin đồn xung quanh Yoishi, kiểu như những ai tiếp xúc với Yoishi đều có một kết cục thê thảm. Yoishi không phải người sống. Những ai từng gặp Yoishi đều chết 7 ngày sau hay đại loại. Nhưng thực sự chúng ta đâu đã nghe ai chết, và có khi một topic thình lình biến mất chỉ vì Krishna bí mật tham gia điều tra một khu vực rùng rợn nào đó chăng? Tôi nghĩ vậy đấy.”
“Tôi hiểu rồi” . Ngay cả Karasu gật đầu.
“Dạo này Krishna cũng ít ra mặt nên điều này không phải là vô lý đâu.”
“Đợi… đợi đã”
Tôi xen vào, “Krishna, admin của Ikaigabuchi đúng không? Đã ai gặp anh ta chưa?”
“Ồ, anh ta lúc nào chả xuất hiện trong mấy buổi offline kia chứ”
“Nhưng hôm nay anh ta không đi sao?”
“Muốn gặp anh ta à?”
“Hẳn nhiên rồi.”
Lý do tôi hứng thú với Ikaigabuchi ngay lập tức chính là ấn tượng về sự xuất chúng của người có tên Krishna. Tất nhiên ngay từ đầu tôi cũng phần nào hứng thú với những chuyện kỳ bí, nhưng sự hấp dẫn của Ikaigabuchi với tôi lại hoàn toàn khác.
Ngay lúc đọc những dòng chữ quái gở ở đầu trang: “Những thứ quấy nhiễu con người cũng quấy nhiễu cả ma quỷ”. Ngay từ đầu, Ikaigabuchi là một trang có mục đích làm êm đẹp mối quan hệ giữa người và ma. Hầu hết mọi người đều không nhìn thấy ma, chính vì vậy dù chúng ta không hề cố ý thì chúng ta vẫn làm phiền ma còn nhiều hơn việc chúng quấy nhiễu chúng ta. Đối với tôi đây là một cái nhìn mới, và khá quái gở. Và khi tôi đọc kỹ hơn về những khu vực kinh dị đã biết trên Ikaigabuchi thì niềm tin của tôi còn chắc chắn hơn. Mỗi bài viết đều tràn ngập sự tôn kính với ma, thể hiện sự tôn trọng đối với cả người sống và kẻ chết.
Tôi cứ luôn tự vấn mình rằng tại sao con người ta cứ sợ ma? Có lẽ một số con ma hay đùa giỡn với người, còn số khác lại can ngăn “ngừng lại đi” rồi nhảy vào can ngăn, có lẽ chưa ai nghĩ đến điều đó. Có lẽ lệnh ấy được những con ma tuân thủ triệt để, thành thử ra đại đa số con người sống yên lành mà không bận tâm mấy đến những hiện tượng siêu nhiên.
Đoạn văn ấy làm tôi giật mình.
Những câu chữ ấy thuyết phục được tôi, khi tôi mới đến Tokyo và chưa có người bạn nào. Tôi đã nhận ra rằng người ta giao tiếp với nhau bằng sự thẳng thắn, điều đó giúp cho tôi có thêm niềm tin mình sẽ sống được ở Tokyo này, nơi mà nhiều người nói mối quan hệ giữa người với người đang yếu đi và nhạt nhòa, ở đó người ta tránh tiếp xúc với nhau càng nhiều càng tốt. Đó là lý do thật sự tại sao tôi bắt đâu tham gia vào trang này.
Tôi bắt đầu bị người tên Krishna đó hấp dẫn bằng những tin tức cập nhật về những điều kỳ thú, về những hiểu biết sâu, và rộng của anh ta về những chuyện kỳ bí. Những từ ngữ và câu văn người đó nói đều tỏa ra sự thật từ trong đó. Đó là những thứ tôi thiếu, và những điều ấy đã lấp đầy tâm hồn tôi vào thời điểm đó. Với tôi Krishna như một người cha, một người anh của tôi ở cái đất Tokyo này vậy.
Và nếu có thể…
Tôi muốn đích thân Krishna tìm hiểu về “ngôi nhà nguyện ước”
“Krishna bao… bao nhiêu tuổi? Anh ấy là người thế nào?”
“Cậu cà lăm rồi kìa Nagi”. Bình tĩnh nào, uống cái coi
Không bận tâm đến Suu và những người khác, tôi nhấn mạnh câu hỏi.
“Hãy cho em biết đi. Làm thế nào để gặp được anh ấy?”
Tuy nhiên đáp trả lại câu hỏi của tôi là cả một sự im lặng từ ba mươi mấy con người.
“Nhiều khả năng anh ta sẽ chẳng bao giờ đi offline nữa đâu.”
“Sao lại thế?”
“Có vài ba chuyện đã xảy ra.”
“Vài ba chuyện là sao?”
“À thì… từ từ cậu sẽ biết. Giờ cứ thong thả đã.”
Tôi chỉ nhận được những câu trả lời mơ hồ như thế.
Người phá vỡ sự im lặng đang tràn ngập trong nhà hàng là Zippo, tôi nghĩ đó là một lập trình viên.
“À… tôi không đồng ý.”
“Về điều gì?”
Karasu hỏi, Zippo nhấc gọng kính lên rồi chậm rãi trả lời.
“Việc Yoishi và Krishna là một người.”
“Ý anh là sao?”
“Vì tôi có quen người đã từng gặp Yoishi ở một buổi offline.”
“Thế á?”
Toàn bộ đồng thanh gào lên.
“Đó là người thế nào? Trai? Gái? Mấy tuổi? Buổi off nào?”
Cả loạt câu hỏi đổ xô tới, Zippo lặng lẽ trả lời.
“Buổi off đó cách đây nửa năm, với mục đích điều tra một bệnh viện bỏ hoang ở quận Tama.”
“Và Yoishi trông như thế nào?”
“À… tôi cũng chịu.”
“Anh không biết sao?”
Karasu hỏi tiếp, và Zippo nhấp một ngụm trước khi trả lời.
“Vì bạn anh nằm viện rồi.”
“Nằm viện ư?”
“Chấn thương tâm lý.”
Và như vậy sự kích động ban nãy một lần nữa nhường chỗ cho sự im lặng.
Kiểu như có một thứ gì đó nặng nề đã đáp xuống chỗ ngồi vậy.
“Nhập viện vì chấn thương tâm lý? Có phải do Yoishi không?”
Suu hỏi, Zippo lắc đầu.
“Tôi chịu, nhưng sau khi tỉnh lại thì anh ta chỉ nhắc mỗi Yoishi. Đó là lý do tôi có mặt ở buổi offline này, vì tôi muốn hỏi trực tiếp người đó chuyện gì đã xảy ra ở buổi offline ấy.”
Khi Zippo ngừng nói thì mọi người lại chìm vào im lặng.
Và nhà hàng lại một lần nữa rộ lên bằng những câu chuyện vè Yoishi. “Ngẫm mới thấy” giờ đã trở thành câu cửa miệng khi có người nhắc tới Yoishi.
Tóm lại mọi thứ như thế này.
Dường như Yoishi không thường xuất hiện ở Ikaigabuchi. Mặc dù ít xuất hiện nhưng mỗi khi đăng nhập thì Yoishi post ở hầu hết mọi topic, thể hiện ý kiến ở tất cả mọi vấn đề bất kể điều gì. Dựa trên thời điểm đăng nhập thì có thể hình dung Yoishi như một kẻ nghiện những điều kỳ bí với việc ngồi máy liên tục 24h/ngày. Kiến thức về những hiện tượng siêu nhiên của người đó có thể coi là đối thủ của Krishna, nhưng những bài post của người đó không hề chung quan điểm về sự tôn trọng đối với ma vốn là đặc trưng của Krishna. Có thể mô tả Yoishi như thế này – một người đã chết đang lang thang trên mạng.
Có khi tin đồn về việc Yoishi không phải là người sống lại đúng đấy.
Jersey nói, anh ta vốn là một tác giả viết cho tạp chí.
“Nhớ lúc trước có một topic thế này. Tôi là ma đấy, bạn có gì cần hỏi không?”
“À, bài post mà mọi cách kiểm tra IP, PC và host đều không cho kết quả nên người ta bắt đầu nghĩ rằng điều đó là thật chứ gì.”
“Tôi nghĩ đó lại là một dạng thức siêu nhiên có thể đồng bộ hóa được với máy tính và các thiết bị số khác. Bởi cậu biết đấy, sóng não cũng là tín hiệu điện yếu mà.”
“Cậu cũng nghe khá nhiều chuyện về những con ma viết online chứ.”
“Thế hóa ra Yoishi…”
Suu tóm tắt:
“Chúng ta không thể thấy, nhưng người đó vốn dĩ đã ở đây chăng?”
Những lời nói đó khiến tôi lạnh sống lưng.
Tôi nhìn vào những cửa tiệm còn sáng đèn.
Không chỉ mình tôi, mà nhiều người khác cũng cảm thấy lạnh gáy.
Và từ đó mọi người tránh đề cập đến ma quỷ. Dần dần mọi người chia ra thành các nhóm nhỏ gồm những người chung sở thich.
Là người tổ chức buổi offline này, tôi muốn hướng mọi người về chủ đề ban đầu, nhưng tôi đoan chắc chẳng còn ai nhớ đến chuyện về ngôi nhà của tôi nữa. Hơn thế nữa Suu đang kể một câu chuyện vô cùng hấp dẫn, không thể bỏ qua được. Một chiếc hộp mua từ cửa hàng đồ lưu niệm không thể mở ra được, truyện ma liên quan đến tờ tiền giấy được tìm thấy sau lưng một bức tranh treo tường tại một khách san nọ hay một cô gái tươi cười nói chuyện với con búp bê – mỗi thứ đều khiến cho bạn không dám ngủ một mình vào ban đêm.
Những câu chuyện kỳ bí liên miên bất tận đã khiến cho mọi người quên bằng thời gian đang trôi.
Rồi buổi offline cũng kết thúc vào lúc một giờ sáng.
Nếu như ma thực sự tồn tại.
Liệu ai chứng minh được rằng chúng tồn tại mà không thể bị phản bác không? Con cho rằng không thể có điều đó, dù nhân loại có phát triển đến mức độ nào đi nữa. Hay nói cách khác, không một ai, ở bất kỳ đâu có thể đưa ra một luận cứ không thể bàn cãi rằng chúng thực sự tồn tại.
Từ điểm này có thể thấy những tranh cãi về sự tồn tại của ma quỷ thực sự vô nghĩa. Đó là lý do tại sao người chiến thắng trong những cuộc tranh luận như thế này là những người chỉ đơn giản xem chuyện ma như là câu chuyện giải trí mà thôi. Dĩ nhiên con thuộc số này, và có thể gọi thẳng con là một kẻ ghiền truyện kỳ bí.
Mẹ hẳn không biết, nhưng thế giới này đầy những nghịch lý. Con giờ bằng này tuổi rồi vẫn còn hăng say đi tìm nguyên nhân của những truyện kinh dị. Con biết con sẽ bị người ta chế giễu, nhưng thực sự thế giới vẫn tồn tại nhiều điều không giải thích được.
Phải.
Chẳng hạn như chỗ trọ con đang ở.
Tòa kiến trúc cũng phải 30 năm tuổi này nằm cạnh đập Tamagawa, hẳn phần nào vì nó ở một vị trí “đắc địa” thế nên giá thuê phải nói là rất rẻ. Khi tôi đến Tokyo vào mùa Xuân để tìm một căn hộ với giá cả phải chăng thì tôi tìm được nơi này.
Từ nhà tôi đạp xe đến tiệm tạp hóa gần nhất mất khoảng 10 phút. Căn hộ trông hết sức tối tăm và bị che khuất bởi lùm cây bụi dày, và xung quanh không có đèn đường nên cứ đến tối là nơi này tối đen như mực. Tuy nhiên tôi lại thích căn hộ cũ này. Nó được xây như kiểu một nhà nghỉ trên núi, với tầng trệt dùng để làm gara, hai tầng tiếp theo thì vô cùng rộng rãi, quá xa hoa với một người chỉ sống một mình. Cái bếp mini thì khá là chật chội, nhưng bù lại có phòng khách theo kiểu Nhật, một phòng tắm, và cả gác xép nữa. Theo như tin đồn tôi nghe được thì một kiến trúc sư đã xây nó thành một nơi làm việc riêng tư. Tôi thích ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hơn thế nữa ở Tokyo Musashino này kiếm được một chỗ thuê trọ có nhà tắm với giá chỉ 30000 yen là một mức giá rẻ giật mình kèm theo một câu chuyện khó có thể bỏ qua được như quà khuyến mãi.
“Những lời nguyện cầu ở căn nhà này đều linh ứng.”
Tay cò nhà giới thiệu chỗ này cho tôi nở một nụ cười đầy tự tin.
Vị kiến trúc sư thiết kế ngôi nhà này vốn là một người có tiếng. Một người vẽ minh họa khi đến trọ ở đây trở nên bận bịu và sau đó dọn đến chỗ khác gần thành phố hơn. Rồi một cặp vợ chồng trẻ vừa chuyển nhà tháng rồi đã cho ra đời một cháu bé bụ bẫm nên giờ chỗ này vẫn còn trống. Em may mắn lắm đấy.
Sau khi nghe những lời như thế thì ai mà không nhanh chóng ký hợp đồng kia chứ?
Thời cơ hiếm có đâu dễ mất? Giờ này tôi cảm thấy mình ngon hơn hẳn lũ bạn học, vốn phải trả tiền thuê gấp đôi và giờ đang sống trong mấy cái chuồng thỏ ọp ẹp. Dù gì đi nữa tôi vẫn cảm thấy mình may mắn đến thế nào trong lần đầu tiên ra riêng.
Và trong vòng chưa đầy một tháng tôi đã nhận ra ngay mình sai lầm đến thế nào.
Mỗi đêm tôi đều nghe thấy âm thanh ở đâu đó. Thứ âm thanh kẽo kẹt khó chịu này cứ y như có một ai đó đang cố gắng mở một cánh cửa cũ. Tôi tự trấn an mình rằng có khi đó chỉ là một chỗ khuyết trong kiến trúc, nhưng ngay sau đó tôi thấy lạ bởi nó luôn xảy ra vào lúc hai giờ sáng. Khi tôi cố gắng di chuyển từ phòng ngủ của mình tới phòng khách thì âm thanh lập tức ngừng lại. Lúc đó tôi nghĩ rằng có khi âm thanh đó phát ra từ trên đầu nên tôi lên tầng 3 kiểm tra gác xép nhưng ở đó hoàn toàn không có gì có thể phát ra thứ âm thanh tôi đã nghe. Tôi đã định sắp xếp lại chỗ này sao cho ngăn nắp hơn, nhưng lúc này tôi chỉ có cái bàn và kệ sách. Xung quanh tôi các cửa sổ đều đã đóng nên chẳng có gì có thể tạo ra âm thanh được cả. Tiếp sau đó tôi kiểm tra toilet và nhà tắm nhưng vẫn chẳng tìm thấy gì hơn. Thế là lúc đó tôi cứ ngỡ mình đang hoang tưởng nên lăn ra ngủ tiếp. Tuy nhiên ngay sau đó âm thanh ấy lại xuất hiện. Kẽo kẹt, âm thanh của một cái gì đó cạo vào cánh cửa gỗ. Đó không phải là mèo chuột gì, mà là một âm thanh cực kỳ quái gở, kiểu như một cái gì đó đang được kéo ra từ bóng tối sau một thời gian dài bị giam giữ.
Rồi âm thanh đó vang vọng khắp nhà cứ như chúng đang xuyên thủng lỗ tai tôi. Kết quả là tôi luôn để đèn sáng và mang nút bịt tai khi ngủ. Nhưng vấn đề không dừng lại ở đó.
Hai tuần trước đây.
Tôi gặp phải một vấn đề nghiêm trọng.
Tôi tìm thấy ký hiệu số 7 được một vật gì đó sắc nhọn khắc lên tường dưới chân cầu thang.
Ngay lập tức tôi kiểm tra cửa nẻo quanh nhà nhưng không hề có dấu vết của một ai đó đột nhập vào. Lúc đó tôi cực kỳ hoảng sợ, vết khắc cực kỳ lớn nhưng tôi cứ buộc mình phải nghĩ rằng hẳn là mình không để ý thôi. Vài ngày sau tôi tìm thấy vết khắc số 6 được khắc trên bệ cửa sổ gần bồn tắm. Và cách đây một tuần tôi tìm thấy số 5 ở gần toilet. Giờ thì dù có vô tâm đến đâu đi nữa tôi cũng không thể phớt lờ đi được rồi.
Có một cái gì đó trong căn nhà này!!!
Rõ ràng đang có sự đếm ngược.
Tôi ngay lập tức bay khỏi nhà. Tôi không thể tiếp tục sống ở đây. Tôi vẫn chưa thân với ai ở trường đại học nên những ngày qua tôi vật vờ ở các quán karaoke và quán net. Tôi không dám nói điều này với bất kỳ ai. Tôi cũng chẳng biết một nhà sư hay thầy pháp nào cả. Bất chợt tôi nhận ra có thể những người ở Ikaigabuchi chính là những người phù hợp nhất để thảo luận về chuyện này. Những người bạn cùng sở thích truyện kỳ bí với tôi hẳn sẽ tin tôi.
Và thế là…
Có vẻ như họ không phải là những kẻ đáng ngờ…
Đâu, chúng ta là những kẻ đáng ngờ đấy chứ.
“Hở?”
Một giọng nói vang lên từ đâu đó khiến tôi giật mình.
Khi tôi nhìn lên thì bắt gặp gương mặt của Karasu, và nhỏ này đang vẫy tay.
“Ê, Nagi”
Tôi kiểm tra giờ trên điện thoại.
Giờ là 10:30 tối, vẫn còn 30 phút nữa mới bắt đầu buổi offline lúc 11 giờ.
“Ngay lúc cậu bắt đầu giải thích sự cố về ngôi nhà nguyện ước cho mẹ cậu đấy”
“Đó chỉ mới đoạn đầu thôi”
Tôi gắt, bực bội cho hết mớ sách vở vào cặp.
“Xin lỗi, xin lỗi mà. Mà cậu biết đấy, rình mò là thói quen của bọn tớ rồi”
Karasu nở một nụ cười dễ thương.
Đây là một nhà hàng nhỏ gần đường Itsuki Ichikai.
Những thành viên mê những điều kỳ bí trên diễn đàn tôi thường lui tới có một buổi offline khẩn cấp ở đây. Dĩ nhiên Karasu không phải tên thật, chỉ là cái nick online, cũng như tôi, Yamada Nagito có nick là Nagi thì nhỏ là Karasu. Đây là lần thứ 3 chúng tôi gặp nhau, mà tôi vẫn chưa thể biết tên thật của nhỏ. Tuy nhiên nhỏ là một thành viên cốt cán của diễn đàn Ikaigabuchi, và với một kẻ chỉ mới thập thò vào diễn đàn hồi đầu xuân như tôi thì nhỏ đúng là một đàn chị thực thụ.
Nhỏ vẫn xuất hiện với hình thức như thường lệ, một cái váy tím dài chấm gót, và chỉ có một bộ đồ lót đen, hay nói cách khác nhỏ này để ngực trần. Bầu ngực đó cứ như muốn tót ra ngoài trình diện vào bất kỳ lúc nào càng khiến cho nhỏ thêm quái gở. Khổ nỗi đây lại là kiểu diện thường nhật của nhỏ.
“Cậu đến sớm quá nhỉ, thế hôm nay dọn hàng sớm à?”
Tôi hỏi.
Chắc vậy. Thầy bói không có khách hàng thì cũng chẳng có gì làm.
Nhỏ cởi áo khoác ngoài rồi ngồi đối diện tôi.
“Mà nói thật với cậu chứ.”
Vừa nhìn tôi nhỏ vừa nghịch cái vật hình đầu lâu che trước ngực
“Nhà cậu không hề liên quan đến việc này đâu.”
“Sao?”
“Là gì nhỉ? À… ừ… thần hồn nát thần tính thôi”.
“Thần hồn nát thần tính?”
“Một kiểu hay gặp trong khoa học nhận thức ấy mà. Nếu cậu cứ nghĩ rằng mình đang sợ hãi thì cậu sẽ thấy những khuôn mặt đáng ngờ trên trần nhà, kiểu vậy đó. Tại mỗi ngày cậu cứ nghe âm thanh cào cửa nên cậu bắt đầu thấy những con số vốn dĩ luôn nằm sẵn trong nhà cậu.”
“Th… thật á?”
“Tớ nói thật đấy. Ý là cậu đến Tokyo từ vùng Shizuoka cực kỳ hẻo lánh, và đây cũng là lần đầu tiên cậu ở một mình, đúng chứ? Thế rồi cậu lại ở một mình trong căn nhà gỗ cũ nên cũng đâu có gì đáng ngạc nhiên đâu. Tớ cũng từng sống ở một căn nhà thường xuyên kêu kẽo kẹt như thế nên tớ hiểu cảm giác của cậu mà. Âm thanh kiểu đó khó chịu lắm.”
Nhỏ vừa nói vừa ra hiệu cho phục vụ mang bia.
“Mà này, nếu mọi thứ đúng là do tớ làm quá lên thì tớ biết nói gì với những người cùng dự offline khác đây? Liệu tớ có bị ban khỏi site tuyệt vời này chỉ vì một đêm ngốc nghếch không?”
“Ôi, đừng có lo mà.”
Nhỏ cười to.
“Chúng ta chỉ là một nhóm nhỏ thích gặp gỡ và chia sẻ những câu chuyện kỳ bí thôi”.
“Nhưng liệu có thật sự đơn giản như vậy không?” Tầm chục người đến dự đấy.
Rồi Karasu nhìn tôi đầy ngạc nhiên.
Cậu không để ý sao?
Để ý gì cơ?
“
Buổi offline này chứ sao, cũng tầm ba chục mạng góp mặt đấy.”
“… Hả !!!”
Tôi vội vã truy cập thông báo offline của Ikaigabuchi qua điện thoại.
Rồi mở topic “Yêu cầu điều tra ngôi nhà nguyện ước” và giật mình.
“Ừ phải, sao bỗng dưng số người tăng đột ngột thế? Nhiều người hứng thú với ngôi nhà nguyện ước đến thế sao?”
“Không may là chẳng phải ai cũng thế. Cậu thấy không, ngay đến ”Suu” và “Zippo”, vốn dĩ không hề động đậy nếu đó chỉ là chuyện kinh dị bình thường cũng mò đến đấy.
… Chuyện kinh dị ư?
Nhỏ bật cười trước thái độ của tôi rồi chụp cái điện thoại trên tay tôi, nghịch nó trong ít phút rồi chỉ cho tôi thấy màn hình.
“Đây nè, theo tớ thì chính người post thứ tư, Yoishi, mới là nguyên nhân thu hút mọi người đến đây.”
“Yoishi là ai?”
“Chịu.”
Karasu cười nụ và móc ra một điếu xì gà rồi nhẹ nhàng châm lửa bằng một cái bật lửa cũ. Sau khi phà ra một hơi khói thì nói bằng một giọng trầm.
“Tất cả những ai từng gặp Yoishi đều chết trong vòng 7 ngày sau đó”
“Cái gì?”
“Còn nữa, Yoishi không phải là người sống. Những buổi offline có mặt Yoishi đều kết thúc trong kinh hoàng. Chuyện gì đã xảy ra ở đó?”
“Cái… cái gì thế?”
“Một cái gì kiểu như truyền thuyết đang lan tỏa khắp Ikaigabuchi. Vẫn chưa một ai thực sự gặp Yoishi, chẳng ai biết Yoishi già hay trẻ, nam hay nữ. Tuy nhiên bất kỳ ai đã từng gặp Yoishi đều im lặng, sau đó cả topic biến mất. Những người tham dự sau đó không hề vào Ikaigabuchi, hay là…”
Là sao?
“Chết cả”
Giọng nhỏ cứ như nước lạnh xối vào cổ họng tôi. Còn Karasu vui vẻ cầm lấy cốc bia và thoải mái nốc cạn.
“Oa, ngon quá!!!”
Với một giọng vô tư.
“Nhưng đó… chỉ là tin đồn, đúng không?”
Tôi hỏi, và nhỏ cười, chắc vậy.
“Tức cho dù “ngôi nhà nguyện ước” chỉ là đồ dỏm thì vẫn còn có Yoishi. Thành ra mọi người kéo đến đây cho vui ấy mà nên cậu đừng quá áy náy.
Nghe nhỏ nói, tôi có cảm giác vui buồn lẫn lộn.
Cho đến hôm nay, ngay lúc này, tôi vẫn một mình vật lộn với nỗi sợ, không dám quay trở về nhà. Và tôi cứ hy vọng rằng buổi gặp mặt hôm nay sẽ nhận được vài ý kiến đáng giá từ những thành viên Ikagabuchi kỳ cựu, để rồi khi biết rằng toàn bộ chỉ là hiểu nhầm thì nỗi sợ của tôi vẫn chưa hoàn toàn tan biến hết.
“Mà nếu Yoishi hứng thú với vụ này thì có khả năng ngôi nhà nguyện ước là thật lắm chứ?”
“Ai biết được. Tớ chỉ hứng thú với việc xem sự xuất hiện của Yoishi sẽ biến một câu chuyện kinh dị mà tớ chẳng hứng thú sang một hướng quái gở hơn như thế nào thôi”
… Chả hứng thú.
Nếu cậu vẫn còn vướng bận thì có thể lên trang Ikaigabuchi để yêu cầu khảo sát mà. Dù tớ vẫn tin rằng cậu sẽ bị cười cho thối mũi thôi.
Nhỏ cười to, và nốc cạn ly bia.
Đúng là trang Ikaigabuchi thường kiểm tra những khu vực bị ma ám khắp cả nước mà không cần quan tâm đến độ nổi tiếng của nó.
Các khu vực bị ma ám sau khi điều tra sẽ được xếp hạng từ A đến D. Tiêu chí đánh giá khá là kỳ quặc, chẳng hạn những khu vực bị ma ám nổi tiếng như Masakado Kubiduka và Iwainari chỉ là hạng D, hạng có mức độ nguy hiểm thấp nhất. Có giả thiết cho rằng những khu vực này đang ở “thế quân bình”, ở đó ma và người tôn trọng lẫn nhau.
Tuy nhiên những khu vực hạng A lại ít khi được biết đến. Đó là hiện trường của những vụ án mạng vốn đầy những ám ảnh về sự cuồng dại và ghen tuông, những nơi xảy ra cái chết của những người ảo tưởng cuồng tín và tương tự. Người ta nói rằng những nơi đó giống như những lưỡi tầm sét đối với các linh hồn bất mãn với xã hội, những linh hồn mất đi bản ngã, trở thành một hỗn hợp những cảm xúc thù hận, và không thể nào cứu rỗi được nữa.
Karasu nhìn tôi chăm chú trong khi tôi mải nghĩ đến những điều đó.
Này, Nagi.
“Gì?”
“Cậu có dấu hiệu của một cuộc gặp gỡ.”
“Hử?”
“Và đó là… với một cô gái.”
“… Giỡn?”
Khi nghe những lời nói đó, mặt tôi bỗng giãn ra.
“Tiết lộ cụ thể tí cho tớ được không?”
“Hừm…”
Nhỏ bắt đầu nghịch nghịch cái vật hình đầu lâu phía trước ngực rồi nói tiếp.
“Biết nói thế nào nhỉ, đó là một cuộc gặp gỡ đặc biệt. Kiểu như hai linh hồn trước đây vốn chia lìa giờ lại tái hợp. Nhưng mà…”
Nhỏ vừa nói vừa nhìn tôi, cái nhìn như muốn xuyên thủng tôi để đến một thế giới khác.
“Thật khó để có thể khẳng định được rằng việc cậu gặp cô gái ấy sẽ làm cậu hạnh phúc.”
“Vậy tức là sao?”
“Và hơn thế nữa… Hơ? Chẳng phải cô ấy đã chết rồi sao?”
“… Ê!!!”
Phải chăng đó là trạng thái lên đồng?
Cậu chắc lại đùa với tớ thôi. Tôi nghĩ vậy, nhưng tôi vẫn nhớ mỗi lần gặp nhau nhỏ lại dự đoán một điều gì đó về tôi. Lần trước nhỏ có nói tôi sẽ gặp may mắn với xe đạp và hậu quả là tôi bị một chiếc xe đạp tông phải trên đường về nhà. Lần khác nhỏ có nói tôi có duyên với vàng, lúc đó tôi vui lắm, nhưng hóa ra tôi lại dẫm phải một chiếc đinh màu vàng ngay khi về đến nhà. Hay nói cách khác, nhỏ có biệt tài nói những điều không may theo cái cách không ai dám tin rằng đó là điềm rủi, vốn dĩ là một kỹ năng quan trọng cho một thầy bói. Tôi ngờ như thế lắm chứ.
