Kim quang thượng nhân vẻ mặt ngạo nghễ đứng ở giữa, phía sau là người của Dã Lang bang.
Hắn đã nhận lời của Cổ Thiên Long, chỉ cần hắn có thể giải quyết tất cả những người tham gia quyết đấu của Thất huyền môn, đương nhiên toàn bộ thù lao là của hắn, nguyên trước đây hứa là năm ngàn lượng vàng, bây giờ đã là tám ngàn lượng vàng.
Vừa nghĩ đến sau khi xong việc có thể được nhiều vàng như thế, Kim quang thượng nhân không khỏi nóng lòng, hắn khinh miệt nhìn đám người đối diện, dwofng như muốn giết sạch tất cả những người trước mặt.
Hàn Lập cũng không có đứng cùng một chỗ với Lệ Phi Vũ, mà là đứng ở phía bên kia.
Bởi vì Lệ Phi Vũ và Trương Tụ Nhi đang cùng nhau, nói những lời thân mật của nam nữ. Hàn Lập tự nhiên cũng không tiện nghe, đi nơi khác để hai người có được thế giới riêng của họ.
"Thật không biết hắn nghĩ gì đối với tiểu tình nhân của hắn? Có thể ở tại cái nơi người ch.ết ta sống này, vẫn có thể nói chuyện yêu đương!"
Hàn Lập cảm giác được trong miệng, tựa hồ phát ra những lời ghen tỵ.
Sau khi phục hồi lại tinh thần, Hàn Lập cùng những người khác, có chút kỳ quái nhìn Chu Nho ở đối diện.
"Ngời của Dã Lang bang bên kia đều trốn ở phía sau, chỉ để cho cái gã ăn mặc thô tục này đánh trận đầu, cái này cũng quá sức khó hiểu! Chẳng lẻ Chu Nho này có kỳ công gì đây?"
Hàn Lập tậm trung nhìn, trong lòng nghĩ như vậy.
Vương môn chủ hiển nhiên cũng có ý nghĩ như Hàn Lập, hắn cũng không để mọi người cùng lên, mà là để cho một vị hộ pháp cầm đao đi ra ngoài nghênh chiến với người này, trước tiên phải thăm dò người này đã, để tránh những tổn thất ngoài ý muốn.
Tuy nói phương thức quyết đấu là hỗn chiến, nhưng nếu như hai bên đều chỉ phái ra một người giao chiến, thì để hai người đấu với nhau cxung không sao. Vương môn chủ nghĩ và cũng làm như vậy.
Kim quang thượng nhân nhìn thấy phía đám người đối diện chỉ có một người đi về phía mình, trong lòng hiểu rõ ý của đối phương.
Hắn
"hắc hắc"
phát ra một tràng cười quái dị, thanh âm chói tai, làm cho mọi người nghe được đều cảm thấy trong lòng có vài phần khó chịu.
Tên hộ pháp được phái đi, là một gã lực lưỡng cỡ ba mươi tuổi, vẻ mặt hung hãn, tay cầm đao ngực phanh ra, vừa nhìn đã biết là đao khách am hiểu cận chiến, hắn sau khi nghe tiếng cười quái dị ánh mắt vẫn trầm ổn không loạn, hiển nhiên kinh nghiệm ứng chiến cũng rất phong phú.
Mắt thấy đao khách kia tới gần mình, Kim quang thượng nhân ngưng cười quái dị, hắn không hoảng hốt không vội vàng từ trong lòng lấy ra một lá bùa màu vàng, lá bùa này kim quang lập lòe, mặt trên đầy những họa phù màu vàng, vừa thấy đã biết giá trị không nhỏ.
Chu Nho không để ý tới đến đao khách kia, bàn tay nắm lấy lá bùa, miệng bắt đầu niệm chú ngữ.
Tên hộ pháp của Thất huyền môn, mặc dù không biết đối phương lại phát cái thần kinh gì, nhưng hắn có kinh nghiệm chém giết phong phú vô cùng, biết được vô luận là Chu Nho này đang làm cái gì, tốt nhất đừng cho đối phương hoàn thành, nếu không đối với bản thân khẳng định là bất lợi.
Vì vậy, hắn không hề nghĩ ngợi, vọt thân thể về phía trước, tiến lên mấy bước đến trước mặt Kim quang thượng nhân, hắn vung cương đao trong tay, hàn quang chợt lóe, một đao ngay đầu, đao thế dũng mãnh trầm trọng, nhìn qua cũng thấy khí lực rất mạnh.
Mắt thấy đao vừa đến tới đầu của Kim quang thượng nhân, chú ngữ cũng đã hoàn thành, cương đao vừa chạm đến thân thể của hắn, đột nhiên đập mạnh lá bùa vào thân thể, nhất thời ánh sáng vàng chói mắt từ trong tay hắn đột nhiên phát ra.
Ánh sáng vàng này cực kỳ chói mắt, đao khách nọ hai mắt cơ hồ không thấy gì cả, nhưng trong lòng vẫn không bối rối, cương đao nọ vẫn hung hãn chém xuống.
"Cảng"
, một tiếng kia loại va chạm vang vọng cả toàn trường.
Đao khách nọ chỉ cảm thấy hổ khẩu đau đớn, binh khí trong tay cơ hồ muốn rời khỏi tay, hắn lấy làm kinh hãi, mặc dù hai mắt vẫn không cách nào thấy rõ, nhưng cũng biết tình hình không ổn. Hắn điểm mũi chân xuống đất, thân thể bay ra sau mấy trượng, mới dừng bước lại, hoành đao tập trung chờ đợi.
Lúc này, hắn đột nhiên nghe được trong ngoài có rất nhiều người phát ra tiếng hô hoán kinh ngạc lẫn sợ hãi.
Sau khi nghe thế loại thanh âm như thế, đao khách trong lòng càng nóng nảy, hắn nóng lòng muốn biết đối phương rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao lại quỷ dị như thế. May là hai mắt của hắn rốt cục đã khôi phục lại bình thường, hắn vội vàng nhìn lại.
Chỉ thấy cách hắn vài trượng xa, Chu Nho kia vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, nhưng cả người trên dưới lại phát ra một quầng ánh sáng vàng, quầng ánh sáng vàng này giống như khôi giáp, đem bọc Chu Nho vào bên trong, bảo vệ mưa gió không lọt, xem ra một đao vừa rồi, chỉ là bổ vào liễu kim tráo kia, cũng không thật sự chém tới Chu Nho. Kim tráo này cũng không biết là vật gì, lại chắc chắn như là sắt thép, làm cho một đao vừa rồi không có tác dụng.
Vị hộ pháp này mặc dù kiến thức rộng rãi, nhưng vẫn chưa bao giờ nghe nói tói cảnh tượng kỳ quái này, sợ ngây người ra.
Hắn tay cầm cương đao, trong lòng mờ mịt, không biết nên tiến hay là nên lui.
Không chỉ là hắn, mà tất cả mọi người có mặt tại đây đều hết sức ngạc nhiên.
Phải biết rằng lời đồn có liên quan đến người tu tiên, trong chốn giang hồ người có thể biết được rất là ít, đặc biệt là nơi vắng vẻ hẻo lánh này, người biết được càng là không bao nhiêu. Bởi vậy đối với loại phù chú này, đại bộ phận người ở đây đều cảm thấy cực kỳ thần bí, có loại cảm giác cao thâm khó lường.
Trong lúc Cổ Thiên Long âm thầm vui mừng, mà Hàn Lập đứng ở trong đám người Thất huyền môn, so với những người khác còn muốn giật mình hơn.
Hàn Lập sợ là cả tòa ngọn núi này, ngoại trừ Chu Nho, người duy nhất đối với pháp thuật có chút hiểu rõ chính là hắn. Rất rõ ràng đối phương sử dụng một loại phù chú giống như là Định thần phù, hơn nữa tựa hồ còn muốn cao hơn một bậc.
Hàn Lập thừa dịp người khác không chú ý, âm thầm niệm khẩu quyết thiên nhãn thuật, len lén thi triển thiên nhãn thuật, sau đó vội vàng nhìn về phía Chu Nho kia.
Chỉ thấy dưới kim quang, trên người Chu Nho phiêu động một chút bạch quang như có như không, bạch quang này so với kim quang, thật sự là quá nhạt. Nếu không phải có chủ tâm tìm, sợ rằng nhất thời sẽ không chú ý đến.
Chu Nho này, đúng là một người người tu tiên có pháp lực tháp hơn Hàn Lập, phát hiện này làm cho Hàn Lập vừa vui lại vừa buồn.
Vui chính là, hắn là người mớ bắt đầu, pháp lực đều thâm hậu hơn đối phương, rõ ràng rằng Chu Nho này cũng là người tu tiên nửa vời. Buồn chính là, không biết pháp thuật của đối phương nhiều ít thế nào, pháp thuật lợi hại ra sao, không biết mình có ứng phó được không?