Trải qua nửa năm điên cuồng tu luyện, rốt cuộc Hàn Lập cũng đứng trước mặt Mặc đại phu tiếp nhận trắc thí.

Trương Thiết tay chân có chút thất thố nhìn Hàn Lập, điều này cũng không có gì quái lạ, Hàn Lập từ hắn mà biết được trong suốt nửa năm tu tập bộ khẩu quyết vô danh này, Trương Thiết không đạt được hiệu quả như mong đợi.

Hàn Lập biết rằng Trương Thiết bỏ sức tu luyện đối với bộ khẩu quyết vô danh này tuyệt đối không kém hắn, có khi còn điên cuồng hơn cả Hàn Lập. Chính là trên phương diên chăm chỉ luyện tập này, Trương Thiết có thể nói là vô cùng tập trung sức lực và trí lực.

Nhưng điểm kỳ quái ở đây là, bộ khẩu quyết vô danh này đối với Trương Thiết hầu như không sinh ra bất kỳ một tí ti phản ứng nào cả, vô luận hắn miệt mài khổ tu đến đâu cũng không sinh ra một điểm hiệu quả. Xem ra, bộ khẩu quyết này cùng hắn không có duyên phận.

Tâm lý Hàn Lập cũng có chút bất an, cũng không biết nguyên cớ do đâu. Hắn biết rằng, Trương Thiết tám đến chín phần là không qua nổi kỳ khảo hạch lần này, mà đối với mình trên phương diện tu luyện, cũng không tốt hơn hắn là bao nhiêu.

Chính mình đã liều mạng tu luyện vậy mà hiệu quả cũng chỉ làm cho luồng năng lượng kỳ quái trong nội thể tăng thêm một chút điểm. Nếu như nói luồng năng lượng trước đây có kích thước tầm sợi tóc, thì bây giờ cũng chỉ to lên một chút, như sợi chỉ mà thôi. Với thành quả như vậy, có thể vượt qua trắc thí của Mặc đại phu hay không, hắn cũng không nắm chắc. Do vậy, Hàn Lập không thoát khỏi tâm trạng căng thẳng, trái tim nhảy nhót loạn lên trong lồng ngực, cảm thấy vô cùng bất an.



"Tất cả đều chuẩn bị tốt chứ? Đem thành quả tu hành của hai ngươi triển hiện cho ta xem nào."
Mặc đại phu nheo nheo hai mắt, ngồi tại thái sư ỷ lạnh nhạt quan sát hai người.
"Đã chuẩn bị tốt rồi."
Hai người Hàn Lập gật đầu nói.

Mặc đại phu từ từ ngồi thẳng dậy trên ghế, bỏ cuốn sách mà từ trước đến giờ lão không dời một bước xuống bàn.
"Đưa tay ra đây."
"Vận công cho ta xem nào."
Mặc đại phu một tay bắt lấy mạch môn trên tay phải của Trương Thiết, một tay áp vào đan điền của hắn.

Qua một thời gian uống một chén trà lão mới thu hai tay về, mặt không biểu tình đánh giá Trương Thiết một lúc.

Trương Thiết đỏ hết cả mặt lên, hai tay bối rối nắm lấy nhau sau lưng, cúi gằm đầu xuống, không dám nhìn Mặc đại phu. Hắn biết rằng Mặc đại phu đã phát giác hắn không có một chút nào luyện thành bộ khẩu quyết này. Có lẽ tới đây Mặc lão sẽ không có thoải mái nhìn mình rồi.
"Tới phiên ngươi."

Làm người khác phải kinh ngạc, Mặc đại phu không có một chút biểu lộ trách mắng Trương Thiết, có chăng là trong mắt chỉ lộ ra một tia thất vọng thần sắc. Lão chuyển mắt, nhìn tới Hàn Lập.
Mặc đại phu y theo như cũ, bắt lấy mạch môn trên tay phải Hàn Lập.

"Lạnh thật a, lạnh như băng vậy, không một chút điểm giống tay người sống vậy."
Hàn Lập trong lòng có chút sợ hãi.
Da tay Mặc đại phu có chút khô lão, nhăn nheo, khi nắm lấy tay Hàn Lập thì làm hắn có điểm đau đớn, đây là lần đầu tiên hắn bị Mặc đại phu bắt lấy tay.

Có lẽ do bị từ bên ngoài kích thích, luồng năng lượng trong cơ thể không chờ Hàn Lập điều khiển mà đã tự vận hành rồi, thuận theo kỳ kinh bát mạch, thông qua các huyệt đạo trên toàn thân, từ đan điền đến bách hội, lại quay lại tứ chi, nhanh chóng vận hành hết vòng thứ nhất rồi sau đó quay trở lại đan điền. Luồng năng lượng này vừa vận hành, nơi đau đơn ở bàn tay tự nhiên biến mất, như là chưa hề xuất hiện qua.