Karasu này, nếu cậu là một thầy bói vậy sao cậu không nói với khách hàng của mình cách phòng tránh điềm rủi nhỉ?
Tôi hỏi.
Nhưng việc có coi đó là điềm rủi hay không lại phụ thuộc vào khách hàng kia mà.
Nhỏ lè lưỡi, rồi thét gọi nhân viên phục vụ đi ngang qua: “Cho thêm cốc bia nữa em ơi”.
Tôi ngồi đó, nhìn nhỏ đầy bực bội, còn chuông cửa cứ liên tục kêu, rồi những kẻ khả nghi lần lượt từng người một lũ lượt vào quán. Trông cái cách họ đến sau khi nhìn thấy Karasu tôi đoan chắc rằng đây cũng là những người đến dự buổi offline.
“A, Karasu đây mà. Vẫn đẹp như ngày nào nhỉ!!!”
“Lâu mới gặp cậu đấy, Maru.”
“Tớ vui quá!!!”
“Ý trời cả đấy.”
Khi những câu chuyện còn tiếp diễn thì chỗ ngồi của tôi ở phía cuối nhà hàng giờ đã bắt đầu rộn rã. Thi thoảng tôi có thấy vài ba gương mặt quen thuộc, nhưng hầu hết đều là những người tôi chưa bao giờ gặp. Tôi cũng hay đi offline mỗi khi lên Tokyo, và cứ mỗi lần đi là một lần biết thêm những gương mặt mới khiến tôi nhận ra rằng thế giới những điều kỳ bí thực sự rất rộng lớn.
Đồng hồ chỉ mới điểm qua 11 giờ một chút mà số người yêu thích những điều kỳ bí đến dự buổi offline đã vượt qua con số ba chục. Tôi chọn nhà hàng này vì ban đầu tôi nghĩ chỉ có tầm 10 người đến dự, nhưng giờ thì quá tải mất rồi. Mỗi khi phục vụ đi ngang qua nhìn tôi mỉm cười đầy ẩn ý khiến tôi xấu hổ.
“Còn ai đến nữa không?”
Tôi hỏi nhỏ Karasu, vốn đang sôi nổi tám với bạn bè, và mặt nhỏ hơi đỏ khi trả lời tôi, giờ thì mọi thứ trượt ra ngoài tầm kiểm soát mất rồi.
“Còn vài ba kẻ đến mà không báo trước nữa kia, nên chắc vẫn còn vài người nữa.”
Thiệt là mệt mỏi mà.
Có khi cả Yoishi đáng sợ cũng đến nữa.
Nhỏ nói một cách nhẹ nhàng, nhưng mà…
Mọi thứ càng lúc càng rắc rối.
“Thế Yoishi là ai nhỉ?”
Đúng như dự đoán, chưa đầy một giờ sau buổi offline vốn dĩ bàn về “căn nhà nguyện ước”.
Những người kỳ cựu say mê chuyện kỳ bí tập trung trong nhà hàng nhỏ này bắt đầu nhìn quanh với hy vọng tìm thấy được Yoishi.
“Cũng đã đến lúc giới thiệu lẫn nhau rồi ấy nhỉ!!!”
Đó là giọng nói của một người đàn ông trung niên có bộ mặt đỏ dừ với nickname “Professor”.
Chỉ cần nhìn số cốc bia vung vãi xung quanh bàn của ông ta cũng đủ biết ông ta uống say cỡ nào. Và rồi một làn sóng đồng thuận từ những người khác “ừ, được đấy” bắt đầu đứng lên chào cả hội từng người một. Giờ thì cũng quá nửa đã ngà ngà, lúc này họ ít giống những người yêu thích truyện kỳ bí mà giống như những bợm nhậu hơn.
“Đầu tiên, tôi là Professor. Lĩnh vực kỳ bí yêu thích của tôi là những câu chuyện từ những người vốn đã trải qua những nỗi đau về sắc tộc” (post-trauma ethnicity – Người dịch tạm dịch là những nỗi đau sắc tộc)
“Thứ hai, tôi là Rabbit. Tôi thích những truyền thuyết dân gian về ngài Ryoumen Sukuma.”
“Thứ ba là tôi, Harley! Tôi rất hứng thú với những thứ có liên quan đến Oopart (out of place artifact – những đồ vật không rõ nguồn gốc. Người dịch). Hiện tại tôi đang khảo cứu về bản thảo Voynich.”
Sao lại có thứ tự một hai ba ở đây? Rồi cả Rabbit và Harley cũng hùa vào nữa nhỉ?
Những người có sở thích truyện kỳ bí khá là vui tính, và cứ thế từng người một tự đứng lên giới thiệu với một giọng sang sảng. Có vẻ như tôi phải gánh chịu những cái nhìn chẳng mấy thiện cảm từ những thực khách còn lại trong nhà hàng.
“Thứ bảy là em, Karasu.”
Khi nhỏ vui vẻ đứng dậy thì nổi lên một tràng pháo tay, và để đáp lại nhỏ cúi chào khắp mọi nơi, thế là tôi chào thua. Ngẫm mới thấy mỗi cuộc offline của Ikaigabuchi đều như thế cả, cứ như đặc điểm nhận diện của những thành viên trang này.
“Ê Nagi, tiếp là cậu đấy.”
Karasu thúc tôi. Tôi tần ngần đứng dậy.
“À, em là người thứ 8, em tên Nagi, hiện đang là sinh viên đại học.”
“Thế cậu thích lĩnh vực kỳ bí nào?”
“À, những điều kỳ thú… nhưng hiện thời là những gì liên quan đến ma quỷ.”
Khi tôi nhẹ nhàng đáp trả những câu hỏi dành cho mình thì mọi người bắt đầu gào lên: “Rụt rè quá đấy! Uống thêm nữa đi!”, thế là một ai đó gọi bia cho tôi. Mà tôi chỉ mới 18, đâu đã đủ tuổi uống đâu, nên đâu có uống được.
“Đừng lo, đừng lo, tớ uống cho. Chỉ cần cậu làm bộ uống là họ vỗ tay ngay ấy mà”
Karasu cười to lấy tay phát vào mông tôi một cú.
Và khoảng hơn 30 người lần lượt tự giới thiệu theo cách như thế.
Rồi cũng đến lúc chấm dứt.
Không một ai ở đây có nickname Yoishi cả.
“Ô, vậy người đó không đi rồi.”
“Tớ đến chỉ để muốn gặp Yoishi thôi.”
Hay có ai đó mạo danh nhỉ?
Từng người một nói, nhưng việc nhiều người chưa từng gặp nhau ngoài đời thực cũng khiến cho việc xác định người nói dối trở nên khó khăn hơn.
“Thôi thì chúng ta đã ngồi lại đây với nhau hôm nay sao chúng ta không thảo luận về “ngôi nhà nguyện ước” nhỉ?”
Tôi mở lời, nhưng Suu cướp lời ngay.
“Tôi nghĩ thế này.”
“Một thành viên kỳ cựu của Ikaigabuchi, nếu tôi nhớ đúng thì anh ta vốn là chủ một tiệm rượu có sở thích sưu tầm mấy thứ như tay tengu hay mai kappa.”
“Yoishi có khi là clone của Krishna đấy”
Tôi thở dài, nhưng giật mình khi nghe cái tên đó.
“Hừ, có lý.”
Một ai đó đáp trả.
“Nếu chúng ta tóm lược lại những tin đồn xung quanh Yoishi, kiểu như những ai tiếp xúc với Yoishi đều có một kết cục thê thảm. Yoishi không phải người sống. Những ai từng gặp Yoishi đều chết 7 ngày sau hay đại loại. Nhưng thực sự chúng ta đâu đã nghe ai chết, và có khi một topic thình lình biến mất chỉ vì Krishna bí mật tham gia điều tra một khu vực rùng rợn nào đó chăng? Tôi nghĩ vậy đấy.”
“Tôi hiểu rồi” . Ngay cả Karasu gật đầu.
“Dạo này Krishna cũng ít ra mặt nên điều này không phải là vô lý đâu.”
“Đợi… đợi đã”
Tôi xen vào, “Krishna, admin của Ikaigabuchi đúng không? Đã ai gặp anh ta chưa?”
“Ồ, anh ta lúc nào chả xuất hiện trong mấy buổi offline kia chứ”
“Nhưng hôm nay anh ta không đi sao?”
“Muốn gặp anh ta à?”
“Hẳn nhiên rồi.”
Lý do tôi hứng thú với Ikaigabuchi ngay lập tức chính là ấn tượng về sự xuất chúng của người có tên Krishna. Tất nhiên ngay từ đầu tôi cũng phần nào hứng thú với những chuyện kỳ bí, nhưng sự hấp dẫn của Ikaigabuchi với tôi lại hoàn toàn khác.
Ngay lúc đọc những dòng chữ quái gở ở đầu trang: “Những thứ quấy nhiễu con người cũng quấy nhiễu cả ma quỷ”. Ngay từ đầu, Ikaigabuchi là một trang có mục đích làm êm đẹp mối quan hệ giữa người và ma. Hầu hết mọi người đều không nhìn thấy ma, chính vì vậy dù chúng ta không hề cố ý thì chúng ta vẫn làm phiền ma còn nhiều hơn việc chúng quấy nhiễu chúng ta. Đối với tôi đây là một cái nhìn mới, và khá quái gở. Và khi tôi đọc kỹ hơn về những khu vực kinh dị đã biết trên Ikaigabuchi thì niềm tin của tôi còn chắc chắn hơn. Mỗi bài viết đều tràn ngập sự tôn kính với ma, thể hiện sự tôn trọng đối với cả người sống và kẻ chết.
Tôi cứ luôn tự vấn mình rằng tại sao con người ta cứ sợ ma? Có lẽ một số con ma hay đùa giỡn với người, còn số khác lại can ngăn “ngừng lại đi” rồi nhảy vào can ngăn, có lẽ chưa ai nghĩ đến điều đó. Có lẽ lệnh ấy được những con ma tuân thủ triệt để, thành thử ra đại đa số con người sống yên lành mà không bận tâm mấy đến những hiện tượng siêu nhiên.
Đoạn văn ấy làm tôi giật mình.
Những câu chữ ấy thuyết phục được tôi, khi tôi mới đến Tokyo và chưa có người bạn nào. Tôi đã nhận ra rằng người ta giao tiếp với nhau bằng sự thẳng thắn, điều đó giúp cho tôi có thêm niềm tin mình sẽ sống được ở Tokyo này, nơi mà nhiều người nói mối quan hệ giữa người với người đang yếu đi và nhạt nhòa, ở đó người ta tránh tiếp xúc với nhau càng nhiều càng tốt. Đó là lý do thật sự tại sao tôi bắt đâu tham gia vào trang này.
Tôi bắt đầu bị người tên Krishna đó hấp dẫn bằng những tin tức cập nhật về những điều kỳ thú, về những hiểu biết sâu, và rộng của anh ta về những chuyện kỳ bí. Những từ ngữ và câu văn người đó nói đều tỏa ra sự thật từ trong đó. Đó là những thứ tôi thiếu, và những điều ấy đã lấp đầy tâm hồn tôi vào thời điểm đó. Với tôi Krishna như một người cha, một người anh của tôi ở cái đất Tokyo này vậy.
Và nếu có thể…
Tôi muốn đích thân Krishna tìm hiểu về “ngôi nhà nguyện ước”
“Krishna bao… bao nhiêu tuổi? Anh ấy là người thế nào?”
“Cậu cà lăm rồi kìa Nagi”. Bình tĩnh nào, uống cái coi
Không bận tâm đến Suu và những người khác, tôi nhấn mạnh câu hỏi.
“Hãy cho em biết đi. Làm thế nào để gặp được anh ấy?”
Tuy nhiên đáp trả lại câu hỏi của tôi là cả một sự im lặng từ ba mươi mấy con người.
“Nhiều khả năng anh ta sẽ chẳng bao giờ đi offline nữa đâu.”
“Sao lại thế?”
“Có vài ba chuyện đã xảy ra.”
“Vài ba chuyện là sao?”
“À thì… từ từ cậu sẽ biết. Giờ cứ thong thả đã.”
Tôi chỉ nhận được những câu trả lời mơ hồ như thế.
Người phá vỡ sự im lặng đang tràn ngập trong nhà hàng là Zippo, tôi nghĩ đó là một lập trình viên.
“À… tôi không đồng ý.”
“Về điều gì?”
Karasu hỏi, Zippo nhấc gọng kính lên rồi chậm rãi trả lời.
“Việc Yoishi và Krishna là một người.”
“Ý anh là sao?”
“Vì tôi có quen người đã từng gặp Yoishi ở một buổi offline.”
“Thế á?”
Toàn bộ đồng thanh gào lên.
“Đó là người thế nào? Trai? Gái? Mấy tuổi? Buổi off nào?”
Cả loạt câu hỏi đổ xô tới, Zippo lặng lẽ trả lời.
“Buổi off đó cách đây nửa năm, với mục đích điều tra một bệnh viện bỏ hoang ở quận Tama.”
“Và Yoishi trông như thế nào?”
“À… tôi cũng chịu.”
“Anh không biết sao?”
Karasu hỏi tiếp, và Zippo nhấp một ngụm trước khi trả lời.
“Vì bạn anh nằm viện rồi.”
“Nằm viện ư?”
“Chấn thương tâm lý.”
Và như vậy sự kích động ban nãy một lần nữa nhường chỗ cho sự im lặng.
Kiểu như có một thứ gì đó nặng nề đã đáp xuống chỗ ngồi vậy.
“Nhập viện vì chấn thương tâm lý? Có phải do Yoishi không?”
Suu hỏi, Zippo lắc đầu.
“Tôi chịu, nhưng sau khi tỉnh lại thì anh ta chỉ nhắc mỗi Yoishi. Đó là lý do tôi có mặt ở buổi offline này, vì tôi muốn hỏi trực tiếp người đó chuyện gì đã xảy ra ở buổi offline ấy.”
Khi Zippo ngừng nói thì mọi người lại chìm vào im lặng.
Và nhà hàng lại một lần nữa rộ lên bằng những câu chuyện vè Yoishi. “Ngẫm mới thấy” giờ đã trở thành câu cửa miệng khi có người nhắc tới Yoishi.
Tóm lại mọi thứ như thế này.
Dường như Yoishi không thường xuất hiện ở Ikaigabuchi. Mặc dù ít xuất hiện nhưng mỗi khi đăng nhập thì Yoishi post ở hầu hết mọi topic, thể hiện ý kiến ở tất cả mọi vấn đề bất kể điều gì. Dựa trên thời điểm đăng nhập thì có thể hình dung Yoishi như một kẻ nghiện những điều kỳ bí với việc ngồi máy liên tục 24h/ngày. Kiến thức về những hiện tượng siêu nhiên của người đó có thể coi là đối thủ của Krishna, nhưng những bài post của người đó không hề chung quan điểm về sự tôn trọng đối với ma vốn là đặc trưng của Krishna. Có thể mô tả Yoishi như thế này – một người đã chết đang lang thang trên mạng.
Có khi tin đồn về việc Yoishi không phải là người sống lại đúng đấy.
Jersey nói, anh ta vốn là một tác giả viết cho tạp chí.
“Nhớ lúc trước có một topic thế này. Tôi là ma đấy, bạn có gì cần hỏi không?”
“À, bài post mà mọi cách kiểm tra IP, PC và host đều không cho kết quả nên người ta bắt đầu nghĩ rằng điều đó là thật chứ gì.”
“Tôi nghĩ đó lại là một dạng thức siêu nhiên có thể đồng bộ hóa được với máy tính và các thiết bị số khác. Bởi cậu biết đấy, sóng não cũng là tín hiệu điện yếu mà.”
“Cậu cũng nghe khá nhiều chuyện về những con ma viết online chứ.”
“Thế hóa ra Yoishi…”
Suu tóm tắt:
“Chúng ta không thể thấy, nhưng người đó vốn dĩ đã ở đây chăng?”
Những lời nói đó khiến tôi lạnh sống lưng.
Tôi nhìn vào những cửa tiệm còn sáng đèn.
Không chỉ mình tôi, mà nhiều người khác cũng cảm thấy lạnh gáy.
Và từ đó mọi người tránh đề cập đến ma quỷ. Dần dần mọi người chia ra thành các nhóm nhỏ gồm những người chung sở thich.
Là người tổ chức buổi offline này, tôi muốn hướng mọi người về chủ đề ban đầu, nhưng tôi đoan chắc chẳng còn ai nhớ đến chuyện về ngôi nhà của tôi nữa. Hơn thế nữa Suu đang kể một câu chuyện vô cùng hấp dẫn, không thể bỏ qua được. Một chiếc hộp mua từ cửa hàng đồ lưu niệm không thể mở ra được, truyện ma liên quan đến tờ tiền giấy được tìm thấy sau lưng một bức tranh treo tường tại một khách san nọ hay một cô gái tươi cười nói chuyện với con búp bê – mỗi thứ đều khiến cho bạn không dám ngủ một mình vào ban đêm.
Những câu chuyện kỳ bí liên miên bất tận đã khiến cho mọi người quên bằng thời gian đang trôi.
Rồi buổi offline cũng kết thúc vào lúc một giờ sáng.
Danh sách chương