"Di!"
Mặc đại phu không kiềm được xúc động phát ra âm thanh, xem ra là đã phát hiện được cỗ năng lượng kỳ lạ trong nội thể Hàn Lập.
"Nhanh, nhanh vận hành khẩu quyết thêm một lần nữa."

Mặc đại phu cho dù rất kiềm chế, trên mặt không biểu lộ một chút cảm giác nào, thế nhưng trong mắt lão xuất hiện một tia cuồng nhiệt thần sắc, để cho Hàn Lập có chút ngạc nhiên.
"Từ từ thôi, để ta cẩn thận quan sát xem."

Mặc đại phu vội vàng sửa lại, ngữ khí lạnh lùng bình thường đã được thay thế bằng ngữ khí có phần nóng vội, tay kia đồng thời cũng đặt lên trên đan điền của Hàn Lập.

Hàn Lập cảm giác song thủ Mặc đại phu có điểm run rẩy, xem ra tâm lý lão vô cùng kích động, liền y theo lời lão vận hành luồng năng lượng kia thêm một chu thiên nữa.
"Không sai! Không sai! Đúng là loại cảm giác này, đúng là thứ ta muốn rồi. Không thể sai. Chắc chắn không sai! Hahaha… "

Mặc đại phu sau khi trải qua một hồi kiểm tr.a tỉ mỉ không thể nào kìm được cười lớn mấy tiếng, hai tay nắm chặt lấy bả vai Hàn Lập, hai mắt vốn luôn khép hờ cũng đã mở to ra, khẩn khẩn nhìn Hàn Lập, giống như là vừa phát hiện ra kỳ trân dị bảo hi hãn trong thế gian. Trong mắt lão còn toát ra vài tia điên cuồng.

Bên tai Hàn Lập không ngừng truyền đến tiếng cười của Mặc đại phu, cảm thấy hai vai bị nắm có điểm đau đau. Giờ nhìn lại thần sắc có phần điên cuồng của Mặc lão, trong lòng hắn không nhịn khỏi có chút bất an.
"Tốt, rất tốt."

Mặc đại phu nhìn biểu tình của Hàn Lập, xem ra có chút sợ hãi, lão mới ý thức được tự mình có chút thất thố, lập tức ngừng cười to.
"Sau này cũng phải giống như bây giờ, phải liên tục nỗ lực. Kể từ hôm nay, ngươi chính thức trở thành thân truyền đệ tử của ta."

Lão phóng khai song thủ, rồi vỗ vỗ lên đầu Hàn Lập cổ vũ.
Mặc đại phu khuôn mặt đã khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, tựa hồ như hết thảy những cử động thái quá vừa rồi chưa hề xảy ra, chỉ là trong ánh mắt của lão, vẫn ẩn ẩn hưng phấn không sao che dấu được.
"Về phần ngươi… "

Mặc đại phu cuối cùng đưa mắt nhìn lại Trương Thiết.
Trương Thiết sớm vì sự việc mới phát sinh mà trở lên phát ngốc, thấy Mặc đại phu chuyển hướng nói đến mình, lúc này mới tỉnh táo trở lại.

Nghĩ đến hiện thực không vượt quá kỳ khảo hạch, sẽ bị đuổi xuống núi, Trương Thiết nhìn về hướng Mặc đại phu, không nhịn được mà xuất hiện thần sắc cầu khẩn.

"Ngươi tư chất không được a, thời gian dài như vậy, mà một điểm thành quả cũng không có, muốn làm đệ tử của ta thật có chút miễn cưỡng rồi."
Mặc đại phu không ngừng lắc lắc cái đầu.
Tâm lý Trương Thiết, cũng theo cái lắc đầu của lão mà trầm xuống.

Nghe Mặc đại phu nói, cả hai người đều nghe ra ý tứ không muốn nhận Trương Thiết của lão.
Đột nhiên, Mặc đại phu tựa hồ vừa nghĩ ra chuyện gì đó, bỗng lộ ra ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Trương Thiết.

"Nhưng là vừa rồi ta kiểm tr.a căn cốt của ngươi, có một loại tâm pháp dường như khá thích hợp với ngươi, không biết ngươi có nguyện ý học hay không?"
Mặc đại phu đột nhiên nói, dĩ nhiên lộ ra ý tứ cho Trương Thiết quá quan.

Trương Thiết vừa nghe, không hề có ý tứ từ chối, liền lập tức đáp ứng tại chỗ.
"Tốt, rất tốt. Hai ngươi đi đi, ngày mai ta sẽ bắt đầu truyền cho các ngươi tâm pháp mới."
Có thể thấy tâm tình của Mặc đại phu bây giờ rất tốt, mỗi câu thốt ra đều có
"Tốt, rất tốt."
đi kèm.

Hàn Lập, Trương Thiết hai người liếc mắt nhìn đối phương, đều cảm giác được hôm nay quá quan có phần may mắn, đúng là phong hồi lộ chuyển. Mà hai người đều quá quan, điều này làm cả hai đều thấy vui mừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện